"Tình yêu sét đánh" Trung tâm studio!
Đạo diễn ngồi trong studio, nhìn màn hình trong phòng thu, kêu to: "OK!! ONE, TWO, THREE! Bắt đầu!"
Hiện rường, hán giả ập tức àm theo hành động của trợ lý, iếng vỗay cuồng hiệt vang lên, người chủ trì ầm Microphone hìn ống ính nói: "Đối ới tình êu, chúng a luôn bị uốn hút, hương thức iểu đạtình yêu ó rất nhiều oại, có hủ động ói ra, có ị động hờ đợi, hưng bất ể là loại hương thức ào, thì uối cùng húng ta vẫn uôn khátọng có được tình êu......"
Hạ Tuyết vừa tán gẫu với đạo diễn và nhóm người trong phòngthu, liền đeo mắt kính lên, đi vào trung tâm studio, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cẩn Nhu mặc váy công sở màu vàng, chải tóc về bên trái, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi ở trên ghế khách mời, nhận trảlời phỏng vấn......
"Cẩn Nhu......" Người chủ trì mỉm cười, sau khi hỏi xong nam khách mời, liền hỏi cô: "Nếu cô yêu một người, cô chủ động tấncông hay ngồi một chỗ chờ đợi?"
Hạ Tuyết ôm vai đứng gần ống kính chiếu lên người của CẩnNhu, sau đó bước chân tao nhã, chậm rãi đi tới khán phòng, ngồi ở nhất vị trí đầu, vẫn ôm vai nhìn lên khán đài xem Cẩn Nhu trả lời thế nào......
Lúc Cẩn Nhu vừa muốn trả lời, cô đột nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết dưới khán đài đang lạnh lùng nhìn mình, mặc dù đeo mắt kính, nhưng dường như vẫn lộ ra một đôi mắt lạnh lùng đáng sợ, côchớp mắt, nhìn thẳng Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tôi sẽ chủ động tấn công!"
Nét mặt của Hạ Tuyết thâm thúy nhìn Cẩn Nhu trên khán đài,cười lạnh.....
"Trông cô dịu dàng và sống nội tâm, không giống như người sẽchủ động tấn công......" Người chủ trì mỉm cười nói.
Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết dưới khán đài, khẽ nhíu mày, cười nói:"Chúng ta mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu! Tôi cũng khát vọng hạnh phúc, cho nên tôi sẽ vì tình yêu mà bất chấp tấtcả!"
Hạ Tuyết đột nhiên tháo mắt kính của mình, lộ ra đôi tròng mắtxinh đẹp, lạnh lùng nhìn cô, không có cái gì gọi là xúc động tức giận, chỉ lạnh lùng hơn nhìn cô, giống như không cảm giác đượccô mang theo bất kỳ tâm tình gì, Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết như thế,cô ta sớm đã có chuẩn bị, thừa dịp ống kính cắt, cô ta cầm lên một chai nước suối của thương hiệu tài trợ, vừa nhìn cô, vừauống một hớp!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, ngón tay 乃úng một cái!
Tổng giám lập tức đưa đến cho Hạ Tuyết một ly rượu đỏ năm 90, Hạ Tuyết vừa nhìn Cẩn Nhu, vừa nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, rồi đưa rượu đỏ đặt vào trong tay Tổng giám, trên mặt kéo ra nụ cười có chút kiêu ngạo, cô cảm giác Cẩn Nhu đã quênchính mình cũng là một diễn viên, mà còn là một diễn viênchuyên nghiệp......
Tiết mục chính thức bắt đầu, trung tâm studio đã chuẩn bị mộtvài người tham gia tiết mục tình yêu sét đánh, khách mời vui vẻ bình luận, chỉ có Cẩn Nhu thỉnh thoảng tham gia trò chuyện,nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn còn đang nhìn mình thật sâu, cô ta có chút không yên, ánh mắt đảo quanh, miễn cưỡng nở nụ cười cùngmọi người tán gẫu, nhưng vẻ mặt cô ta rất không tự nhiên, làm cho đạo diễn và Nhóm phòng thu vô cùng bất mãn, hắn tức giận ném Microphone, đè xuống băng tần truyền đến tai Cẩn Nhu, la hét: "Nếu cô không muốn ghi hình thì cô cút cho tôi!! Đừng ở chỗ này làm lão tử phiền toái! Tiết mục vui vẻ như vậy, mà cô giống như trong nhà có người ૮ɦếƭ!"
Cẩn Nhu đột nhiên vui vẻ, cười tươi, thấy trên khán đài một đôi tình lữ ghép thành đôi thành công, nói muốn dùng vòng nhẫn cưới trói buộc cả đời của cô ấy, Cẩn Nhu không nhịn được che miệng cười, nhà cô ta thật ra có người ૮ɦếƭ, mẹ kế lòng dạ hiểmđộc, mắc phải chứng bệnh nan y đã ૮ɦếƭ rồi, trong nhà phá sản, hai đứa em gái bị phát điên phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ,thật ra hôm nay cô ta rất vui vẻ, cô vẫn mỉm cười......
Hạ Tuyết vẫn ngồi ở dưới khán đài bình tĩnh nhìn cô ta, cho đến khi tiết mục tạm ngưng, nghỉ ngơi 30 phút, Cẩn Nhu lập tức đứng lên, đi tới phòng hóa trang......
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn cô ta, sau đó cũng lạnh lùng đứng dậy,bước chân giống như một nữ vương, chậm rãi đi vào phòng hóatrang phía sau khán đài, tất cả nhân viên nghiệp vụ nhận ra cô làHạ Tuyết, đều xôn xao cảm thán, nhưng Hạ Tuyết không để ý đến bầu không khí xung quanh, mà nhẹ nhàng đi vào phòng hóa trang, thấy có một vài người khách mời đang ở đây đùa cợt, lúc các cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tuyết, giật nảy mình, có chút kỳ quái sững sờ, lại thấy Tổng giám nhìn bọ họ nháy mắt,tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, để lại Hạ Tuyết và Cẩn Nhu đang trang điểm lại......
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi về phía Cẩn Nhu, sau đó đứngphía sau của cô ta, nhìn Cẩn Nhu trong kính đang bình tĩnh trangđiểm lại, cô đột nhiên cười, nói: "Thật là ngạc nhiên, thấy bạn tốtmình còn sống, tại sao lại bình tĩnh được như vậy chứ? Tôi cònnhớ lúc trước cô gọi điện thoại cho tôi, không phải là còn nhớ tới tôi sao?"
Cẩn Nhu vẫn cầm bông phấn trang điểm lại, mặt lạnh nói: "Không phải cô còn sống sao? Cô còn sống, tôi có gì mà không bình tĩnh? Nếu như cô ૮ɦếƭ, ngược lại tôi có thể vì cô chảy hai giọt nước mắt......"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, sắc mặt từ từ sa sầm, nhìn Cẩn Nhu vẫntrang điểm lại, cô mỉm cười nói: "Má trái trang điểm còn mỏng hơn má phải một chút, cô không hiểu trang điểm rồi, trên mặt cô, phấn phải bôi dày một chút, như vậy người khác mới nhìn ra diệnmạo thật của cô, như vậy cô mới có thể trở nên thành thạo điêu luyện trong giới giải trí......"
Cẩn Nhu làm theo lời của Hạ Tuyết, dặm thêm phấn vào má trái,vừa dặm, vừa nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi cũng quên mất,cô không cần trang điểm, trời sinh cô đẹp tự nhiên, cũng khôngcần hóa trang!"
"Ơ? Hôm nay nói chuyện rất khách khí vậy? Chương trình này tỷ lệ phát sóng không cao, uống nước suối giá rẻ, người cũng có vẻ cúi thấp và khiêm nhường?" Hạ Tuyết đột nhiên cười nhìn cô ta, nói.
Cẩn Nhu ngừng tay một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tuyết trong kính, cô ta đột nhiên cười, nói: "Xem ra ngã xuống núi, cô không ૮ɦếƭ, cũng học được mấy phần bản lãnh củaHàn Tổng Tài chúng ta, lúc nhìn người, cũng có một chút khí phách rồi, nếu cô vẫn tốt như vậy? Mà không phải hóa trangthành người thiện lương đáng thương, bị đàn ông cưỡi qua, mớilộ ra bộ mặt thật của cô!"
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, cười đến toàn thân run rẩy nói: "Tôi và đàn ông của tôi xảy ra chuyện gì, không tới phiêncô trông nôm! Nhưng cô thật kỳ quái, đàn ông của tôi, cô cũngmuốn nhìn, tôi thật sự phát hiện cô vô cùng đáng thương......" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Thichtruyen.vn chấm c.o.m
"Hắn là đàn ông của cô sao?" Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết trong kính, hỏi.
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Cô cảm thấy thế nào?Xem như hắn không phải là đàn ông của tôi, cũng không tớiphiên cô! Cô nhìn lại chính mình đi, trang hóa phải dầy như vậy,giống như một tên hề! Nếu như cô thật lòng yêu thích đàn ông của tôi, có thể lớn tiếng nói ra, có lẽ tôi còn có thể thưởng thức cô mấy phần, nhưng cô lại dùng thủ đoạn đến gần tôi, lợi dụng bản tính hiền lành của tôi để tới gần Daniel! Cô cho tất cả mọingười là đứa ngốc sao? Cô xem chính mình tự biên tự diễn ramột tiết mục ghê tởm, tự cho mình có thể đóng vai nữ chính xuất sắc nhất? Hừ!!"
Vẻ mặt của Cẩn Nhu co quắp mấy phần, rốt cuộc để hộp phấn xuống, đứng lên, trực diện nhìn Hạ Tuyết nhướng mày, nói: "Tôithích Daniel! Tôi chỉ muốn muốn theo đuổi hắn! Tôi có lỗi sao? Tình yêu chính là một cuộc chiếm đoạt, người nào thắng người đó có hạnh phúc!! Tôi cũng không tin có báo ứng và vòng tròn nhân quả! Trên thế giới này, người xấu rất nhiều, cuối cùng nhậnbáo ứng được bao nhiêu? Hôm nay tôi không có được Daniel, tôi cũng không thua! Tối thiểu trong thế giới ái tình, tôi là kẻ chủ động! Cô thì sao? Cô là con rùa đen rút đầu!! Đối mặt với tìnhyêu, cô co rút thành một cục! Đung đưa trái phải, do dự! Ở giữa mấy người đàn ông, rất ghê tởm!!"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, đưa hai tay, vỗ tay tán thưởng lời nóicủa cô ta..... "Ôi chao, ở trong cuộc chiến tình yêu, khó có được người hao tốn tâm tư lớn như vậy, vì tôi an bài, tháo gỡ lo âu, giúp tôi dọn dẹp một số người trong thế giới của tôi, sau đó cho tôi tìm được tình yêu chân chính, cô thật là khó được a! Ở trong thế giới tình yêu của tôi, tôi may mắn, tôi có thể lựa chọnvà bị lựa chọn, nhưng cô thì sao? Cô là một kẻ đáng thương, cô không có được lựa chọn, nên cô chỉ có thể ςướק đoạt!!"
Cẩn Nhu mặt lạnh nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Tôi không cần phải tranh giành với cô!! Bởi vì cô cũng không nhất định có thể cóđược!"
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, nói: "Tôi mặc kệ hôm nay haytương lai, có lẻ loi một mình hay không! Nhưng Hạ Tuyết tôivĩnh viễn sẽ không cho Cẩn Nhu thêm một chút cơ hội đến gầnvà thương hại tôi!! Tốt nhất cô phải cách xa tôi ra, nếu không,tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!! Lần này tôi không ૮ɦếƭ,"Trà Hoa Nữ" không đến tay cô rồi! Muốn đấu với tôi sao? Tốtnhất phải xem xét lại năng lực của mình chứ? Có tôi ở đây, cô vĩnh viễn chỉ có thể là vai phụ!!"
Cẩn Nhu nhìn thẳng Hạ Tuyết, cao giọng nói: "Không có ai cóthể vĩnh viễn là nhân vật chính! Trong vòng tròn này, cô muốn làm nhân vật chính, trừ phi bây giờ cô mang theo vai chính của mình đi tìm ૮ɦếƭ!!"
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Cẩn Nhu, cười lạnh nói: "Thật sao? Vậythì xem ai sống được lâu! Tôi hi vọng cô sống lâu trăm tuổi, chừachút thời gian điều tra, xe thể thao của tôi bị người ta động tayđộng chân, có phải có liên quan tới cô hay không!! Nếu mà đúng như vậy, đại khái cô cũng không có bao nhiêu thời gian để sống...... Cho nên trong khoảng thời gian này, xin cô nhất định phải chăm sóc mình cho tốt!!"
Cẩn Nhu thoải mái cười cười, nói: "Trong cuộc đời, có cô làmbạn bè và đối thủ thật vô cùng sảng khoái!! Cô thể từ từ điều tra,nhưng trong "Trà Hoa Nữ", cô sẽ bị tôi bạt tai, thì làm thế nào bây giờ?"
Hạ Tuyết tiến tới gần mặt của Cẩn Nhu, cắn răng nói: "Vậy cô hung hăng tát, tôi hung hăng đau, cô làm tốt vai phụ, tôi làmxong vai chính!!"
Cẩn Nhu tức giận đến cả người phát run nhìn cô!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu chằm chằm, nói: "Ngày đó chúng ta ở trên khán đài, dưới khán đài, lúc cô uống rượu đỏ, cùng tôi nhìn nhau! Bây giờ cô...... Không có tư cách!!" Cô nói vừa xong, liền ngẩng mặt, xoay người, tao nhã đi ra khỏi phòng hóa trang!!
Cẩn Nhu tức giận đưa ra hai tay, quét chai lọ trên bàn trangđiểm, kêu to: "Hạ Tuyết!! Cô chờ đó cho tôi!!"
"Cô tức giận làm gì? Cô thật làm tôi quá thất vọng......" Một giọng nói lạnh ùng từ ên trong hòng hóa rang trong ruyền ra.
Cẩn hu lập tức uay đầu ại, thấy rầm Ngọc ộ mặc áo sơ mi rắng, quần ài màu đen ộng rãi, ổ áo mở a, lộ ra ai bầu иgự¢, ấp dẫn inh đẹp đi ra ngoài, hìn Cẩn hu nói: "Cô àm việc gu ngốc hư vậy, àm sao làm huyện lớn?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Cô a tới tìm ôi rồi! Không tin ôi! Hơn ữa từng ước bức ách, tôió thể làm hế nào?" ẩn Nhu nhìn ô nói.
Trầm gọc Lộ ừ một tiếng, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Thậtsao? Cô ta tới tìm cô thì sao? Không tin cô, thì thế sao? Từng bước bức bách thì sao? Từng bước kinh động thì sao? Không phải lúc nảy cô bại lộ mình, nên cô muốn giả bộ ngu, mặc kệ cô ta nói gì, làm cái gì, cô đều phải giả bộ ngu, cô ta mới không thểnhìn ra ý đồ của cô, nhưng bây giờ thì sao? Cô dựa vào cái gì muốn đấu với cô ta!? Bây giờ cô không đấu lại, nếu không có chúng tôi, cô cũng chỉ là Cẩn Nhu tầm thường, cô chẳng có cái gìcả! Cô đấu cái gì? Cô làm mọi thứ, cũng không có sơ hở, cô sợ cái gì à? Bọn họ cũng chỉ suy đoán là cô thôi? Mặc kệ là Danielhay là Hàn Văn Hạo, cũng chỉ là suy đoán, cô vội cái gì?" Trầm Ngọc Lộ nhìn cô nói.
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe lên, có chút căng thẳng hỏi cô: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười nhìn cô ta, thở dài nói: "Còn có thể làm sao? Đón đầu đánh thẳng!! Kéo cô ta ra đấu dưới ánh mặt trời!! Đấu kỹ thuật diễn xuất! Đấu xem người nào sống lâu trong cái vòng này!! Nếu cô thật muốn sống tạm bợ, thì chính cô xé nátmặt mình, một ngày nào đó, cô đoạt giải, giống như một diễn viêncấp ba vậy, cầm quần áo, từng cái, từng cái mặc lại!"
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe sáng, nhìn Trầm Ngọc Lộ nói: "Lúc nảy côta nhắc tới chuyện xe thể thao...... Có thể điều tra ra, có quanhệ tới tôi hay không?"
"Nhất định sẽ hoài nghi cô! Bởi vì quá trùng hợp!" Trầm NgọcLộ nhìn cô, khẽ mỉm cười nói.
Trong lòng của Cẩn Nhu run lên, liền hỏi: "Vậy làm sao bâygiờ?"
Trầm Ngọc Lộ cầm bông phấn thấp kém của Cẩn Nhu trên bàntrang điểm, nắm chặt ở trong tay, liếc mắt cười nói: "Những người đó vĩnh viễn không có cơ hội lên tiếng!"
*****
"૮ɦếƭ?" Hàn Văn Hạo từ trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Hi Thần, còn có hai người Hứa Mặc và Nhậm Phong, bình tĩnh hỏi: "૮ɦếƭ thế nào?"
"Hai phóng viên này đến quán lẩu ăn lẩu, sau đó cùng một ngườiđàn ông nói qua nói lại, liền xảy ra tranh chấp, không bao lâu,lúc bọn họ vẫn tiếp tục ăn lẩu, đột nhiên bị tiêu chảy, cứ như vậy૮ɦếƭ đi! Bệnh viện vừa đưa ra bản xét nghiệm, nói bên trong lẩucó chất độc Đoạn Trường Thảo, chính là người đàn ông tranh chấp nổi lên độc ác, đem bỏ vào! Cục cảnh sát vừa mới tra xét!"Nhậm Phong lập tức nói!
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Nhậm Phong nói: "Cái ૮ɦếƭ nàycũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi?"
Hứa Mặc nghe, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy! Rất trùng hợp! Thế nhưng từ nguyên nhân dẫn đến kết quả, không một chút sơ hở, người đàn ông bỏ Đoạn Trường Thảo cũng chỉ thuận tay hái phía sau nhà bếp của bà chủ! Bà chủ chính xác có trồng Đoạn Trường Thảo, nếu như nói sớm có ý đồ, cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Trong nhà Bà chủ vừa khéo có Đoạn TrườngThảo?"
Hàn Văn Hạo chớp mắt nhìn Hứa Mặc, chậm rãi nói: "Theo lời cậu nó, đây mới thật là trùng hợp?"
"Điểm này thật không nghĩ ra......" Nhậm Phong đành phảinói.
Hàn Văn Hạo cười nhẹ cười, nói: "Không có sự trùng hợp, mà là quá trùng hợp......."
Bọn Hứa Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Ý của ngài là......"
Hàn Văn Hạo nhớ lại lúc hắn và Hạ Tuyết rơi vào vách núi, hắn bị gai độc đâm, Hạ Tuyết thông minh ở phụ cận tìm thuốc giảicho mình, sau mới biết là em trai dạy cho cô, Hàn Văn Hạo nhàn nhạt vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra cùng Hạ Tuyết, vừachậm rãi nói: "Nếu như trong nhà của cậu có trồng độc thảo, cậukhông có thuốc giải sao? Nếu cậu không cẩn thận bị trúng độc, làm sao không biết triệu chứng? Nhưng trong quá trình hai phóng viên này trúng độc, bà chủ quán lẩu không cứu, đây là vì sao?"
Nhậm Phong chợt hiểu, nhìn Hàn Văn Hạo......
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, nhìn chằm chằm nơi xa, bộcphát sát khí, lạnh lùng nói: "Nếu muốn làm không chê vào đâuđược, hắn còn kém một chút, nếu muốn đấu với Hàn Văn Hạotôi, tâm tư hắn phải cẩn mật một chút! Lập tức điều tra bà chủquán lẩu, trong chuyện này, bà ta bị đe dọa hay có phần tham gia! Xuất động nhân thủ, đánh đòn phủ đầu, đem người nhà củabà ta chiêu đãi một chút, tra hỏi lại, khẳng định sẽ dễ dàng hơnnhiều!"
"Vâng!" Hứa Mặc và Nhậm Phong lập tức cúi đầu lên tiếng!
"Vậy......" Hi Thần ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "CẩnNhu làm thế nào? Trước mắt tôi không có cách nào biết, rốt cuộc cô ta có quan hệ với những người này hay không, có muốn mời cô ta tới hỏi một chút hay không?"
Hàn Văn Hạo rất quen thuộc cá tính của Hạ Tuyết, nói ngay: "Đểđó! Trước tiên không nên động đến cô ta! Phái người theo dõi cô ta 24/24 h cho tôi! Còn nữa, cẩn thận đề phòng cô ta gây bất lợi với Hạ Tuyết!"
Hi Thần lập tức gật đầu.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Rốt cuộc là ai dám khiêukhích chúng ta như vậy?"
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, xoay người, nhìn cơn mưa lạnh rơi bên ngoài cửa sổ, hắn lạnh lùng nói: "Trên thế giới này, mỗi một động loại vật, không có khả năng ẩn nấp cả đời trong nước, trừ phi hắn và tôi không phải là đồng loại, nếu hắn và tôi làđồng loại, hắn chưa ૮ɦếƭ, hắn sẽ phải trồi lên! Hừ! ngược lại tôimuốn xem, hắn còn dám động tay động chân với người nào nữa!"
"Hắn sẽ không gây bất lợi với Hạ tiểu thư chứ?" Hứa Mặc và Nhậm Phong lại nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, trên mặt lộ ra tàn nhẫn, nhanhchóng nói: "Hắn động đến Hạ Tuyết, nhất định là bởi vì biết Hạ Tuyết quan trọng đối với tôi! Hắn là người ở bên cạnh tôi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo nói:"Không thể nào! Mỗi người chúng ta, ai cũng đối với Hàn tiên sinh trung thành và tận tâm, tại sao lại là người bên cạnh ngài?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn mưa bụi mịt mù ngoàicửa sổ, nói: "Là người bên cạnh tôi, tôi cũng không để vào mắt...... Nhưng hắn lựa chọn sai lầm rồi, hắn không nên làm đối thủ của tôi, không một ai có thể làm đối thủ của tôi!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo một cái, nói: "Vào đi......"
Tả An Na mỉm cười đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, lúcnảy thư ký Tổng Tài Toàn Cầu tự mình gọi điện thoại tới đây nói, tám giờ tối nay ở khách sạn Castleton của chúng ta, tổ chức dạ tiệc nhỏ, ăn mừng Tổng Thống phu nhân về nước, muốn mời ngàivà thiếu phu nhân tham gia......"
Hàn Văn Hạo im lặng nghe, sau đó chậm rãi nói: "Không...... Tôicó một đối thủ......"
Mọi người cùng nhau nhìn hắn......
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhìn chằm chằm cơnmưa phùn ngoài cửa sổ, trầm mặc.