Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 192

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Sau 3 giờ báo chí đưa tin, giá cổ phiếu của công ty Hàn thị và tập đoàn Toàn Cầu, trong nháy mắt tăng vọt, đạt đỉnh cao chưa từng có từ trước đến nay, mà danh tiếng của Hạ Tuyết càng được hoan nghênh, số lần truy cập đứng đầu cả nước và đứng thứ 27 trên thế giới, các tờ báo bắt đầu ào ạt đưa tin tức có liên quan đến Hạ Tuyết, khắp nơi đều là bóng dáng xinh đẹp của cô, còn có hình ảnh cô và con gái đứng trên bục trao giải thưởng, đang cầm chiếc cúp rưng rưng, với tất cả lời nhắn với Hạ Tuyết, chúng tôi ủng hộ cô, cám ơn cô đã kiên cường đứng lên vì chúng tôi, là tấm gương dũng cảm tiến tới, Hạ Tuyết, cầu mong cho cô và Hi Văn có cuộc sống hạnh phúc nhất!
Khán giả luôn là người rất dễ dàng bị dẫn dắt, bọn họ là một quần thể mẫn cảm nhất, thiện lương nhất, cũng là sắc nhọn nhất trong xã hội ! Bọn họ sẽ đem đến cho bạn hủy hoại lớn nhất, phỉ báng, khiển trách, nhưng cũng có thể đem đến cho bạn khích lệ lớn nhất, ủng hộ, tình yêu.
Tất cả truyền thông vẫn quan tâm đến hợp đồng 100 triệu của Hạ Tuyết làm người đại diện phát ngôn cho cửa hàng châu báu Lưu phu nhân, đến giữa trưa, Lưu phu nhân đứng trước mặt truyền thông, mỉm cười nói: "Châu báu chính là ánh sáng rực rỡ từ bên trong phát ra ngoài một cách phong phú, từ bên trong ra bên ngoài phải có câu chuyện sắc màu xinh đẹp, mà Hạ Tuyết là một phụ nữ có câu chuyện xưa xinh đẹp hoàn chỉnh, cho nên hợp đồng đã ký kết của chúng tôi sẽ không bị hủy bỏ! ! Cám ơn!"
Một đoàn xe chậm rãi lái về phía biệt thự Trương Kính Trung, sau đó chuyên trang điểm, nhà tạo mẫu đi trước vào trong biệt thự, tự mình xách theo hộp trang điểm, trợ lý nhanh chóng đi theo.
Ngoài cửa sổ, trên lá phong còn nhỏ giọt mưa đêm qua, Hạ Tuyết được người giúp việc giúp đỡ, mặc chiếc váy lá sen bằng ren màu trắng không tay, mái tóc xoăn dài quyến rũ buông xuống, chuyên gia trang điểm đem vải lụa mỏng kết thành một con bươm bướm nhẹ nhàng cài lên một bên, Niệm Niệm cẩn thận cầm vòng tay thật to bằng vàng ròng đính kim cương đeo lên cổ tay trắng tinh của Hạ Tuyết, vừa khéo che khuất vết cắt, cô có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Sắc mặt Hạ Tuyết vẫn bình tĩnh nhìn lá phong đỏ rực ngoài cửa sổ, chậm rãi mang giày cao gót màu trắng, bước tới trước gương toàn thân, nhìn mình trong gương, bình tĩnh và kiên định, cô không nghĩ nhiều, nói: "Đi thôi. . . . . ." Đoàn xe chậm rãi rời khỏi nhà Trương Đạo diễn, Hạ Tuyết đau lòng quay đầu lại, nhìn Trương Kính Trung và Tôn Minh, hai người thầy của mình đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn mình, cô mỉm cười cảm kích, đoàn xe khuất dạng.
Công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu! !
Rất nhiều phóng viên đổ xô tới, sau khi Hàn Văn Hạo và Daniel mở xong cuộc họp báo, Isha lập tức muốn mời phóng viên tham gia cuộc họp báo của Hạ Tuyết lúc 2 giờ chiều, tất cả phóng viên xôn xao đứng ở đại sảnh chờ đợi, rất nhiều người trong giải trí chú ý biểu hiện lần này của Hạ Tuyết, thậm chí một số người có suy nghĩ phóng khoáng, thầm nghĩ hôm nay Hạ Tuyết sẽ mặc trang phục gì để tham dự trường hợp đặc biệt này ?
Mọi chuyện xảy ra, rất nhiều người cũng không biết, lúc này Hạ Tuyết đã chân chính trở thành nữ vương trong giới giải trí, giới giải trí vĩnh viễn không thiếu người mới, nhưng lại thiếu đề tài! ! Một đề tài làm kinh ngạc thế giới! ! Chỉ cần đề tài này vẫn tồn tại, cô gái này có tất cả, cũng sẽ trở thành Truyền Kỳ! ! Nếu cô cắn răng, lại vì cuộc sống và mơ ước cố hết sức làm ra một ít thành tích, nhất định cô sẽ được ghi vào trong lịch sử ! !
Rốt cuộc, đoàn dừng trước cao ốc công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu, đám phóng viên lập tức hưng phấn, vội ùa lên, đám vệ sĩ ngăn bọn họ lại bên ngoài, cửa xe rốt cuộc mở ra, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, thanh lệ thoát tục bước ra, trong ánh đèn flash, cô chậm rãi đi vào cao ốc Toàn Cầu, sau đó đi về phía hành lang dẫn tới sân khấu, đứng trước bục lễ đài, vòng nhìn mọi người, ánh mắt trong suốt, thật sâu!
Các phóng viên lập vội ùa đến trước sân khấu, tranh nhau đặt câu hỏi. . . . . .
"Hạ Tuyết, lần này cô chịu ảnh hưởng của sự kiện CD, có sợ danh tiếng bị tụt dốc hay không?"
"Xin hỏi chuyện tình cảm của cô và Hàn Tổng Tài sáu năm trước, có làm ảnh hưởng đến hôn sự của cô và Tổng Tài Toàn Cầu ?"
"Sáu năm trước, Hàn Tổng Tài bỏ rơi cô ……. thật sự cô không hận hắn sao?"
"Sự kiện CD có ảnh hưởng lớn đối với cô không ? Có làm cho cuộc sống của cô không trọn vẹn hay không?" Có một nữ phóng viên sắc bén nêu câu hỏi ! !
Hạ Tuyết cười nhẹ, nhìn nữ phóng viên trẻ tuổi, chậm rãi nói: "Cuộc đời của tôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng trọn vẹn . . . . . ."
Tất cả phóng viên cùng nhau im lặng lại nhìn cô, chỉ còn lại ánh đèn flash.
Hàn Văn Hạo và Daniel ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Hạ Tuyết trong màn hình máy vi tính. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn tất cả ánh đèn flash cuồng nhiệt chiếi lên trên người của mình, trong lòng của cô đột nhiên đau nhói, hai mắt rưng rưng nhìn mọi người sâu kín nói: "Trước kia, bởi vì cuộc sống của tôi không trọn vẹn, một mực theo đuổi nghiệp diễn viên, đó là mơ ước của tôi, tôi nghĩ rằng đi tới nơi đó, tôi có thể hạnh phúc. . . . . . Nhưng hiện tại tôi phát hiện, thế giới này vốn không được hoàn mỹ, hoàn mỹ bất quá cũng chỉ là một điểm trong lòng người, cái điểm kia là điểm kết thúc cũng là điểm bắt đầu. . . . . . Chỉ cần tôi nguyện ý xuất phát một lần nữa, mỗi một phút, đều là cơ hội của tôi, đều là bắt đầu của tôi! Cám ơn Hàn Văn Hạo tiên sinh và Daniel Tổng Tài đã ủng hộ và quan tâm đến tôi ! ! Cám ơn hai người ! Cám ơn mọi người!"
Cô nói vừa xong, cũng trầm mặc rời khỏi sân khấu, mỉm cười xoay người đi ra ngoài, phóng viên thấy cô rời đi, lập tức xông lên trước muốn phỏng vấn, đương nhiên chính là những chuyện liên quan như bây giờ, người cô yêu là ai ? Cô và Daniel Tổng Tài vẫn tiếp tục hôn sự không ? Đối mặt với vợ chưa cưới sinh non của Hàn Tổng Tài, cô có gì muốn nói, cô dùng thái độ gì để đối mặt?
Tất cả câu hỏi này, Hạ Tuyết không trả lời, chỉ xoay người đi ra cao ốc Toàn Cầu, phóng viên muốn đuổi theo đi ra ngoài, nhưng đám vệ sĩ lập tức ngăn chặn phóng viên, để cho Hạ Tuyết một mình đi ra đại sảnh, đi qua rất nhiều người đã xem CD, đi qua rất nhiều ánh mắt tò mò, kéo váy dài, dưới xuống bậc thang, đôi giày cao gót bước xuống từng bước một, sau đó đứng dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, hai tròng mắt của cô lập tức ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm, cô đột nhiên dịu dàng cười, xòe bàn tay ra nhắm ngay vị trí của mặt trời, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, rồi đem tia sáng mặt trời tóm chặt trong lòng bàn tay của mình, nắm thật chặt lòng bàn tay, cô nở nụ cười, cười thật vui vẻ!
Máy vi tính nhẹ nhàng đóng lại, hai mắt nóng rực của Hàn Văn Hạo, chậm rãi thu lại, thay vào đó là ánh sáng dịu dàng, chứ đựng một chút tình yêu nồng đậm, hắn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dựa trên ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tả An Na đứng một bên, rưng rưng nhìn Hàn Văn Hạo, người đàn ông này vẫn luôn gánh vác trách nhiệm, vì tự do của em trai, gánh vác tất cả trọng trách của Hàn thị, vì yêu người, tự hủy thanh danh, chịu đựng tất cả, thế nhưng hắn chưa bao giờ để cho người ngoài nhìn thấy hắn mệt mỏi, nhưng vào lúc nửa đêm tịch mịch, Tả An Na thường mang cà phê đi vào phòng làm việc, sẽ thấy Tổng Tài tựa vào trên ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi, vào lúc đó, trạng thái thân thể của hắn mới hoàn toàn buông lỏng, nghỉ ngơi một chút, cũng có vẻ quý báu như thế !
"Tổng Tài. . . . . ." Tả An Na đau lòng gọi Hàn Văn Hạo nói: "Không bằng anh về nhà nghỉ ngơi đi? Hai ngày nay, anh quá mệt mỏi rồi . . . . . ." Cô nói vừa xong, nhớ tới lúc Hàn Văn Hạo nhìn mọi người, thừa nhận mình phụ bạc Hạ Tuyết, nước mắt của cô như thiếu đê, toàn bộ tuôn ra, thậm chí không nhịn được nhẹ giọng khóc sụt sùi! (aiz, TAN này yêu HVH 8 năm nha!)
Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tả An Na, trầm giọng hỏi: "Cô khóc cái gì?"
Tả An Na vừa lau nước mắt, vừa không nhịn được nghẹn ngào nói: "Người bên ngoài đều nói anh phụ bạc người ta, nhưng có ai biết, sáu năm trước, sáu năm sau, anh vì Hạ Tuyết làm biết bao nhiêu chuyện? Chuyện này đối với anh, thật không công bằng ...... cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy anh đối xử với cô gái nào tốt giống như đối xử với Hạ Tuyết vậy. . . . . . Dốc hết tất cả để yêu cô ấy, lại muốn gánh chịu tất cả, tại sao ở trước mặt truyền thông, cô ấy không vì anh nói một câu ? Nói một câu, để ọi người đừng hiểu lầm anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong, chậm rãi cười, nói: "Cô ấy không thể nói. . . . . ."
Tả An Na ngước đôi mắt đẫm lệ, ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói gì thêm, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt, hỏi: "Hai ngày nay, Thiếu phu nhân có khỏe không?"
"Tam thiếu gia chăm sóc cho cô ấy, tình hình dường như đã ổn định,nhưng xảy ra chuyện như vậy, không biết bây giờ tâm tình cô ấy như thế nào?" Tả An Na vội vàng lau khô nước mắt nói.
Hàn Văn Hạo mở mắt, nhìn phong cảnh yên tĩnh và bầu trời xanh thẳm trước mặt ......
Isha kỳ quái đuổi theo ra công ty, nhìn Hạ Tuyết ngồi vào trong xe Kennedy, cô ngạc nhiên hỏi: "Này! Bây giờ danh tiếng như cồn, cô muốn đi đâu?"
Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cười khẽ, quay đầu nhìn Isha, dịu dàng nói: "Tôi . . . . . . Lúc nảy không thể nói quá nhiều trước giới truyền thông, nhưng có mấy lời, muốn tự mình nói với hắn . . . . . ."
Isha nhìn cô, bất đắc dĩ cười hỏi: "Ý của cô là, bây giờ đi tìm hắn?"
Hạ Tuyết nhìn lá phong đỏ rực bên đường lớn, nói: "Hắn" muốn tôi tự mình nói tiếng cám ơn. . . . . . Tôi đi nha. . . . . ."
Cô vừa nói xong, lập tức nổ máy xe, bật máy điều hòa, chạy đi, lập tức một làn gió cuối thu mát lạnh, nhẹ nhàng, khoan khoái phả vào mặt, cô cười khẽ, đạp chân ga phóng về phía trước, trong đầu nhớ tới câu nói kia: Sự thật là cái gì? Rốt cuộc sự thật là cái gì? sự thật chính là Hàn Văn Hạo tôi, sáu năm qua, đã phụ bạc Hạ Tuyết ! Hai tròng mắt của cô đỏ lên, thở dài, lái xe chạy tới cao ốc Thế Kỷ, nhưng xe vừa mới chậm rãi dừng trước cao ốc, cô nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục đen, lạnh lùng ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi . . . . . .
Hạ Tuyết cầm tay lái, có chút sửng sốt, trong lòng xẹt qua một chút mềm mại, không nhịn được bật máy điều hòa, nổ máy xe chậm rãi chạy đi theo, cô vừa lái xe, vừa nhìn chiếc Rolls-Royce trước mặt, rốt cuộc muốn đi đâu? Cô đang suy nghĩ, trên mặt không nhịn được thoáng qua nụ cười dịu dàng, đạp chân ga đi theo chiếc xe kia. . . . . .
"Tổng Tài, dường như tôi nhìn thấy có một chiếc Kennedy chạy theo phía sau chúng ta. . . . . ." Tài xế vừa lái xe, vừa nói.
Tả An Na nghe xong, có chút ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn ngoài cửa sổ, có một chiếc xe theo sát, cô nói: "Hả? Xe kia giống như đi theo chúng ta, có muốn thông báo hộ vệ hay không ?"
Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, hơi xoay mặt nhìn chiếc Kennedy trong kính xe phía trước, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, chậm rãi nói: "Đổi hướng xe, chạy tới bờ biển gần đây . . . . . ."
"Vâng . . . . ." Tài xế lập tức đáp lời, sau đó sẽ chuyển làn xe, cho xe chạy vào đường lớn Kim Hoa, sau đó chạy nhanh lên đường cao tốc . . . . . .
Hạ Tuyết vừa lái xe chạy theo, vừa kỳ quái nghĩ: "Hả? Rốt cuộc muốn đi đâu ?"
Chiếc "Rolls-Royce" xuống đường cao tốc, dọc theo bờ biển thật dài chạy nhanh tới, Hạ Tuyết cũng lái xe chạy dọc theo đường bờ biển, vừa chạy, vừa kỳ quái nghĩ: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn muốn đi đâu?"
Cuối cùng chiếc "Rolls-Royce" dừng lại bên bờ biển, Hạ Tuyết cũng không nhịn được dừng xe ở cách đó không xa, kỳ quái cầm tay lái nhìn về phía trước, nhưng cô lại thấy Hàn Văn Hạo đón gió biển, bước xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa xe, quay đầu nhìn về phía mình khẽ mỉm cười, Hạ Tuyết giật mình há to mồm, hắn biết mình chạy theo hắn? Trong lòng của cô ấm áp, trên mặt không nhịn được đỏ lên, không biết nên làm sao, cắn môi cúi đầu suy nghĩ một chút, dừng xe lại, vén váy thật dài, từ từ bước ra khỏi xe. . . . . .
Sóng biển mãnh liệt gào thét, làm cho trời đất ồn ào, từng trận gió biển thật to thổi tới! !
Hàn Văn Hạo đón gió, nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy màu trắng đơn giản, chậm rãi bước xuống xe, chiếc váy dài tung bay trong gió, giống như đám mây trắng phía chân trời, mái tóc dài buông thả đến eo cũng theo gió tung bay, trên không trung cuồng vọng, dọc theo bên người cô, vui đùa, mái tóc trên trán xốc xếch, ẩn chứa một nụ cười ngượng ngùng nhìn sang. . . . . . . . .
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, đi về phía Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn mỉm cười, đi về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .
Xung quanh dường như hai màu trắng, đen hợp thành, hai màu sắc bất đồng, dần dần gắn vào một chỗ, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đạp trên cát vàng mềm mại, cuối cùng đi tới trước mặt của đối phương, cùng đứng chung một chỗ, đón sóng lớn và cuồng phong, nhìn chằm chằm đối phương thật sâu, hai mắt cũng lộ ra một chút đau lòng và quý trọng, thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở trong cổ họng, không cần nói nữa. . . . . .
Thời gian dường như trải qua thật lâu, thật lâu, từ khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt của Hạ Tuyết, Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn cổ tay của cô đang đeo một chiếc vòng tay màu trắng, ánh mắt hắn xẹt qua một chút đau lòng, tiến lên một bước, nắm nhẹ cổ tay của cô, xoay lại gần, liền nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn bên trong, hắn nhìn chằm chằm băng gạc, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cũng nhìn Hàn Văn Hạo, có chút chột dạ, mỉm cười, lại cúi đầu nhìn vết thương của mình . . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi tháo vòng tay màu trắng ra, nhìn thấy băng gạc quấn cổ tay mảnh khảnh, có tia máu đỏ tràn ra ngoài, ánh mắt hắn đau nhói, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trắng, nói: "Tại sao lại ngốc như vậy? Ngốc muốn làm chuyện như vậy, nếu như không chịu nổi, không bằng tìm một chỗ trốn đi, trốn giống như sáu năm trước vậy. . . . . ."
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đau lòng của Hàn Văn Hạo, trong lòng của cô vừa động, lại thấy Hàn Văn Hạo vẫn mang cà vạt, trên cà vạt đang cài kẹp cravate sáu năm trước, cô đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào chiếc kẹp cravate trên cà vạt của hắn, chậm rãi nói: "Kẹp cravate này. . . . . . đã nhiều năm như vậy, còn cất giữ sao ?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt xẹt qua một chút thâm tình, Trong lòng của Hạ Tuyết nóng lên, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hắn hiểu ý, cười một tiếng, cúi đầu, vẫn nắm cổ tay nhỏ bé của cô nói: "Có một số thứ, có muốn vứt bỏ cũng không được. . . . . . Cảm thấy giữ lại, có lẽ tương lai sẽ có một chút cơ hội gặp thoáng qua . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, vẫn cúi đầu không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn về phía chân trời, sâu kín nói: "Có lẽ tôi thật sự quá tàn nhẫn, cho nên người ta không tin tôi có chút tình cảm nào. . . . . ."
Hạ Tuyết vội vàng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nhớ mình từng ở dưới chân núi nói với hắn một câu vô cùng tàn nhẫn: "Tôi sẽ không để cho anh phá hủy cuộc đời của tôi, mang tiếng làm kẻ thứ ba ! ! Tôi không làm gì sai! Vẫn luôn là anh ! ! Thấy một người yêu một người ! Bên cạnh anh phụ nữ không ngừng thay đổi ! Anh cho rằng tôi sẽ tin vào tình cảm của anh ? Anh đừng nằm mơ! Tôi một chút cũng không tin anh! !"
"Thật xin lỗi. . . . . . Về chuyện trước kia ……" Cô vội vàng muốn phân trần. . . . . .
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, không quan tâm, khẽ mỉm cười, nói: "Không sao cả. . . . . . Tôi vốn là một người vô cùng tàn nhẫn. . . . . . tất cả cũng không phải là hiểu lầm. . . . . ."
"Không. . . . . ." Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, nhìn Hàn Văn Hạo, tha thiết nói: "Anh đối với tôi rất tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . . Tôi rất cám ơn anh lần này đã cứu tôi, cám ơn anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Muốn cám ơn, cũng phải thể hiện một chút thành ý. . . . . ."
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng trong gió, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt đột nhiên lộ ra một chút kích động nói: "Hai ngày nay, tôi tìm em muốn phát điên, trong lòng suy nghĩ qua 1001 triệu lần hậu quả em sẽ xảy ra chuyện, lúc lái xe, tôi cũng chỉ có một khát vọng, chính là sau khi gặp được em . . . . . . Muốn ôm em . . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng, cắn chặt môi, cố nén tình cảm trong lòng, đón gió nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đau lòng, đưa mắt nhìn Hạ Tuyết thật lâu, thật lâu, rồi chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay, ôm cô vào trong иgự¢, khi thân thể mềm mại và mùi thơm quen thuộc, ở trong иgự¢ của mình, hai mắt hắn đột nhiên ửng đỏ hai tay siết lại, ôm chặt thân thể của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, chôn mặt trong mái tóc cô, cắn chặt răng, không lên tiếng nữa. . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết đột nhiên lăn xuống, hai tay rũ xuống, dựa sát vào trong иgự¢ hắn, nghe tiếng tim đập quen thuộc, nước mắt từng giọt lăn xuống. . . . . .
Sóng biển vẫn mãnh liệt, giống như tình yêu nồng nàn ở xung quanh thét gào, nhưng đó chỉ là âm thanh, không tiếng động. . . . . .
Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, tha thiết không thôi, nói: "Phải quý trọng Daniel thật tốt, hắn là một người đàn ông tốt, lần này phần lớn kế sách là do hắn đưa ra, chúng tôi mới có thể giải quyết chu toàn tất cả, tôi cám ơn hắn không tính toán hiềm khích lúc trước mà thương yêu con gái tôi, yêu em. . . . . . Nhiều năm qua, cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng cảm phục bất cứ người nào, nhưng lần này, tôi bị sự vĩ đại và cơ trí của hắn cảm phục! Em và hắn đang ở cùng nhau, sẽ hạnh phúc . . . . . . Nhất định sẽ hạnh phúc!"
Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, nhưng không lên tiếng, tựa vào trong иgự¢ của hắn, nghe tiếng trái tim của hắn đập mạnh, đột nhiên đưa hai tay ôm ngang hông của hắn, giống như người vợ ôm chồng, nước mắt không nhịn được lăn xuống. . . . . . Khi sự thật được phơi bày tất cả, có lẽ tình cảm che giấu trong lòng nhau lúc xưa, lại tiếp tục quý trọng trong lòng, những năm tháng xưa, kẹp cravate, nụ hôn nóng bỏng trong toa xe, tình yêu mãnh liệt, tất cả đều phơi bày dưới ánh mặt trời, nhận lấy sự giám sát công bằng và vô tư nhất của mọi người, bọn họ không thể ở chung một chỗ, bởi vì thân phận cả hai người đều có người yêu, bởi vì ranh giới đạo đức, nên quyết định tôn trọng lẫn nhau, giống như dãy ngân hà khổng lồ, ngăn cách bọn họ giữa hai đầu cầu ô thước . . . . . .
Sóng biển vẫn cuộn trào, bầu trời trong phút chốc tối sầm lại, mây đen kéo đến, sau khi cơn gió quét đến, mưa phùn bay tán loạn, nhưng bọn họ vẫn ôm nhau thật chặt chung một chỗ, mặc ưa phùn phủ xuống xung quanh người.
Sóng biển dâng lên, mưa phùn phất phơ bay, thời gian dừng lại, Hàn Văn Hạo chậm rãi buông Hạ Tuyết ra, nâng mặt của cô, thâm tình nhìn chằm chằm hai mắt đầy nước mắt của cô, rồi đau lòng, dùng ngón cái vuốt nhẹ nước mưa trên khuôn mặt, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, xẹt qua giọt nước mắt, hắn nhìn cánh môi này, trong lòng lại đau nhói, trong đầu lại nhớ đến một người đàn ông khác đã bỏ ra, bình tĩnh và thành toàn, hắn cắn chặt răng, lại ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, hai mắt xuất hiện giọt lệ, nghẹn ngào nói: "Đi thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết vẫn ôm chặt Hàn Văn Hạo, nước mắt lăn xuống, muốn lắc đầu, lại cắn chặt răng gật đầu một cái. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng buông Hạ Tuyết ra, lại nhìn cô chằm chằm thật sâu. . . . . .
Hạ Tuyết cũng đứng trong mưa nhìn hắn, rất nhiều lời muốn thốt ra, lại nghĩ tới người phụ nữ kia đã vì mình sinh non, trong lòng của cô đau nhói, nước mắt lăn xuống, cắn răng chậm rãi xoay người, nước mắt và nước mưa hòa tan trong trời đất, cô lại dọc theo con đường lúc đến, bước đi. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng trong mưa, nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, ánh mắt nhìn theo cô, Tả An Na thật sự không hiểu nổi, bước ra xe, nhìn ánh mắt thâm tình của Hàn Văn Hạo, nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết rời đi, cô bật khóc hỏi: "Tổng Tài, tại sao muốn thả cô ấy đi? Tại sao? Tất cả sự thật đã phơi bày, không phải có thể ở cùng nhau sao? Tôi nhìn ra, rõ ràng các người yêu nhau. . . . . . Tại sao phải tách ra ?"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn theo Hạ Tuyết chậm rãi đi về phía trước, sâu kín xoay người, đi về phía ngược lại . . . . . .
Cuối cùng hai chấm màu trắng và đen, một lần nữa rơi vào không gian mênh ௱ôЛƓ . . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc