Hạ Tuyết tham gia vũ hội hóa trang xong, lúc trở về đã gần mười một giờ đêm, cô mệt mỏi lái xe, hướng vườn hoa chạy tới, lại nhìn thấy một bóng dáng màu hồng, chống cây dù ren nhỏ màu trắng đứng trong mưa đi tới đi lui, cô nhướng mày, lại gần một chút nhìn về phía trước, quả nhiên thấy con gái đã trễ thế này, vẫn còn ở bên ngoài, sắc mặt của cô lạnh lùng, dừng xe ở ngoài vườn hoa, cầm túi xách bước xuống xe, từ đằng xa nhìn con gái tức giận, nói: "Con điên sao? Bây giờ là mấy giờ rồi, vẫn còn ở bên ngoài đi tới đi lui ? Sương mù rất nặng? Rốt cuộc con muốn làm gì?"
"Ai cần mẹ lo!" Hi Văn chống cây dù nhỏ, cầm túi xách màu hồng, ngửa đầu lên, mắt to tròn không khách khí nhìn mẹ chằm chằm, sau đó lại đi tới đi lui đang trong vườn hoa, dáng vẻ giống như cô gái Pháp, thỉnh thoảng còn nhìn trái, nhìn phải mỉm cười, Hạ Tuyết vừa đi gần cô bé, vừa nhướng mày, nghi ngờ nhìn vẻ mặt và thái độ của cô bé, lúc đang không hiểu chuyện gì, cửa chính mở ra, Thanh Nhã vội vàng đi ra, nhìn vẻ mặt bối rối của Hạ Tuyết, cười nói: "Tiểu thư, cô về rồi ?"
"Nó làm sao vậy ?" Hạ Tuyết kỳ quái lên tiếng hỏi.
Thanh Nhã cũng có chút dở khóc dở cười, nhìn bộ dáng Hi Văn, có chút do dự, nói: "Tiểu Chủ Nhân. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi cũng vậy không rõ ràng lắm, dường như cô cảm giác có một đứa bé trai xinh đẹp ở gần đang nhìn cô, cho nên cô . . . . .như vậy. . . . . ."
Hạ Tuyết “a” một tiếng, bất đắc dĩ cười nói: "Ý của cô là, đã trễ thế ở bên ngoài đi tới đi lui là vì nó cho là có một đứa bé trai xinh đẹp đang nhìn nó? Cho nên nó ăn mặc giống như con chim công ?"
Thanh Nhã cũng bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, khẽ mỉm cười.
Hạ Tuyết cắn răng nghiến lợi mắng Hàn Văn Hạo thật là hại người rất nặng, cô lập tức xoay người nhìn con gái nói: "Con ! ! Nếu không về phòng ngủ ẹ!! Con xem mẹ thu thập con thế nào ?"
"Không muốn !" Hi Văn chống cây dù nhỏ, nhìn bên ngoài vườn hoa một cái.
Hạ Tuyết lập tức sải bước đi tới trước mặt của Hi Văn, nắm chặt cổ của cô bé, tức giận nói: "Con không cút về ngủ ẹ, ngày mai mẹ sẽ đem hình chụp sinh nhật năm ngoái con ăn bánh ngọt xấu xí dán đầy đường!"
"Ghét ghê! ! Người ta chỉ ra ngoài đi một chút thôi ! !" Hi Văn tức giận giãy giụa mở tay mẹ, liền sải bước che dù đi trở về, vừa đi vừa ngẩng mặt nhìn ngoài vườn hoa nhìn một chút. . . . . .
"Còn nhìn! ! Có ai thích loại cô gái như con chứ ! Mỗi ngày miệng giống như ăn phải ớt!" Hạ Tuyết nhìn con gái trách móc !
"Miệng mẹ ăn bánh ngọt cũng không thấy có bao nhiêu người thích mẹ !" Hi Văn vừa đi vào phòng khách, bắt đầu huyên náo với mẹ.
"Lúc mẹ mới sinh con ra nên Ϧóþ ૮ɦếƭ con!" Hạ Tuyết “phịch” một tiếng đóng cửa lại, tức giận nói.
"Vậy mẹ nên để cho bà ngoại Ϧóþ ૮ɦếƭ mẹ lúc mẹ vừa mới ra đời a!" Hi Văn xách cây dù nhỏ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn không khách khí cãi lại!
Hạ Tuyết vừa nghe, muốn xông lên véo lỗ tai của cô, Hi Văn hừ một tiếng, đi vào phòng. . . . . .
"5 phút nữa, mẹ vào phòng, nếu không thấy con chưa thay áo ngủ. . . . . ."
"Mẹ lại Ϧóþ ૮ɦếƭ con chứ gì ?" Hi Văn “phịch” một tiếng, đóng chặt cửa !
Hạ Tuyết tức giận, chỉ vào bóng dáng nhỏ nói: "Phách lối như vậy! PA¬PA nó đâu ? Sao không quản nó ?"
Thanh Nhã nhìn Hạ Tuyết nói: "Tối nay chủ nhân cũng không trở lại. . . . . ."
Sắc mặt của Hạ Tuyết trầm xuống, lòng không khỏi căng thẳng, hơi nghiêng người nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, nhớ bình thường lúc này, hắn đã trở lại, hoặc là ở thư phòng xem văn kiện, hoặc ngồi trên ghế sa lon trong phòng của mình, vừa gọt trái cây ình, nghe mình nằm trên giường la hét, nói nhảm một chút. . . . . . Cô sâu kín nhìn cánh cửa kia, ngây ngốc hỏi: "Hắn. . . . . . Không có gọi điện thoại về sao?"
"Không có. . . . . ." Thanh Nhã lắc đầu một cái.
Hạ Tuyết gật đầu, quay đầu nhìn Thanh Nhã mỉm cười nói: "Tôi biết rồi, cám ơn cô. . . . . . Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, Hi Văn không cần hầu hạ, để cho tự mình nó, không nên quá nuông chìu nó".
"Tôi giúp cô rửa mặt a. . . . . ." Thanh Nhã nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói.
"Không cần. . . . . ." Hạ Tuyết lắc đầu, nói: "Đi về nghỉ ngơi đi" Phòng người giúp việc ở kế bên phòng tổng thống.
"Vâng. . . . . ." Thanh Nhã nói dứt lời, mỉm cười rời khỏi phòng tổng thống, nhất thời cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Hạ Tuyết không có thói quen nhìn bốn phía im lặng thế này, không nhịn được, nhớ tới bóng dáng nhàn nhạt của Daniel đã ở cùng với mình sáu năm qua, hai tròng mắt của cô không khỏi mơ hồ chợt lóe, thở dài, bước vào phòng, ném túi xách trên ghế sa lon, cả người nhào lên giường, trợn to cặp mắt mờ mịt nhìn trần nhà, phát giác tâm trạng của mình bồng bềnh lợi hại, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần. . . . . .
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Hạ Tuyết nhàm chán nhận. . . . . ."Alô!"
"Tại sao cô về sớm vậy ?" Giọng nói của Isha truyền đến.
Hạ Tuyết nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, lúc này mới phát hiện, chỉ có cánh quạt quay quay, cô sâu kín nói: "Thói quen. . . . . ."
Isha đột nhiên cười nói: "Thế nào? Sau khi chia tay, phát hiện không nhẹ nhõm như tưởng tượng của mình chứ?"
Hạ Tuyết không biết nên nói gì.
Isha thở dài, nói với Hạ Tuyết nói: "Người khác không phải nói nha, chia tay đau khổ, thường cũng là vì không có thói quen, cùng một người ở chung một chỗ, mọi thứ đều dây dưa, buổi sáng, quen nhìn thấy hắn, cùng hắn ăn điểm tâm, sau đó nói quen nói nhảm, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, cùng trở về, cùng nhau dùng cơm, cùng nhau trò chuyện thân mật, sau đó lập kế hoạch thói quen trong tương lai một chút, tương lai của chúng ta luôn cùng thói quen này gắn liền nhau. . . . . . Đột nhiên, hắn biến mất, giống như thân thể thiếu đi một khối. . . . . . Cuộc sống luôn có rất nhiều bài học, sau khi cô xảy ra chuyện, một chút thống khổ và mất mát cũng như thất vọng sẽ đắp vào thân thể cô. . . . . ."
"Không biết hắn nghĩ thế nào?" đột nhiên trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, không muốn Daniel khổ sở như vậy.
"Khi hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, cô phải dự đoán được tương lai mình sẽ phải gặp thống khổ . . . . . . tất cả mọi thứ đều là tương đối . . . . . . Ông chủ chúng tôi thật ra là một đàn ông rất cơ trí, hơn nữa ở phương diện tình yêu, đàn ông xử lý có thể thành thục hơn so với phụ nữ một chút, yên tâm đi. . . . . ." Isha suy nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Nếu không quen, làm cho hắn một bữa cơm thôi . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, cô tức giận nói: "Rốt cuộc cô nói những lời này là có ý gì ? Hắn bảo tôi nấu cơm cho hắn à?"
"Chỉ cần phát hiện sau khi chia tay, trong lòng mềm yếu, thì làm cho hắn một bữa cơm thôi. . . . . . cuối cùng tôi có cảm giác, giữa các người sẽ không kết thúc. . . . . ." Isha nói như vậy.
Hạ Tuyết cảm giác vô lực, nói với Isha: "Isha, tạm thời tôi không có hơi sức suy nghĩ tiếp chuyện khác. . . . . . Tôi chỉ muốn nghiêm túc đóng phim !"
(chỗ này thiếu 1 đoạn, ta nghĩ là vậy!)
"Mẹ! ! Ha ha!" Isha cười nói: "Cô đó! Không cần gọi mẹ nữa! Người ta đã không phải là mẹ chồng của cô rồi !"
Hạ Tuyết cúp điện thoại, sau đó ném sang một bên, đứng dậy, đi vào phòng tắm, lột sạch quần áo, thả hoa hồng vào trong bồn tắm nước nóng, nhấn công cụ mát xa, hưởng thụ một chút, chậm rãi nhớ lại lời Isha nói lúc nảy, đột nhiên hắn biến mất, giống như thân thể thiếu đi một khối. . . . . . Cô nhướng mày, nhắm mắt, cả người chìm vào đáy bồn tắm không muốn nghĩ!
Qua một lúc lâu, Hạ Tuyết tắm xong, mặc áo ngủ tơ tằm màu tím thắt dây lưng, bên ngoài khoác màu trắng, chân trần đi ra khỏi phòng, sau đó cẩn thận đi tới phòng con gái, nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa nhìn vào bên trong, thấy con gái đã thay áo ngủ màu hồng, đội mũ, đầu nghiêng qua một bên, đã ngủ, trong lòng của cô không khỏi ấm áp, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chuẩn bị trở về phòng, khi đi qua thư phòng Daniel thì đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, suy nghĩ một chút, tay cầm khóa tâm, mở cửa phòng, nhất thời tối đen, trong phút chốc trong lòng cô cảm giác có một loại tịch mịch thật sâu ập đến, cô thuận tay mở đèn, nhìn thấy cả thư phòng đều là sách, Daniel là một người yêu sách, lúc hắn yên tĩnh, sẽ lấy một quyển sách, xem rất chăm chú, chân mày cau nhẹ . . . . . .
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi vào phòng, đi tới trước bàn đọc sách, nhìn trên bàn sách gỗ lim để mô hình địa cầu, đồng hồ, ống đựng 乃út, Laptop và một khung hình. . . . . . Cô chậm rãi bật sáng đèn nhỏ trên bàn sách, sau đó cầm khung hình màu cà phê, đây là bức ảnh cô và con gái ngồi bên lò sưởi trong tòa lâu đài ở Pháp, cô mặc váy dài trắng, khoác áo choàng tơ, ôm con gái nằm trên thảm lông dê, nhìn ống kính mỉm cười, chụp được tấm hình này chính là Daniel, lúc hắn chụp hình, cười nói đây là hai con dê nhỏ, mũm mĩm. . . . . .
Hạ Tuyết nắm khung hình, hai mắt không khỏi ửng đỏ, nhớ lúc ấy là mùa đông giá rét, nhưng lò sưởi trong nhà đốt cháy hừng hực, chiếu vào khuôn mặt của ba người cũng thật là đỏ. . . . . . Cô cúi đầu, nhìn mình trong tấm ảnh, khi đó là thật vui vẻ, hoạt bát cười nói. . . . . . Cô khẽ thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười, đặt khung xuống, lại phát hiện cạnh cửa đã sớm có một bóng đen, cô hoảng sợ hét to một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Daniel mặc âu phục màu đen, đang đứng ở cạnh cửa, nhàn nhạt nhìn mình. . . . . .
"Ách. . . . . ." Nhất thời Hạ Tuyết đỏ mặt, thân thể dán vào bàn đọc sách, nhìn Daniel đột nhiên xin lỗi, cười nói: "Em. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Bởi vì. . . . . . Trở về không có việc gì. . . . . . nên đi vào xem một chút. . . . . ."
Daniel vẫn đứng bên cửa, nét mặt không có biểu cảm gì, nhìn mình, trong tròng mắt lạnh nhạt dần dần lộ ra một chút dịu dàng, mỉm cười nói:"Ừ…… Biết ……"
Hai người đồng thời im lặng lại, không khí trở nên có chút lúng túng, sau đó Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết khẽ mỉm cười nói: "Em còn có việc sao? Có lẽ . . . . . . Có cần giúp gì không ?"
"Không có!" Hạ Tuyết vội nói, sau khi nói xong, lại nhìn hắn một cái, nói: "Anh . . . . . . Cái đó. . . . . . Vừa mới về sao? Dường như em nghe nói tối nay anh không về. . . . . ."
"Anh về thay bộ quần áo, bên ngoài còn có người bạn đang đợi anh. . . . . . phải đi ra ngoài ngay, tiếp tục bàn công việc. . . . . ." Daniel nói xong, nhìn cô nở nụ cười, một mình rời thư phòng, sau đó đi tới phòng của mình. . . . . . Hạ Tuyết sửng sốt đứng trong thư phòng, đột nhiên mặt đỏ lên, đáng ૮ɦếƭ, vào phòng người ta làm gì? Cô nặng nề thở dài, liền sải bước ra khỏi phòng, lúc này lại nhìn thấy một cô gái ngồi trong phòng khách, mặc váy dài lộ lưng xinh đẹp, đầu tóc quăn gợn sóng, ngồi trên ghế sa lon, đang cúi đầu xem kịch bản của cô . . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, thật sửng sốt, đứng ở hành lang, không biết nên tới chào hỏi hay thôi, rồi lại nghe thấy tiếng động trong phòng, cô lập tức xoay người, phát hiện con gái mở cửa phòng, cô lập tức nhấc váy đi tới, đi tới cạnh cửa nhìn vào bên trong, thấy Daniel đang ngồi bên giường con gái, vẻ mặt thương yêu mỉm cười mê người, dịu dàng đưa ngón tay thon dài trắng tinh, nhẹ nhàng sửa lại tóc cho con gái, hai mắt lộ ra ôn nhu, ở trong mắt cha, mỗi một cái chớp mắt của con gái, đều rất trân quý, bởi vì bất cứ lúc nào bọn họ cũng sẽ nghĩ tới, con bé con này, tương lai phải lập gia đình, sẽ rời đi mình, từ đó sẽ lo lắng, đường tình yêu của cô bé có thể sẽ chịu đựng trắc trở, hôn nhân cũng sẽ không thuận lợi. . . . . .
Daniel nhàn nhạt nhìn con gái thật lâu, thật lâu, lâu đến nổi Hi Văn đã cảm thấy PAPA trở lại, cô bé liền nhẹ nhàng vươn tay, ôm hông của PAPA nói: "PAPA, người đã về?"
"Ừ. . . . . ." Daniel mỉm cười nhìn con gái nói: "Hôm nay có khỏe không? công chúa nhỏ của PaPa. . . . . ."
"Không có. . . . . . Con cùng bé trai sát vách cãi nhau. . . . . ." Hi Văn theo thói quen nhắm mắt lại, mặt dán sát thân thể PAPA, nói.
"Hả?" Daniel đột nhiên cười, nói: "Con không cần tha thứ cho hắn nhanh như vậy. . . .."
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn chằm chằm người này.
"Tại sao?" Hi Văn đột nhiên đỏ mặt, hả hê cười, hỏi.
"Thục nữ phải chờ con trai nói xin lỗi, sau đó chúng ta sẽ kiêu ngạo nói, được rồi, tôi tha thứ cậu. . . . . . Nhưng nhất định phải tha thứ, hiểu không ?" Daniel cầm bàn tay nhỏ bé của con gái, để trên môi hôn, đây là động tác quen thuộc của hắn, mặc kệ là đối với cô, hay đối với con gái.
"Hôm nay dường như có một người bạn nhỏ khác cũng đến nhìn con. . . . . ." Hi Văn lại cười ngọt ngào nói.
"Hả? Vậy cũng không thể quá nhanh tiếp nhận hắn. . . . . . Con phải nói với hắn, nếu cậu yêu thích tôi, thì theo đuổi tôi đi. . . . . . Dùng tấm lòng thành thật theo đuổi tôi. . . . . . Mà tôi không nhất định sẽ thích cậu. . . . . ." Daniel đột nhiên cười, nói.
"OH, MY GOD!" Hạ Tuyết không nhìn trộm nên không biết, cô còn tưởng rằng con gái kiêu ngạo như vậy, đều là do Lam Anh, thì ra là còn có lời nói thì thầm này.
"Vâng. . . . . . Biết rồi. . . . . ." Hi Văn lại mệt mỏi.
"OK! Ngủ ngon nhé! PAPA yêu con . . . . . ."
"Con cũng yêu người, PAPA. . . . . ." Hi Văn mỉm cười nói, sau đó hai cha con cô bé nhẹ nhàng miệng đối miệng hôn một cái, sau đó Daniel dịu dàng cẩn thận đắp chăn cho Hi Văn, cẩn thận đứng lên, đi ra khỏi phòng, liền thấy Hạ Tuyết, hắn cười khẽ, lạnh nhạt hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Hạ Tuyết miễn cưỡng cười, tay chỉ về phía sau, thật sự tò mò hỏi: "Người kia là. . . . . ."
"Một người bạn hợp tác. . . . . ." Daniel đi tới phòng ngủ của mình. . . . . . Hạ Tuyết theo thói quen đi theo phía sau hắn, sau đó đi vào phòng, cô đi tới phía sau hắn vẫn rất lịch sự hỏi: "Vậy. . . . . . có muốn em đến chào hỏi không ? Nhưng xưng hô như thế nào ?"
Daniel vừa đưa lưng về phía Hạ Tuyết, buông lỏng cúc áo, vừa mỉm cười nói: "Không cần, chỉ là bạn làm việc chung. . . . . ."
"Mặc. . . . . . đồ dạ hội lộ lưng làm việc chung?" Hạ Tuyết trợn mắt nhìn chằm chằm Daniel, nói.
"Ừ. . . . . ." Daniel cởi ra tây trang của mình, Hạ Tuyết thuận tay nhận lấy, tay của cô mới chạm vào tây trang của hắn, chợt sửng sốt nghĩ, tại sao cô theo người ta vào đây? Mà Daniel hiển nhiên cũng có chút kỳ quái, hắn xoay người ngạc nhiên nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười hỏi: "Em còn có việc gì sao?"
"Không có gì! Em về phòng trước. . . . . ." Hạ Tuyết đưa âu phục, trả lại cho Daniel, nhìn hắn ha ha miễn cưỡng cười nói.
"Được, cám ơn. . . . . ." Daniel cầm lấy âu phục, sau đó lịch sự nói: "Vậy anh. . . . .đi tắm. . . . . Ngủ ngon. . . . . Đi ngủ sớm đi. . . . ."
"Được. . . . . ." Hạ Tuyết xoay người, иgự¢ có chút buồn buồn đi vào phòng, sau đó muốn trở về phòng của mình, lại không khỏi xoay người đi đến phòng khách, vẫn thấy cô gái đó đang xem kịch bản của mình, cô nhíu mày, bình thường ở trong nhà không ai dám động đến kịch bản của mình, cô cố gắng giữ lịch sự xoay người rời đi, đi vào phòng của mình, ngồi trên giường, nghĩ tới không khí bên ngoài kỳ quái, cô bất đắc dĩ thở dài, nằm xuống giường, đắp kín chăn ngủ.
Thời gian từ từ trôi qua, ngoài cửa vang lên tiếng đóng cửa phòng của Daniel, rồi đến tiếng bước chân, rồi đến giọng nói nhẹ nhàng với cô gái bên ngoài, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi cửa . . . . . .
"Phịch…….." cuối cùng tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Tuyết lại nhấc chăn ngồi dậy, nhìn bốn phía, sau khi Daniel đi, không gian càng yên tĩnh, đầu óc suy nghĩ rối loạn, cô cười khổ nói: "Đúng thật ! Thất tình là một loại không quen! Được rồi. . . . . . Chúc phúc hắn vậy. . . . . ."
Đại sảnh khách sạn!
Hàn Văn Hạo vừa cùng lãnh đạo cao tầng công ty tham gia buổi tiệc xong, vừa hướng bên ngoài đại sảnh đi, vừa nói: "Ngày mai sắp triển khai dự án khách sạn thế giới, ông nhất định phải toàn diện theo dõi! !"
"Dạ!" Tổng Giám đốc lập tức trả lời!
Hàn Văn Hạo lại phân phó cho Tả An Na bên cạnh : "Lần này chúng ta phân chia cổ đông, có xu hướng nào mới nhất không ?"
"Không có! Tất cả hoàn hảo!" Tả An Na lại nói!
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền gật đầu, vừa muốn đi ra bên ngoài, lại thấy nơi thang máy trước mặt, có một bóng dáng quen thuộc, hắn sững sờ, đứng dừng bước chân, nhìn thấy Daniel đang cùng một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh thang máy cười nói, phụ trách tầng lầu nhấn nút thang máy, tất cả tầng lầu đều là khu giải trí, có nhà hàng tây, nhà hàng Trung Quốc, còn có câu lạc bộ xông hơi cao cấp. . . . . . Hắn nhướng mày, không hiểu sao.
"Đây không phải là Tổng Tài Toàn Cầu. . . . . . Tại sao hắn?" Tả An Na cũng không hiểu nhìn Daniel cư nhiên cùng một cô gái xa lạ vừa nói vừa cười, có chút thân thiết, sau đó thang máy mở ra, Daniel rất lịch sự cô gái kia đi trước vào, hắn cũng đi vào, thang máy đóng lại.
Tả An Na không hiểu nhìn về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng không hiểu nhìn cảnh tượng này, con ngươi hắn quay vòng, nghĩ nghĩ, sải bước đi ra đại sảnh, vừa lấy điện thoại di động, vừa ngồi vào xe, bấm số điện thoại của Hạ Tuyết. . . . . .
Tiếng chuông chậm rãi vang lên! !
Hàn Văn Hạo vừa nhìn xe từ từ khởi động, vừa chờ giọng nói của Hạ Tuyết, một lát sau, Hạ Tuyết nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn “alô” một tiếng. . . . . .
"Đây là trình diễn chuyện gì ?" Hàn Văn Hạo không hiểu hỏi.
"Cái gì trình diễn ?" Hạ Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, hỏi.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy Daniel tiên sinh của em và một cô gái xinh đẹp đi vào khu giải trí khách sạn chúng tôi. . . . . . Có chuyện gì xảy ra?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi.
"Mắc mớ gì tới anh ?" Hạ Tuyết không khách khí cầm điện thoại nói với Hàn Văn Hạo.
"Giữa các người có xảy ra chuyện gì rồi phải không ?" Hàn Văn Hạo nghi ngờ hỏi.
Hạ Tuyết mặt chôn trong gối nằm, nói: "Không có gì! Chúng tôi rất tốt! ! Không cần anh nhiều chuyện! Chỉ cần anh không tới đây dây dưa với tôi ......... thì tôi mọi sự tốt đẹp rồi !"
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, nghe giọng nói của Hạ Tuyết, cảm giác cô có chút không bình thường, nói: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết tức giận từ trên giường nhảy dựng lên, cầm điện thoại di động, lớn tiếng: "Tôi và anh không có chút quan hệ nào ! Tại sao tôi phải nói cho anh, tôi xảy ra chuyện gì? Anh có ý gì ? Chuyện của tôi, anh muốn trông nom, chuyện của chúng tôi, anh cũng muốn trông nom! Ai cần anh trông nom ? Anh quản tốt chuyện của anh là được rồi? Quản chuyện anh và vợ chưa cưới của anh đó ! ! Anh đừng đến dây dưa tôi! ! Tôi không muốn làm người thứ ba!"
"Em không phải là người thứ ba! Em là người sáu năm trước sinh con gái cho tôi! Em cũng có quyền lợi phải thu hồi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết cười khổ, hai mắt rưng rưng, nắm điện thoại nói: "Thật sao? Tôi có thể thu hồi cái gì? Tôi không muốn cái gì hết! Tôi không muốn thu hồi cái gì hết! Tôi chỉ muốn cuộc sống bình yên ! Hàn Văn Hạo, tôi là một diễn viên, tôi chịu đựng áp lực rất nhiều anh có biết không? Lúc anh hôn tôi, anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không? Có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày, mọi chuyện bị phơi bày, tôi có thể sẽ ૮ɦếƭ trong lời đồn đãi lịch sử ! ! !"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo mãnh liệt chớp lóe, cầm điện thoại di động, nhìn xe nhanh chóng chạy nhanh phía trước, xẹt qua từng ngọn đèn đường. . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, đêm nay tịch mịch vô biên làm cho cô trở nên rất nhạy cảm, cô nghẹn ngào nói: "Bọn họ sẽ oán trách tôi làm kẻ thứ ba, quyến rũ đàn ông của phụ nữ mang thai, nói tôi là một hồ ly tinh, có lẽ khó nghe hơn, anh sẽ phá hủy cuộc đời của tôi và con gái ! Chúng ta sống trên đời này, không thể nào không để ý đến lời đồn đãi thị phi, tôi vì con gái, muốn sống bình yên một chút, sống quang minh lỗi lạc một chút, bởi vì thân phận của tôi, vốn đã gánh vác rất nhiều ngôn luận không chân thật, nhưng Daniel vẫn ở bên cạnh tôi, bên cạnh hắn cơ hồ không có bất kỳ cô gái nào, là vì muốn tránh lời đồn đãi làm tổn thương tôi ! Hàn Văn Hạo! Tôi không phải nữ chính dưới đài! Tôi là người trên đài! dưới đèn sân khấu, tôi tận hưởng những tràng pháo tay, tôi nhất định phải trả giá thật lớn!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, im lặng nghe.
"Vợ chưa cưới của anh đã mang thai, anh lại chạy tới hôn tôi! ! Anh có biết trong lòng của tôi có bao nhiêu khó chịu sao? rất nhiều xấu hổ sao? Tôi cũng là một phụ nữ, tôi cũng cảm động ! Tôi không muốn làm tổn thương phụ nữ ! Tôi không muốn có một ngày, lúc tôi đối mặt với cô ấy, tôi phải cúi đầu xuống! Tôi làm sai chuyện gì, tôi phải cúi đầu xuống?" Hạ Tuyết rơi lệ, kích động hỏi.
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, ánh mắt lóe lên đau lòng, có lời nuốt trong cổ. . . . . .
"Sau này xin đừng tới tìm tôi nữa! ! Tôi quyết định tách khỏi anh ! ! Những ngày chúng ta ở dưới chân núi. . . . . xem như một chút thời gian chấp vá, lẫn tránh ánh mắt của Thượng Đế đi! Tôi quyết định phải sống, quang minh chính đại mà sống! Dùng năng lực của chính mình, đứng trên sân khấu, làm cho sự nghiệp của tôi tỏa sáng! Tôi không muốn gánh vác bất kỳ lời đồn đãi nào ! ! Tôi đã rất nổ lực để đi đến hôm nay, từ ngày mẹ tôi mất đi, tôi cõng em trai hơn một tuổi, từ hai bàn tay trắng, cắn răng chịu đựng trăm ngàn cay đắng để đi đến hôm nay, tôi chỉ theo đuổi mơ ước ! ! Tôi muốn theo đuổi mơ ước, theo đuổi đến cuối cùng! Cuối cùng tôi vẫn cô đơn một mình, nhưng ít ra, tôi đứng trên sân khấu, còn có tiếng vỗ tay cùng với tôi! !" Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cúp điện thoại ! !
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, nghe tiếng tút tút tút, nhìn ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ . . . . . .
***
Đêm! !
Rất sâu, rất sâu!
Trác Bách Quân đứng trong bóng tối, cầm điện thoại di động, hỏi: "USB đâu ?"
"Ở đây. . . . . ."
"Đưa cho tôi . . . . . ."