Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 196

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Sau khi thân phận của Hi Văn được phơi bày, không khí bên trong Hàn gia từ lâu u ám, đã dần dần trở nên sinh động.
Chuyện này phản ảnh sớm nhất trên người của Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, sáng nay bọn họ dậy rất sớm, đi qua hành lang thật dài, đi đến đại sảnh, cuối cùng lúc bước lên vài bậc thang đi tới trong phòng ăn, lại bất ngờ nhìn thấy ba anh em Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Vũ cùng Hàn Văn Kiệt, về nhà dùng cơm, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt sững sờ, có chút ngạc nhiên, sau đó đi vào phòng ăn nói: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao người đông đủ như vậy?"
Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn cha, cười nói: "Ôi chao, cha! ! Người không cần nói chuyện như vậy, làm như con được nhặt về vậy !"
"Mẹ vất vã mang thai 10 tháng sinh ra con, mẹ nhặt ở đâu?" Trang Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ, ngồi xuống, nhìn bọn họ cười nói: "Hôm nay thật là. . . . . . đông đủ, có chuyện gì vậy ?"
"Không có a. . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói: "Bọn con cũng đã lâu chưa có về nhà, cho nên về ăn bữa ăn sáng!"
"Thật vinh hạnh a. . . . . ." Hàn Trung Trí ngồi vào bàn ăn, nói: "Nuôi các con lớn như vậy rồi, có thể trở về nhà ăn bữa ăn sáng, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt!"
Hàn Văn Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đá chân em trai bên cạnh, Hàn Văn Kiệt đang chăm chú ăn bữa ăn sáng, đành phải ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cha mẹ nói: "Cha, mẹ, các người đừng nóng giận, chuyện hôm qua, bọn con sợ hai người lo lắng, nên muốn về ăn một bữa cơm với hai người, lúc ấy không nói trước, lén lút quyết định như vậy. . . . . . Rất xin lỗi, khiến hai người tức giận . . . . . ."
"Hừ! Vì một con hát, các con đều u mê rồi !" Hàn Trung Trí nói xong, không nhịn được, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đứa con lớn nhất.
Hàn Văn Hạo chăm chú ăn bữa sáng, gương mặt lạnh lùng, không nói gì.
"Con không có chuyện gì muốn nói với cha sao ?" Hàn Trung Trí đột nhiên nhìn con trai, nói.
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn cha một cái, lạnh nhạt nói: "Con không có gì để nói, bởi vì 10% cổ phần Hàn thị, là của cá nhân con!"
Vẻ mặt của Hàn Trung Trí chợt sa sầm, lập tức trừng mắt tức giận nhìn con trai, nói: "Con nói cái gì! ! Con làm như vậy, mất hết mặt mũi Hàn gia chúng ta, con còn không biết xấu hổ? Hôm nay trở về, cha còn nghĩ rằng con muốn nói tiếng xin lỗi! !"
"Cha! ! Anh cả chưa bao giờ nói xin lỗi sao!" Hàn Văn Vũ đang nịnh nọt cười nói.
"Hôm qua, lúc hắn nói xin lỗi con hát đó, thái độ không biết bao nhiêu là thành khẩn! !" Hàn Trung Trí ngẩng mặt lạnh lùng, nói.
"Ôi trời! !" Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn cha nói: "Không phải người ngày nào cũng muốn bồng cháu sao? Bậy giờ cha có một cháu gái 6 tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, sau này, lúc cha dắt tay của con bé đi khắp nơi, không phải cha cảm thấy rất vui vẻ sao? nghĩ đến ngày đó đã cảm thấy hạnh phúc a!"
Hàn Trung Trí mặt lạnh cúi thấp đầu uống sữa tươi, Trang Minh Nguyệt lập tức vui vẻ nhìn ba đứa con, nói: "Đúng vậy! Lần đầu tiên, lúc mẹ nhìn thấy con bé, đã cảm thấy nó thật xinh đẹp, dáng dấp xinh đẹp giống hệt mẹ. . . . . ."
Trên mặt Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười nhìn mẹ của mình . . . . .
"Khụ khụ! !" Hàn Trung Trí cố ý trừng mắt nhìn vợ.
Trang Minh Nguyệt có chút hưng phấn nhìn chồng nói: "Tối qua, không phải ông lên mạng, tìm kiếm ảnh của cháu gái bị truyền thông chụp sao? Ông còn nói con bé thật buồn cười, giống như Văn Vũ. . . . . ."
"Giống con ?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười ha hả, đang cầm sữa tươi, quay đầu nhìn anh trai nói: "Anh cả! ! Anh có nghe không? Mẹ nói Hi Văn giống em ! !"
Hàn Văn Hạo vẫn ăn bát cháo nói: "Chú không có bản lãnh sinh ra đứa bé như vậy !"
"Nghe nói IQ của con bé là 180? Con bé tên Hi Văn hả ? Hi gì? Văn gì?" Trang Minh Nguyệt rất hứng thú mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn mẹ, mỉm cười nói: "Hi trong tia nắng ban mai, Văn trong tĩnh văn. . . . . ."
"Hay Văn Tĩnh! !" Trên mặt Hàn Trung Trí lơ đãng lộ ra nụ cười nói: "Con bé kia trên miệng thoa ớt hay sao ấy, đối với ai cũng không khách khí, cũng không biết giống ai?"
Mọi người cùng im lặng nhìn ông ta.
Hàn Trung Trí lập tức ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: "Các người nhìn tôi làm gì?"
Mọi người cùng nhau cúi xuống ăn điểm tâm.
"Bất quá. . . . . . Hàn Hi Văn cũng không tồi! Cái tên này rất tốt, ai đặt vậy?" Hàn Trung Trí đột nhiên hỏi.
"Mẹ của con bé!" Hàn Văn Vũ ngẩng mặt, tươi cười nhìn cha nói.
Hàn Trung Trí lập tức không lên tiếng.
"Cha! Hôm nay anh cả muốn dẫn Hi Văn đi khu vui chơi, muốn nói cho cha biết!" Hàn Văn Vũ cười nhìn cha nói: "Cha muốn đi cùng không ?"
"Các con đi khu vui chơi, cha đi làm gì? Đi chơi khu vui chơi chắc chắn sẽ rất mệt, hay là dẫn nó về nhà ăn một bữa cơm đi!" Hàn Trung Trí giống như lơ đãng nói: "Hỏi mẹ của con bé một chút, xem con bé thích ăn cái gì, bảo đầu bếp sáng nay chuẩn bị một chút"
Rốt cuộc vẻ mặt Hàn Văn Hạo có chút dịu lại nhìn cha.
"Cha!" Hàn Văn Vũ có chút lấy lòng, cười nói: "Cha phải biết Hi Văn rất yêu mẹ của mình, nếu cha cứ trái con hát, phải con hát, bảo bối kia một sợi tóc cũng thèm không bay vào !"
Hàn Trung Trí lập tức không lên tiếng, suy nghĩ.
"Con no rồi !" Hàn Văn Hạo cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị rời đi. . . . . .
"Rốt cuộc có mang Hi Văn trở về ăn cơm hay không ?" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn cha, hơi cười, nói: "Lần đầu tiên con gặp Hi Văn, đã bị ăn thua thiệt, cha có ăn rồi chưa ! ?"
Sắc mặt của Hàn Trung Trí không khỏi nhíu lại, ánh mắt lóe lên một cái.
"Lúc đó con dùng hết các phương pháp để lấy lòng, nhưng không có cách nào, bởi vì con chỉ mắng mẹ của con bé một câu ! Con bé vẫn ghi hận đến bây giờ! Đây chính là người Hàn gia chúng ta!" Hàn Văn Hạo bỏ lại bửa ăn, một mình rời đi.
Hàn Trung Trí đột nhiên sửng sốt.
******
Hiện tại là sáng sớm, Hi Văn từ trên giường nhảy dựng lên, cầm điện thoại gọi cho bạn học nhỏ của cô bé ở nước Pháp, nói hôm nay muốn cùng cha cùng đi khu vui chơi, hơn nữa toàn bộ hành trình này, đều có quay phim giữa mình và cha vô cùng tuyệt vời! ! Bạn học nhỏ có chút không tin tưởng, Hi Văn giận nói: "Với chỉ số thông minh cần gì phải nói dối sao? Hắn là cha của tôi, hắn thật rất đẹp trai, rất đẹp trai ! !"
Cô bé nói xong, đang lúc người giúp việc bận rộn dọn dẹp, cầm điện thoại di động chạy vào phòng của mẹ, nhìn mẹ còn nằm trên giường, cô bé tức giận nhảy lên giường, ngồi ở bên hông mẹ, tức giận la hét: "Mẹ! ! ! Mau thức dậy á! ! Phải đi khu vui chơi á! !"
Hạ Tuyết hoàn toàn quên đi chuyện này, hai ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hôm qua quay lại Vườn trà quay “Trà Hoa Nữ”, 3 giờ sáng nay mới trở về, hiện tại cô chỉ muốn nằm yên trên giường! !
"Mẹ! ! Thức dậy đi! !" Hi Văn lại hét lên ! !
"Mẹ ngủ một lát thôi. . . . . ." Cô kéo chăn đậy kín đầu, lúc này điện thoại di động vang lên! !
"Nghe điện thoại! !" Hi Văn cảm thấy có thể là cha gọi tới, lập tức cầm điện thoại di động nhét vào bên tai mẹ. . . . . .
Hạ Tuyết mơ màng ngủ, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp một tiếng. . . . . ."Ừ. . . . . ."
"Còn chưa chịu rời giường? Tôi đã đến khách sạn mở một cuộc họp nhỏ, 5 phút nữa là đến chỗ em. . . . . ." Hàn Văn Hạo ngồi trong xe nói.
Hạ Tuyết vẫn còn đang mơ màng ngủ, điện thoại di động cũng rớt ra ngoài.
Ánh nắng mặt trời nhanh chóng chiếu lên giường của Hạ Tuyết, cô tắt điện thoại, chộp cái gối đầu đậy mặt mình lại, che ánh mặt trời sáng chói.
"Mẹ! ! Dậy đi! Nhanh lên một chút! !" Hi Văn liều mạng lắc lắc người mẹ, nói: "Hôm nay PAPA đến công ty, đã gọi mẹ một lúc rồi ! !"
Hạ Tuyết không nói lời nào, nhắm chặt mắt, muốn nằm yên trên giường! !
"Mẹ, mẹ dậy đi ! ! vừa rồi cha gọi điện thoại nói gì vậy ? Có phải nói không đến được không ?" Hi Văn đẩy vai mẹ kêu to!
Hạ Tuyết vẫn không nói lời nào, cô rất mệt mỏi, vẫn ngủ say như ૮ɦếƭ, không để ý tới con gái! !
"Mẹ! !" Hi Văn thật sự tức giận hét to ! !
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Hi Văn vừa nghe tiếng chuông, lập tức vui vẻ nhảy xuống giường, thùng, thùng thùng giống như con thỏ nhỏ, chạy đi mở cửa, nhưng cô vừa mới đi ra phòng khách, đã thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vô cùng đẹp trai, phong độ đứng bên cửa, tròng mắt cô bé sáng lên, nhưng lại sắc mặt cố ý xụ xuống, đi đến trước mặt của hắn, nói: "Người tới chậm nhé!"
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa, tròng mắt hơi nheo lại, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng 9 giờ, lại nhìn Hi Văn nói: "Cha không tới muộn! ! vừa đúng 9 giờ! Cha rất ý thức về thời gian ! Cha sẽ không đến trễ ! Mẹ đâu !"
"Mẹ còn đang ngủ! !" Hi Văn tức giận tố cáo nói: "Cái đồ lười biếng ! !"
Hàn Văn Hạo nghe xong, bật cười, nhìn xung quanh một vòng hỏi: "PAPA đâu?"
Thanh Nhã lập tức mỉm cười nói: "Chủ nhân và phu nhân đã đi ra ngoài, bọn họ chúc một nhà ba người của ngài, hôm nay đi chơi vui vẻ"
Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu, ôm nhẹ đầu con gái, sau đó đi về phía phòng. . . . . .
"Người đừng ôm đầu của con ! ! Dường như con rất thấp!" Hi Văn lẩm bẩm nói!
"Con rất thấp mà!" Hàn Văn Hạo nói ngay.
"Con sẽ cao lên đấy! !"
"Con có cao hơn nữa cũng không cao bằng cha!" Hàn Văn Hạo lại nói: "Hôm nay đi chơi, cha không muốn ôm con …….. con rất nặng! !"
"Cha có thể cõng con a! ! Hôm qua mẹ nói, các người lúc ở dưới chân núi, cha vẫn cõng mẹ đi mấy ngọn núi!"
"Đó là bởi vì lúc ấy cha sợ bị con cọp cắn!" Hàn Văn Hạo không khách khí phản bác!
Thanh Nhã kỳ lạ nhìn Hàn Văn Hạo và cô bé Hi Văn lúc ở chung một chỗ, bọn họ đều không nói chuyện, người lớn dắt trẻ con, dĩ nhiên có một loại cảm giác ăn ý trời sinh là máu mủ, thậm chí thấy Hi Văn quay đầu nhìn cha, rất bất mãn ôm vai, nói: "Tại sao cha mặc âu phục? Chúng ta đi khu vui chơi, không phải cha nên mặc thường phục sao?"
"Cha cảm thấy như vậy rất đẹp trai !" Hàn Văn Hạo trả lời ngay.
". . . . . . . . . . . ." Hi Văn không nói gì, cứ như vậy lắc lắc cái ௱ôЛƓ nhỏ đi theo phía sau cha, đi vào phòng. Lúc Hàn Văn Hạo đi vào phòng, Hi Văn lập tức nhớ tới mình vẫn chưa thay quần áo, dậm chân kêu to: "A, a, con phải đi thay quần áo!" Cô bé nói xong, lập tức nhảy tưng tưng đi ra ngoài, kêu to: "Dì Nhã, mau giúp cháu thay quần áo!"
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng con gái như vậy, trầm mặc cười một tiếng, rồi nhìn Hạ Tuyết đang nằm ngủ trên giường giống như heo, hắn nhướng mày, đi tới bên giường, ngồi xuống nhìn cô đậy cái gối đầu lên mặt, không còn cách nào, hắn đưa tay chộp cái gối đầu, muốn kéo ra, người nào đó nằm yên kéo lại, hắn nhướng mày, nhìn mười cái móng vuốt của Hạ Tuyết bấu chặt cái gối đầu, hắn cố ý lạnh lùng, nói: "Rõ ràng em gọi điện thoại hẹn tôi đi khu vui chơi cùng hai người, bây giờ em thế này hả? Ngồi dậy!! Đã hơn 9 giờ rồi !"
Hạ Tuyết vẫn không nói gì, liều mạng nắm chặt hai góc cái gối đầu, bấu thật chặt, thật chặt!
Hàn Văn Hạo không có cách nào, hơi dùng sức một chút, liền kéo cái gối đầu ra ngoài, tròng mắt Hạ Tuyết hơi nheo, lại kéo cái chăn màu xanh dương đậm, che lên đầu muốn xoay người ngủ tiếp . . . . . . . . .
"Ngồi dậy !" Hàn Văn Hạo kéo cái chăn Hạ Tuyết, nhưng Hạ Tuyết lại liều mạng chui vào trong, vừa chui vừa nói: "Ôi, anh để cho tôi ngủ một chút nữa, hôm qua tôi quay phim đến 3 giờ sáng mới ngủ! ! Tôi mệt mỏi lắm ! Anh để cho tôi ngủ tiếp một tiếng nữa !"
"Chút nữa lên xe rồi ngủ! Làm việc phải đúng giờ!" Hàn Văn Hạo lại kéo chăn!
"Hai cha con các người cứ cùng nhau đi đi ! !" Hạ Tuyết tức giận kéo khăn trải giường, che mình lại, nói: "Đi khu vui chơi sao! ! Hai người IQ 180, có thể hủy diệt toàn thế giới rồi, tại sao còn muốn đi khu vui chơi ? Chị đây đối với cái loại địa phương đó, một chút cũng không hứng thú ! ! Đi đến đó làm gì ? Ngồi Yun-night Speed sao? Thật ngây thơ ! ! Kỳ cục ! !"
"Em có dậy hay không ? Con gái là em sinh, khu vui chơi là em muốn đi đấy! Bây giờ em phát cáu cái gì? Ngồi dậy ! !" Hàn Văn Hạo tức giận lại muốn kéo khăn trải giường! !
"Tôi không muốn! ! Tôi muốn ngủ tiếp một lát thôi!" Hạ Tuyết lùi người về sau, chui vào trong chăn, chỉ còn một cái chân ló ra bên ngoài, cuối cùng cái chân cũng rúc vào trong chăn, Hàn Văn Hạo thấy thế, đột nhiên cắn răng, đứng dậy, không nói tiếng nào, vén chăn lên, im lặng ôm cả người Hạ Tuyết đứng lên! !
Hạ Tuyết “a” một tiếng, lim dim mơ màng, mái tóc rối tung, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, kinh ngạc trợn to cặp mắt sưng vù, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Làm cho em tỉnh táo một chút!" Hàn Văn Hạo nói xong, nhanh chóng ôm Hạ Tuyết đi tới phòng tắm ! !
"Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, căng thẳng ầm ĩ kêu to, nắm chặt cổ áo tây trang của hắn, không ngừng vung vẫy đôi chân dài của mình, kêu to. . . . . ."Anh thả tôi xuống! ! Nhanh lên! !"
Hàn Văn Hạo không nói tiếng nào, ôm Hạ Tuyết đi vào phòng tắm, một chút cũng không khách khí ném cả người của cô vào trong bồn tắm nước nóng ! !
"A………" cả người Hạ Tuyết rơi xuống nước, nhất thời tỉnh táo lại, oa oa kêu to, ngồi trong bồn nước, cả người ướt đẫm nhìn Hàn Văn Hạo, vỗ nước thét lên: "Anh bệnh thần kinh hả ! ! Anh muốn gọi tôi dậy, có nhiều cách! ! Tại sao phải đối xử với tôi như vậy ?"
"Tôi không thể chịu được người dậy muộn !" Hàn Văn Hạo nói vừa xong, nhìn thấy bên cạnh bồn tắm để một giỏ cánh hoa hồng, hắn không nói nữa, đem cánh hoa hồng vẩy vào người Hạ Tuyết, sau đó ném cái sọt qua một bên, xoay người đi ra ngoài, lúc đến cửa, để lại một câu: "Cho em 10 phút! Lập tức! !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc