Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 19

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cô …
Hạ Tuyết không còn cách nào khác, chỉ biết cắn môi mình, khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín, thành khẩn nói “Tôi rất xin lỗi, không phải tôi cố ý … Từ cái buổi tối hôm đó .. kế tiếp … đến ngày hôm qua xảy ra hỏa hoạn … Tôi có thể tin tưởng anh sao? Những người phụ nữ của anh, không phải là Hồ Điệp, thì là “chuồn chuồn …”
Cô hốt hoảng nhìn đôi mày Hàn Văn Hạo nhíu chặt … lập tức sữa lại … “Dạ Thiên Thiên” …
Hàn Văn Hạo vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng … Con mèo này!!!
“Lúc tôi ở bệnh viện, nghe rất nhiều người ái mộ Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp nói: muốn chặt tôi, đốt tôi …tóm lại là đủ mọi lời ác độc, người nào nghe được đều cảm thấy khi*p sợ … tôi lại ngốc … là thật … Tôi rất xin lỗi, tôi thật sự không nên … kích động … nhất là khi nghe các ký giả bình luận trên ti vi nói tôi là người phụ nữ của anh … tôi lại càng bị kích động hơn …”, mặt của cô đỏ hơn thêm, cô thật sự không cố ý nói vòng vo lẩn quẩn, rồi vẫn đổ hết trách nhiệm cho hắn, cho hắn là kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện …
Hàn Văn Hạo nghi ngờ tính xác thật lời xin lỗi của Hạ Tuyết … “Có ai ngốc nghếch như cô không? Có ai cố chấp như cô không? Không biết ăn năn hối lỗi à?”
“Là do anh … ở trên ti vi nói câu đó nha, mới xảy ra nhiều vấn đề như vậy mà …”, Hạ Tuyết lại bừng bừng khí thế chính nghĩa cãi lại …
Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng trở lại, nắm chặt hai tay vịn của chiếc ghế salon, tức giận bừng bừng “Nếu như tôi không hợp tác với giới truyền thông, nói cô là người phụ nữ của tôi, Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên cùng giới ký giả sẽ đem cô đi chặt thật! Xem chuyện mà không biết suy nghĩ! Luôn giống như một đứa con nít, không biết suy đoán, không có đầu óc! Giống như người điên!”
Hạ Tuyết ngẩn người ra nhìn Hàn Văn Hạo …
Hạ Tuyết cảm giác càng lúc càng khó thở, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, nhìn hắn … nhưng mà giờ phút này lại không thốt ra được lời nào …
“Nếu như cô quả thật có khí phách như vậy, sao cô không tìm cô bạn thân của mình mà chất vấn, tại sao cô ta phải làm như thế, thiếu chút nữa đã khiến cô ૮ɦếƭ cháy? Sao lại tới tìm tôi gây chuyện?”, Hàn Văn Hạo giận dữ nói một hơi thật dài.
“Tôi đã tìm cô ấy …”, Hạ Tuyết cúi đầu buồn bã, hốc mắt đỏ lên “Tôi đã tát cô ấy hai tát tai … hỏi cô ấy … Sau đó cô ấy bỏ đi, gả cho Tổng giám đốc Tam Á …”, cô đau lòng kể lại, ai cũng không được như ý muốn của mình, lần đầu tiên bị mất đi chỉ vì một sự nhầm lẫn … sau đó cô lại bị hiểu lầm, bị vũ nhục, cô lại đi hiểu lầm người khác …
“Tổng giám đốc Tam Á cùng phu nhân của hắn gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không lên tiếng gì! Dám không nể mặt Hàn Văn Hạo tôi!”, Hàn Văn Hạo bất bình giận dữ khi nghĩ đến chuyện này.
Hạ Tuyết trong lòng lạnh run, nhìn khuôn mặt điển trai đằng đằng sát khí, cô cảm thấy kinh hoảng, vội vàng hỏi “Anh … Anh đối với bọn họ sẽ như thế nào? Anh đừng có hẹp hòi như vậy có được hay không? Đêm hôm đó, rõ ràng là anh lợi dụng tôi!”
“Tôi và cô lên giường, không tính là tôi lợi dụng cô!”, Hàn Văn Hạo phản bác gay gắt.
“Anh …”, Hạ Tuyết lo lắng cho sự an toàn của bạn mình, bởi vì, hình như cô đã dần dần hiểu được người đàn ông này … hắn không bao giờ tha thứ cho người nào phản bội và đánh lén hắn … “Không phải cô ấy cố ý … đấy không phải là do đi nhầm phòng sao …?”
“Nhưng mà, không có ai tới giải thích cặn kẽ chuyện này với tôi!”, ánh mắt Hàn Văn Hạo tựa như bắn ra những tia lạnh Gi*t người … “Khiến cho tôi phải chịu trách nhiệm sự việc buồn nôn này!”
“Anh không nên như vậy …”, Hạ Tuyết lập tức nhào đến ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, nhìn hắn ngồi ở trên ghế salon giống như một bậc quân vương lẫm liệt bất khả xâm phạm, cô bị dọa đến mức hốt hoảng, tưởng như sắp ૮ɦếƭ “Tôi xin anh … chuyện cũng đã qua … Không phải sao? Tôi xin anh … cô ấy cũng đã chịu đủ khổ sở, để cho cô ấy sống yên ổn, hạnh phúc một chút nha …”
Hàn Văn Hạo lập tức quay lại nhìn Hạ Tuyết, “Cô ta đã hại cô như vậy, cô còn xin tha thứ cho cô ta nữa sao?”
Hạ Tuyết vội vàng đáp “Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại làm như thế”
Ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Văn Hạo lập tức sáng quắc lên, nhìn cô chăm chú.
Hạ Tuyết lại lanh lẹ nói tiếp “Cô ấy tưởng tôi sắp ૮ɦếƭ, nên mượn thân thể tôi … cho nên tôi có thể hiểu được …”
Hàn Văn Hạo tức giận rút cánh tay của mình lại, di chuyển sang chổ ngồi khác đối diện với cô, ánh mắt nghi ngờ, giọng nói đầy châm biếm “Nếu quả thật như vậy, tai sao tôi ᴆụng vào thân thể cô, cô lại hận không thể chặt tôi ra thành từng khúc? Nếu như cô thấp kém như thế, sao lại chống đối thân mật với tôi?”
Hạ Tuyết ngây ngốc, chua xót nhìn hắn … cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương …
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm Hạ Tuyết … ánh mắt không một chút gợn sóng …
Hạ Tuyết uất ức nhìn hắn nói “Bây giờ như thế nào? Người đáng thương nhất trong chuyện này không phải là tôi sao? Tôi cũng đã chấp nhận tha thứ cho bạn tôi, anh tưởng dễ dàng lắm sao? Bây giờ … tôi cũng không tính toán chuyện giữa tôi và anh nữa, tôi dự tính tha thứ cho anh, còn chưa được sao?”
Hàn Văn Hạo “hừ” một tiếng, nhìn Hạ Tuyết “Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ xin lỗi cô”
“Là do con người anh bẩn thỉu hay tim anh làm bằng đá thế?”, Hạ Tuyết thét lên!
Hàn Văn Hạo nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuyết, “Rất đúng! Cho nên mặc dù đã bị cô tát ba tát tai, nhưng vẫn bỏ qua cho cô!”
Hạ Tuyết hết ý kiến … nhìn hắn … Cô hiểu, lại hiểu ra cái chân lý bất di bất dịch mà cô cứ quên hoài, người này ăn cứng không ăn mềm … ăn mềm … nhất định phải mềm … Hơn nữa phải thuần phục 100% … cô cố gắng bình tĩnh, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, dịu dàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ “Hàn … Tổng giám đốc Hàn …”
Hàn Văn Hạo xoay mặt lại, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn cô … ánh mắt ấy tràn đầy ngụ ý khiến ai đó không rét mà run, tựa như cảnh cáo Hạ Tuyết: Nếu như cô dám ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, tôi sẽ quăng cô từ lầu 88 này xuống, giống như ném trứng gà …
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, cô nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ vô cùng chân thành, “Tôi thật rất xin lỗi … vì đã tát tai anh, trách lầm anh, cám ơn anh đã bỏ qua …”, những lời này của cô cũng có chút thật lòng …
Ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc nhìn cô… giống như hỏi rằng: Cô định giở trò bịp bợm gì đây?
Hạ Tuyết rất tức giận, nhưng lại nghiến răng chịu đựng, lại mềm mỏng hơn …, “Lần này tôi thật rất chân thành, cảm thấy hết sức có lỗi, muốn xin lỗi anh … tha lỗi cho tôi và bạn thân tôi … Nói thế nào đây … Tôi … tôi cảm thấy anh là một người đàn ông rất có phong độ …”
Hàn Văn Hạo nhíu đôi mắt mình lại …
“Đúng … Anh là một người rất có phong độ đàn ông …”, thái độ Hạ Tuyết nghiêm túc, lời lẽ tựa như vô cùng xác thực.
Hàn Văn Hạo vẫn dựa lưng vào ghế nhìn cô …
“Xin anh … bỏ qua cho cô ấy, cô ấy phải kết hôn, hơn nữa, cuộc hôn nhân này không phải là chủ ý của cô ấy, mà chỉ là một phương thức để thõa mãn khát vọng tiền tài của cha mẹ cô ấy! Cô ấy vốn đã có người yêu, hai người rất yêu nhau, nhưng bây giờ lại bị ép phải gả cho một người đàn ông 60 tuổi, chuyện này làm sao chịu nổi a! Trên thế giới này, không phải bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy tiền tài là lập tức nhào tới! Chúng tôi cũng có thế giới tình cảm và tâm hồn của mình … Anh nói … Tôi cũng đã suy nghĩ đắn đo kỹ lại, nếu như tối hôm đó, tôi cùng người đàn ông 60 tuổi đó ở trên giường, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Bạn thân tôi cũng phải sống chung cả đời với ông ấy … chỉ còn ít ngày nữa thôi …”, Hạ Tuyết cũng xúc động vì những lời nói thành thật của mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt Báo của Hàn Văn Hạo nhìn mình như đang ngắm nghía một con thú xinh đẹp nào đó, cô lập tức cụp mắt xuống …
Hàn Văn Hạo nghe xong những lời này, hắn chậm rãi đưa hai tay ra Ϧóþ chặt chiếc cằm của Hạ Tuyết, nhìn vào đôi mắt trong veo và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng bá đạo hỏi “Cô đã nói như vậy, cảm thấy buổi tối hôm đó nếu ở chung với Tổng giám đốc Tam Á như thế … vậy cô nói cho tôi biết … buổi tối hôm đó tôi cùng cô đã thân mật với nhau, cảm giác của cô như thế nào?”
Đôi mắt Hạ Tuyết chớp chớp, rồi lại chớp chớp …
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chiếc cằm của cô, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ, muốn cho cô cảm thấy nhồn nhột …
Hạ Tuyết có cảm giác như đang bị chó liếm, vừa hồi hộp lại vừa sợ và khó chịu … nhưng cô biết, chỉ cần cô dám có một chút phản kháng, con chó này sẽ lập tức cắn cô! À không! Không phải Chó … là Báo!
“A ….”, Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, vô cùng thành thật nói “Chuyện hôm đó … hầu như tôi quên rồi …”
Hàn Văn Hạo nheo mắt lại …
Hạ Tuyết lại thành thật thú tội, “Tôi thật quên mất … tôi bị hạ thuốc … anh quên rồi à?”
Hàn Văn Hạo cảm thấy cơn tức giận của mình bị chặn nơi Ⱡồ₦g иgự¢, nó từ từ trào lên tựa như muốn vỡ tung, bắn ra khắp xung quanh …
Hạ Tuyết kinh hoảng, vội vàng lấp liếm, “Tôi thật … thật quên mất, một chút cũng không nhớ nổi … trừ những cái hôn …”
Ánh mắt cô bỗng như hóa mờ, nhìn hắn, lại hiểu một chuyện … hắn chính là người kiêu ngạo như thế, cô không thể thích hắn … Không phải cô ghét hắn, hình như cô còn có chút thích hắn? Hắn kiêu ngạo dẫn tới ngang ngược? Có phải cô phản ứng thái quá hay không, khiến cho hắn cảm thấy tức giận? Hạ Tuyết không kìm được sự tò mò, lén lút nhìn hắn …
Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm …
Hạ Tuyết vẫn có cảm giác không hiểu, gượng gạo cười cười, vất vả lắm mới dám buột miệng hỏi hắn “Như vậy anh cũng tức giận sao?”
Hàn Văn Hạo nghiêng người, chầm chậm nhích lại gần bên Hạ Tuyết …
Hạ Tuyết phát hoảng lui về phía sau, hai tay không kìm được đặt trên иgự¢ hắn đẩy hắn ra, ánh mắt ngỡ ngàng, thẹn thùng nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo nhìn sắc mặt Hạ Tuyết lúc này thật lâu, hắn nói “Đêm hôm đó, cô cũng giống như vậy! Nhưng vẫn còn thiếu một chút hành động!”
“Gì?”, Hạ Tuyết bộp chộp hỏi lại.
Hàn Văn Hạo trả lời thẳng thừng, “Khuôn mặt cô áp sát vào mặt tôi! Kế tiếp … chủ động hôn tôi … thậm chí lúc ở trên giường, vặn vẹo thân thể quyến rũ tôi, sắc mặt đỏ hồng, đặt đôi chân dài của cô lên bờ vai tôi … muốn tôi hôn cô …”
Sắc mặt Hạ Tuyết như trái cà chua chín, nhìn Hàn Văn Hạo, giống như một người ngốc nghếch nghe được chuyện gia đình của người khác …, “Anh nói gì? Không thể nào? Tôi … làm như vậy sao? Lẳng lơ như vậy à?”
“Buổi tối đó, cô hết lần này đến lần khác muốn tôi … thậm chí ôm cổ tôi, chủ động hôn tôi, nói với tôi … rất thích được tôi hôn …”, thân thể Hàn Văn Hạo dần dần đè lên người Hạ Tuyết trên ghế salon …
Hai tay Hạ Tuyết đặt trên иgự¢ hắn, đẩy hắn ra, gắng gượng cười …, “Thuốc đó thật mạnh nha …”.
“Đoán chừng cô lập tức cũng sẽ quên … hay là hôm nào đó tôi sẽ kể lại chuyện này cho cô nhớ, nhưng mà cô lại hay quên, tôi cũng không muốn kể nhiều lần! Bây giờ cô hiểu tại sao tôi lại nổi giận rồi chứ?”, Hàn Văn Hạo nhìn cô chòng chọc, ngón tay dài lại vuốt ve lỗ tai cô, rồi đến cổ … đang dịnh di chuyển xuống thì bị một bàn tay nhỏ bé nắm lại … ánh mắt hắn lạnh lùng, ngẩng lên nhìn cô …
‘Tôi hiểu tại sao anh tức giận … Đêm đó tôi chủ động, ngày hôm sau lại không chịu thừa nhận! Khiến cho anh có cảm giác khó chịu …”, Hạ Tuyết lập tức nói.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô như cũ …
“Nhưng mà … làm sao bây giờ?”, Hạ Tuyết qua loa hỏi.
“Cho tới bây giờ, cũng không có người phụ nữ nào, sau khi qua đêm với tôi lại giống như cô vậy, dám lên tiếng phê phán tôi!”, hắn nhàn nhạt nói xong thì đứng dậy, chán ghét nói “Tôi nói rồi, tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ! Nhất là những người giống như cô! Đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thêm lần nào nữa!”
Hạ Tuyết cắn nhẹ môi dưới, thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn anh … hôm nay thật rất xin lỗi …”
Hàn Văn Hạo không trả lời …
Hạ Tuyết đứng lên chuẩn bị rời đi …
“Khoát áo vào! Tôi không muốn cô chảy máu mũi ở công ty tôi, làm dơ nền nhà …”.
Hạ Tuyết không dám nói gì thêm nữa, lấy chiếc áo vest trên ghế khoát vào, sau đó chầm chậm bước ra ngoài … Nhưng mà, khi vừa mới bước chân đến cửa, cô không yên tâm, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo nhỏ nhẹ hỏi “Chuyện của Cẩn Nhu …”
‘Tôi tự có quyết định”, Hàn Văn hạo lạnh lùng đáp.
Hạ Tuyết không dám ở lại, vội vàng bước đi …
Tả An Na đứng ở phòng làm việc bên cạnh, nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu chào …
Hạ Tuyết cũng khẽ gật đầu, cô đi qua một hành lang thật dài, khoát chiếc áo của Hàn Văn Hạo, đi vào thang máy …
Tất cả mọi chuyện tựa hồ như một hạt bụi nhỏ bị gió thổi bay đi? Mọi chuyện đều tựa như đã qua …
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ hồng, khoát áo Hàn Văn Hạo bước đi ngang qua rất nhiều ánh mắt soi mói, kỳ dị của mọi người, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đi trong không gian tuyết rơi đầy trời, chuẩn bị quẹo trái để đi về hướng trạm đợi xe taxi, chợt thấy một nhóm học sinh nữ mặc đồng phục, đã đứng ở gần tòa nhà đợi từ lúc nào đó, bước ra chặn đường cô, vẻ mặt giễu cợt …
Hạ Tuyết nhìn chằm chằm bọn họ, “Các người muốn làm gì?”
Hạ Tuyết trừng mắt, nhìn con dao nhỏ sắc bén, cô sợ hãi run rẩy hét chói tai... “Cô buông, cô dám chạm vào tôi!! Cô dám!! Tôi thành quỷ cũng không buông tha các người.”
“Vậy cô cũng chầm chậm thành quỷ đi. Giữ cô ta lại.” Cô gái cầm dao nhỏ đắc ý nói xong, tất cả cô gái khác lập tức đem cả người Hạ Tuyết đặt ở trên tuyết, xiết chặt mặt cô đối mặt với con dao nhỏ.
Hạ Tuyết thở gấp gáp, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, cô tê thanh liệt phế hô to: “Các cô buông ra!! Những người các cô ૮ɦếƭ không tử tế được!! Buông ra.... các cô dám chạm vào mặt tôi. Cô dám...”
“Tôi có cái gì không dám? Sợ cô?” Cô gái hung hăng cầm con dao nhỏ liền muốn hướng mặt Hạ Tuyết vach lên một đường kể nhỏ...
“Các cô đang làm cái gì?” Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên từ phía sau các cô truyền đến, các cô khẩn trương quay đầu, nhìn thấy Hồ Điệp cùng vài trợ lý đi ra, đứng ở trên tuyết nhìn cảnh này, đều rất sửng sốt...
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy người, cô liền khóc kêu to: “Cứu, cứu tôi... các cô ấy muốn rạch mặt tôi...”
Hồ Điệp vừa nghe, liền chấn kinh nhìn những cô gái nhỏ, nhận ra trong đó mấy người, nói: “các cô là fan? Tại sao lại làm như vậy? Rất quá mức rồi.”
Mấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên, sợ hãi đứng lên, hướng trước mặt chạy trốn...
Hạ Tuyết nằm ở trên tuyết lạnh, sợ hãi khổ sở khóc đến nước mắt cuồn cuộn chảy xuống...
Hồ Điệp bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, khẽ thở dài, tự mình đi tới, nâng Hạ Tuyết dậy, ôn nhu phủi tuyết trên người cô, mới nói: “Cô phải cẩn thận một chút... các fan cực kỳ đáng sợ... nếu không có việc gì... sẽ không cần đến đây rồi...”
Hạ Tuyết vừa đứng lên, vừa đau lòng cầm lấy đoạn tóc ngắn, nước mắt lại im lặng rơi xuống... Lại nhớ lại cùng Cẩn Nhu hứa hẹn qua, muốn cùng nhau nuôi tóc dài...
Tóc có khả năng lại dài... Mặt ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị sẹo thì rất đáng tiếc a... các fan quá độc ác...” Trình Nhã cảm thán một hơi, mới nói.
Hạ Tuyết nghe Hồ Điệp nói lời này, kìm lòng không đậu ngẩng đầu, nhìn về phía người đang tươi cười động lòng người, như tuyết tung bay, như mộng ảo cùng không chân thực, mà lại lộ ra quan tâm thật tình, nước mắt nàng không hiểu sao lại chảy xuống...
Hồ Điệp vừa nhìn Hạ Tuyết thấy bất lực, cô lại bật cười cùng thở dài, đem Hạ Tuyết ôm vào trong иgự¢ nói: “Đứa ngốc... đừng khóc nữa... tất cả đều đã qua... về sau không cần tiếp xúc cái vòng lẩn quẩn này là tốt rồi... Về sau... không cần trở lại, biết không?”
Hạ Tuyết mờ mịt nói: “Tôi cho tới bây giờ không có vướng vào cái vòng luẩn quẩn đó, lại vô cớ vướng vào một việc, đem tôi cuốn vào...”
Hồ Điệp cũng xúc động nói: “Cho nên làm người, vẫn là tránh đi một chút mới tốt... tôi cho cô một lời khuyên... Các fan không thể nào trêu chọc... phải cẩn thận...”
Hạ Tuyết đành khổ sở gật đầu.
“Đi thôi. về nhà cẩn thận một chút... tôi cho cô chút tiền, cho cô đi xe, toàn thân cô đều bị thương...” Hồ Điệp lập tức lấy ra túi xách, muốn lấy tiền...
“Không cần...” Hạ Tuyết vội vã cảm kích, nhìn cô một cái, ngẹn ngào nói: “Tôi có tiền... cám ơn...”
Hồ Điệp đồng tình nhìn cô...
Hạ Tuyết trầm mặc xoay người rời đi, nhìn trong đống tuyết một đoạn tóc dài của mình... nước mắt lại chảy ra... Giống như mệnh trời, cùng bạn tốt nhất một lời hứa cũng không còn... Có hay không duyên phận đã hết? Cẩn Nhu, mình chúc phúc bạn...
Hồ Điệp trong lúc Hạ Tuyết xoay người, trong nháy mắt cười lạnh nhìn cô...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc