Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 169

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nghe xong, cùng nhìn về phía Trần lão.
Trần lão đi tới trước cửa nhà, xoay người lại hìn bọn ọ nói: "Vàođây......"
Hàn ăn Hạo à Hạ Tuyết ghe thấy, đành phải đáp lời, uông taygười yêu ủa mình, au đó cùng hau đi vào rong phòng hách, đi ào trong hòng Trần ão.
Daniel à Tần Thư ôi cùng ất cả ọi người rong sân ình tĩnh, hờ đợi.
Vẻ ặt của àn Văn Hạo à Hạ Tuyết ình tĩnh, ạnh nhạt đi vào phòng, hấy hôm ay Trần ão giống hư một rưởng bối, gồi trên hế bành gần giá sách nhìn mình, ánh mắt bọn họ cùng lóe lên, rồi cúi đầu......
Trần lão nhìn hai đứa bé trầm mặc như vậy, ông cười khẽ một tiếng, có chút cảm khái nói: "Dường như lúc các cháu vừa tới nơi này..... rất vui vẻ?"
Bọn họ không lên tiếng, lại nhìn Trần lão.
Trần lão nhìn bọn họ như vậy, cũng chỉ mỉm cười, nói: "Tại sao mặc vào quần áo sang trọng, cũng đã quên mất vui vẻ rồi? Chuyện thế trên đời này, không nặng nề đến như thế, đừng cảmthấy đã trải qua gió to sóng lớn gì...... lúc người bạn già của ông còn sống, hay bà ấy đã rời xa ông thì ông cũng vui vẻ...... Các cháu còn chưa biết nổi khổ chia ly, tự nhiên không hiểuđược mùi vị đó, tháng ngày chồng chất, trằn trọc chịu đựng, ngày mai có xảy ra chuyện gì, cũng không thể biết trước, trước mắt các cháu có thể làm, chính là tự chăm sóc tốt cho mình......"
Hàn Văn Hạo nhìn Trần lão.
Hạ Tuyết cũng nhìn Trần lão.
Trần lão lại nhìn Hạ Tuyết, đứa bé này đơn thuần, thiện lương, khoan dung với người khác, ông mỉm cười nói: "Tuyết Nha Đầu,ông cho cháu một câu nói, cháu hãy nghe cho kỹ......"
Hạ Tuyết nghiêm túc nhìn Trần lão.
Trần lão vô cùng thương tiếc nhìn Hạ Tuyết nói: "Nha đầu, tráitim của con người chỉ có một, cho nên cô đơn là tất nhiên. Quákhứ cháu đã kiên cường đi tới, cháu vẫn cho rằng mình cô đơn,thật ra thì không phải vậy, có một người luôn ở cạnh cháu ……...cháu có biết là ai không?"
Ánh mắt Hạ Tuyết chăm chú, lắc lắc đầu, nhìn ông.
Trần lão nhìn cô thật sâu, mỉm cười nói: "Đó chính là bản thâncháu....."
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trần lão.
Trần lão cảm khái, ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ cũ kỹ xungquanh, chậm rãi nói: "Ông đã từng có một thời huy hoàng, nhưngcuối cùng mới phát hiện, trải qua cần lao, cũng không sánh bằng khát vọng của tâm hồn, nếu như trong dĩ vãng, ông không quáchú tâm vào sự nghiệp thì vợ và con trai của ông không phải đauđớn ra đi, khi ông phát hiện ra mọi thứ, hối hận đã không còn kịpnữa...... Cho nên nhìn thẳng khát vọng tâm hồn mình rất quantrọng, coi trọng người mình yêu, cũng rất quan trọng...... Quá khứ của cháu cũng vì nhìn thẳng mình, cho nên cô đơn cũng làmột loại rất hạnh phúc! Hiểu không? Ít nhất làm bạn với cháu, có hi vọng, có cơ hội, có thời gian, có bạn bè......"
Hạ Tuyết kích động nhìn Trần lão, nước mắt lăn xuống.
Hai mắt Trần lão cũng ửng đỏ nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho nên...... Khi ông nhìn thẳng nội tâm của chính mình, làm bạn với mình,thời gian sẽ không còn ý nghĩa nữa, loại cô đơn này, các cháu tưởng tượng không biết bao nhiêu thê lương và tuyệt vọng...... Đừng buông tha mơ ước, cơ hội và tình yêu, cũng không uổngmột kiếp người......"
Hạ Tuyết đột nhiên đi tới trước mặt Trần lão, nửa quỳ trước mặt Trần lão, mặt dán vào đầu gối Trần lão nghẹn ngào nói: "Gia gia...... Cám ơn ông......"
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay, không lên tiếng.
Trần lão mỉm cười, lại nói: "Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, hãy lắng nghe tiếng nói của trái tim mình...... Hiểu không?Mặc kệ có bao nhiêu lý do chẳng đặng đừng, chỉ cần cháu khôngmuốn buông tha mình, có một ngày sẽ có thể có vén mây mù nhìn trời sáng......"
Hạ Tuyết rưng rưng gật đầu.
Trần lão lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cười nhạt nói: "VănHạo...... Ông cũng không nhiều lời với cháu, ông rất yên tâmvề cháu, bởi vì cháu là một người rất biết cân nhắc, nhưng ôngvẫn muốn nói với cháu một câu, mọi việc phải chừa con đườngsống, làm người phải nên suy nghĩ một chút...... Đừng giống như cha của cháu, đoạn tuyệt tất cả!"
Hàn Văn Hạo khi*p sợ nhìn Trần lão!
Trần lão cũng không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết nói: "Đến chỗ của ông lâu như vậy, hôm nay phải rời đi, rót cho ôngmột ly trà được không?"
Hạ Tuyết khóc, vội vàng gật đầu, nhấc váy, vừa khóc, vừa đứnglên, đi tới trước bàn đọc sách, sau đó cầm bình trà bằng sứ màu xanh lam, rót một ly trà, sau đó trở về trước mặt Trần lão, nói:"Gia gia, uống trà......"
Trần lão nhìn Hạ Tuyết chăm chú, nghiêm khắc ra lệnh......"Quỳ xuống ….."
Hạ Tuyết nghe lời, quỳ gối trước mặt Trần lão, nhìn ông, nói:"Gia gia...... mời ông uống trà......" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Tốt......" Trần lão mỉm cười nhận lấy ly trà trong tay Hạ Tuyết, sau đó mở nắp trà, hớp một ngụm trà, đặt xuống bàn, rồinhìn Hạ Tuyết thật sâu, nói: "Hôm nay ông uống ly trà của cháu, cháu chính là cháu gái của ông, ông có món đồ tốt muốn giaocho cháu, ông tin có một ngày, cháu sẽ cần tới nó......"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trần lão.
Trần lão đỡ Hạ Tuyết đứng lên, tự mình đi tới sau giá sách, rút ra một túi công văn bằng da vàng cũ kỹ và từ trong ngăn kéo bưng ra một hộp gỗ nhỏ, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn chằm chằm cô, trầm tư, có chút thê lương tuổi già, cúi đầu, hai mắt đỏ thắm nói: "Món quà này, vốn là muốn đợi một ngày nào đó, cháu gái ông kết hôn, sẽ tặng cho nó, nhưng nó đã chặn cửa ba ngàyba đêm, ông khó tránh khỏi thất vọng, thất vọng tâm tính của nóquá cứng rắn và không thiện lương, không nghĩ tới, lúc ông sắp rời khỏi cõi đời này, còn gặp được một nha đầu ngốc thiện lương như vậy, cho nên ông đem hai món quà này tặng cho cháu! Nhớkỹ, phải giữ cẩn thận hai món quà này! Hiểu không?"
"Gia gia......" Hạ Tuyết không biết nói gì, không dám nhận lấy,nói: "Đây là quà tặng ông để lại cho cháu gái, cháu làm sao có thể nhận lấy?"
Trần lão mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, có chút tiếc nuối nói: "Mặc dù ông thương yêu cháu gái, nhưng ông đã trải qua đường đời, cónhiều chuyện đều nhìn rất rõ ràng, ông tuyệt đối không thể đem tâm huyết nhiều năm, giao vào trong tay một người ích kỷ nhưvậy, nó sẽ không thừa kế, cũng chỉ biết phá hủy mà thôi..... cháu nhận lấy đi...... Coi như là một phần tâm ý của ông tặng cho nha đầu đã ca hát cho ông ăn cơm, cháu đã cho ông khát vọng tình thân trong nhiều năm qua, đây là cái cháu nên được...... Nhận lấy đi...... Tương lai cháu sẽ cần đến nó......"
Hạ Tuyết do dự một chút, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo đành phải trầm trọng, nói: "Gia gia đưa cho cô, cônhận thôi...."
Hạ Tuyết suy nghĩ, vừa khóc, vừa nhận lấy nó, nhìn túi công văn trong tay và cái hộp gỗ màu đỏ rất tốt, ngửi được một mùi thơm sâu nồng, cô không nhịn được, lại ngẩng đầu nhìn Trần lão, nói: "Gia gia, trong này là cái gì vậy?"
Trần lão thần bí cười, nói: "Trong tương lai, cháu sẽ mở ra thôi......"
Hạ Tuyết đành phải ôm nó, giống như một báu vật, nhìn Trầnlão, cảm kích nói: "Cám ơn gia gia......"
Trần lão yêu thương cười một tiếng, sau đó nắm từng bàn tay củahai người bọn họ, nhìn hai đứa bé bên trái, bên phải, ông thở dài, nói: "Hỏi thế gian tình là vật chi, mặc kệ cuối cùng các cháu có thể đến với nhau được hay không, chỉ mong các cháu đều đượchạnh phúc mỹ mãn...... Đi thôi, thời gian cũng không còn sớmnữa......"
"Gia gia......" Hạ Tuyết không muốn rời xa, nhìn Trần lão, vộivàng nói: "Gia gia, chúng ta cùng đi đi, cháu không cha không mẹ, ông nhận cháu làm cháu gái, ông chính là ông nội của cháu,ông đi cùng cháu đi, cháu nhất định sẽ hiếu thuận với ông, nhất định sẽ! Ông yên tâm! Gia gia, cháu không yên lòng để ông mộtmình ở chỗ này, cùng đi với chúng cháu đi......"
Trần lão cười khổ, thở dài nói: "Già rồi, không còn dùng được,vốn là còn có một tâm nguyện chưa làm xong, bây giờ cũng đã yên tâm rồi, ông không còn khát vọng nữa...... chỉ chờ một ngày trở về với cát vàng thôi...... Yên tâm, nơi này ông còn có cọp con, gà đen...... Còn cây táo dưới chân núi......"
"Gia gia...... Đi theo cháu đi...... Cháu nhất định sẽ hiếu thuận với ông, mỗi ngày xong việc, sẽ trở về, lúc hoàng hôn, cùng ông tản bộ, được không? Gia gia......" Hạ Tuyết nghẹn ngào,nói.
Trần lão nghe xong, hai mắt cũng cảm động đỏ thắm nhìn HạTuyết, gật đầu tán thưởng nói: "Cháu là đứa bé ngoan, tương laisẽ hạnh phúc...... Đi thôi...... Đừng lo lắng cho ông......Ông đã quen với cuộc sống nơi này, nên không đi được...... Sau này có duyên sẽ gặp nhau, cháu nhất định phải thật tốt, hiểu không?"
Hạ Tuyết vẫn không muốn rời xa, nhìn Trần lão......
"Đi thôi......" Trần lão một tay nắm cổ tay Hạ Tuyết, một taynắm cổ tay Hàn Văn Hạo, dắt bọn họ đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài,vừa quay đầu sang nhìn Hàn Văn Hạo, ý tứ sâu xa nói: "Ông đưa cho cháu món quà cuối cùng......"
Hàn Văn Hạo không hiểu nhìn Trần lão......
Trần lão không nói gì thêm, đưa hai người đi ra sân, hai chiếc máy bay trực thăng đã bắt đầu ở trên không lượn òng, rồi đáp xuống hoảng đất rống rộng ớn ngoài ân, Daniel à Tần Thư ôi đang hìn bọn ọ.
Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, quay đầu lại nhìnv ề phía rần lão, khóc nói: "Gia Gia...... Cháu hông nở ời xa ông, Gia gia......"
Trần ão cười hẽ, nói ới Hạ Tuyết: "Tuyết ha Đầu, đối với ột sốhuyện đã ua, phải ũng cảm ói lời ạm biệt, đối với gười không có duyên phận, cũng phải dũng cảm nói lời tạm biệt, đừng tạo thêm nghiệt duyên......"
Hạ Tuyết rơi lệ nhìn Trần lão, không hiểu lời của ông.
"Đi thôi......" Trần lão lại thúc giục.
Daniel bước lên phía trước, đỡ Hạ Tuyết, nhìn Trần lão cúi ngườithật thấp, nói: "Cám ơn ông, gia gia, mấy ngày nay rất cám ơn ông......"
Trần lão mỉm cười nhìn Daniel, nhìn người đàn ông này tha thứđại lượng, cơ trí hai mắt sáng loáng, cả người phát ra hơi thở tôn quý, không cho người khác xâm phạm, ông chậm rãi gật đầu nói:"Đừng khách khí, chăm sóc tốt cho nha đầu này...... Gặp lại sau........."
"Gia gia..... Ông theo cháu đi...... Gia gia, cháu không nởxa ông......" Hạ Tuyết vừa khóc vừa được Daniel nắm tay bước đi, vừa đi vừa xoay người nhìn về phía bóng dáng già nua của Trần lão, đứng ở trong sân, cô đơn nhìn mình, cô rơi lệthương tâm ngồi lên máy bay trực thăng, tựa vào bên cửa sổ, nhìn Trần lão nghẹn ngào gọi to: "Gia gia …… Gia gia ….... Cháu sẽnhớ đến ông...... Cháu sẽ rất nhớ, rất nhớ ông …….. Gia gia, kiếp sau có duyên, cháu muốn làm cháu gái của ông, sẽ thật hiếuthuận với ông...... Gia gia....."
Ở trong tiếng động rền vang, Trần lão nghe thấy tiếng nói mềmmại, dịu ngọt, trên khuôn mặt già nua mỉm cười, nước mắt tronghai hốc mắt cũng lăn xuống, nhưng vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy......
"Gia gia...... Gia gia...... Cháu sẽ nhớ ông...... Cháu sẽnhớ ông...... Đời này kiếp này, cả đời cháu cũng sẽ nhớ nhung nơi này và nhớ nhung ông......" máy bay trực thăng sắp đóng cửa lại, Hạ Tuyết khóc nói.
Hàn Văn Hạo cũng đứng trước mặt Trần lão, cúi người thật sâu,nói: "Trần gia gia...... Cháu đi đây!! Văn Hạo sẽ nhớ lời dạydỗ của ông! Cám ơn ông!!"
Trần lão nhìn hắn thật sâu, nói: "Đi đi...... Chúc cháu hạnhphúc......"
Hàn Văn Hạo gật đầu, xoay người sải bước dắt tay vợ chưa cưới của mình, bước lên máy bay trực thăng......
Hai chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, thế giới bên ngoàinúi, còn có rất nhiều chuyện, chờ đón bọn họ......
Hạ Tuyết tựa người vào trước cửa sổ, cảm giác máy bay trựcthăng ở trên không, sau khi lượn một vòng trên căn nhà nhỏ, mới chậm rãi bay đi, cô rơi lệ nhìn Trần lão vẫn còn đứng ở trong sân, nghiêng người nhìn mình, cô cắn răng, ôm chặt quà tặng trong taynói: "Gia gia, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ khỏe mà..... Nhất định!!"
Tin tức Tân tấn ảnh hậu và Tổng Tài Hàn thị mất tích ly kỳ, cuốicùng đã bùng phát dữ dội, lúc mà người rong khắp hành phốđang bàn án sôi nổi ề chuyện ống ૮ɦếƭ ủa bọn ọ, bàn án chuyệnai sẽ đảm ai chính rong bộ him "Trà oa Nữ" hi Hạ Tuyết ị mắc ạn thì ột lần ữa tin tức ại truyền a, Hạ Tuyết hông ૮ɦếƭ, à lúc bị gã xuống ách núi đã được ột lão ông dân ứu sống, ì căng đan iữa côà Hàn Tổng ài, rốt uộc không hạy khỏi on mắt đầy inh nghiệm ủa giới ruyền thông, hưng bọn họ lại hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, rốtcuộc Công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu và Công ty One-King lại muốn xuất chiêu gì mà dính xì căng đan hết lần này đến lần khác....
Nhưng không cần nói dối, bọn họ đều im lặng, mặc cho thế giới ởbên ngoài núi tranh cãi, mặc cho phóng viên truyền thông bênngoài núi chờ đợi trên quảng trường vườn trà, bọn họ đang xônxao thảo luận, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau đó thấy mười mấy chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay tới, rất nhiều quan chức biết Hàn Tổng giám đốc và con dâu Tổng Thống Pháp đã đến, lập tức cho cảnh sát dọn dẹp trống quãng trường, ngăn cảnbọn phóng viên ra ngoài khoảng sân rộng vườn trà, chỉ có ánh đèn lóe lên.
Hai chiếc xe có rèm che cùng chạy tới, một chiếc là Rolls-Royce,một chiếc là xe chính phủ, cùng đại biểu cho tài phú và quyềnlực cao nhất chiếc xe chuyên dụng chậm dừng ở trên khoảng đất trống, tất cả cảnh sát và đám vệ sĩ lập tức canh gác, đám vệ sĩ đilên phía trước, mở cửa cho hai chiếc xe, chiếc Rolls-Royce bên trái đã nhìn thấy Hàn Trung Trí mặc âu phục màu đen và TrangMinh Nguyệt mặc đồ công sở Chanel màu xanh dương, dịu dàngđộng người bước ra, bảo dưỡng nhiều năm, trên mặt của bà vẫn không thấy dấu vết tàn phá của năm tháng, mà càng thêm mộtchút phong vận thành thục, bà đã từng được mệnh danh là ngườiphụ nữ đẹp nhất thành phố.
Cửa chiếc xe chính phủ cũng mở ra, bước ra là Tổng Thống Blake Pháp,, mặc âu phục màu bạc, toàn thân phát ra hơi thở tônquý, nét mặt hồng hào, ánh mắt tràn đầy ý cười, lúc nhìn người,lộ ra khoan dung và hào phóng, chỉ vì thân phận của ông ta cànglàm cho ông ta phát ra khí thế mạnh mẽ, ông ta vui mừng quayđầu nhìn về phía cửa xe bên trái......
Rốt cuộc Lam Anh bước ra khỏi cửa xe, mặc chiếc váy suôngmàu xanh dương đậm, không có tay, mang bao tay tơ tằm màuđen, trên ngón trỏ đeo chiếc nhẫn 15 Karla bằng trứng bồ câu, mái tóc xoăn thả đến eo rất quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ chớp,phát ra ánh sáng phản nghịch, chính vì điểm phản nghịch này,làm cho bà tỏa sáng, hấp dẫn và xinh đẹp, bà kéo nhẹ chiếc váy,đi tới bên chồng, bước đi vô cùng uyển chuyển, tao nhã......
Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh một cái, liền đỡ vợ đi về phía trước,bốn người nhìn nhau, bởi vì con cái của bọn họ đều bình an, cho nên lần này gặp mặt, bọn họ vẫn tràn đầy vui vẻ, Trang Minh Nguyệt tiến lên trước, nắm nhẹ tay Lam Anh, nhìn bà vô cùngtôn quý, cảm thán nói: "Lam Anh, đã nhiều năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như vậy.... "
Lam Anh khẽ mỉm cười, hai mắt chớp động, dịu dàng nói: "Bà là phu nhân đẹp nhất, tôi không dám so đâu...... Nghe nói vợ chưa cưới của Văn Hạo là một trong mười danh viện thế giới, là người Á châu duy nhất có thể trúng cử danh viện, thật bội phụcánh mắt các người chọn lựa cô dâu......"
Trang Minh Nguyệt đành miễn cưỡng cười cười, Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng rơi xuống vách núi, ông già kia vốn có rất nhiều nghivấn, nay nghe Lam Anh nói như vậy, cũng vội vàng khách sáonói: "Nhưng Hạ Tuyết là tân tấn ảnh hậu năm nay...... năng lực vượt trội, xinh đẹp, quyến rũ, xem ra đã được bà truyền thừavà dạy dỗ tốt......"
Blake cũng sảng lãng mỉm cười nói: "Ở trong mắt của chúng tôi, Hạ Tuyết là con gái chúng tôi, chúng tôi cũng vô cùng yêu quýnó......"
Hàn Trung Trí không nói gì, chỉ miễn cưỡng cười cười, trong ánhmắt tỏ ý khinh thường, Lam Anh liếc mắt, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, lại nhìn Trang Minh Nguyệt......
Ánh mắt Trang Minh Nguyệt chớp một cái, vội vàng lại cúi đầu,Lam Anh thấy vậy, cũng không đếm xỉa, khẽ mỉm cười.
"Bọn họ tới rồi!!" Có người kêu to!!
Bốn người đồng thời ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trên bầu trờixanh thẳm, mười mấy chiếc máy bay trực thăng, mười chiếc điđầu đang ở trên không trung lượn thật lâu, cuối cùng bay ra khỏivườn trà, chỉ còn lại ba chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạxuống, làm nổi lên bụi đất đầy trời, cánh quạt mang đến sức giókhổng lồ, từng trận gió thổi tới, cửa chiếc máy bay cầm đầu mởra, hai anh em Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt bước ra, ba ngày không thấy, bọn họ đã vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, TrangMinh Nguyệt thấy con trai, kích động hai mắt đỏ thắm, nắm chặt chồng tay!
"Bà đừng thất lễ như vậy!! Không bình tĩnh! Giống cái gì?" Hàn Trung Trí mặt lạnh nói với Trang Minh Nguyệt! Truyện được copy tại Truyện FULL
Trang Minh Nguyệt không dám lên tiếng, chỉ đành vội vàngbuông lỏng tay Hàn Trung Trí ra, lại mogn ngóng nhìn con trai đi tới, bà thở dài một hơi, cười......
"Mẹ!" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng mỉm cười đi về phíamẹ, hai người ôm mẹ một cái, sau đó, bọn họ thân thiết chào hỏi Lam Anh và Blake, tiếp theo nhìn thấy Hàn Văn Hạo dắt tay TầnThư Lôi, Daniel dắt tay Hạ Tuyết, đi ra khỏi máy bay trực thăng, lúc này, rất nhiều ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên ngườicủa bọn họ, ánh sáng quá chói mắt, thậm chí có phóng viên kíchđộng chen tới trước, đã bị cảnh vệ ngăn cản ra ngoài.
Bốn người trẻ tuổi như trời đất tạo nên, nhìn bốn người lớn tuổi, đều cảm thán sống sót sau tai nạn, Hạ Tuyết kích động nhào vàotrong иgự¢ Blake, vui vẻ kêu nhỏ: "PAPA! Con rất nhớ người!"
Blake sảng lãng cười to, sau đó đỡ vai Hạ Tuyết, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Con dâu của tôi vẫn xinh đẹp động lòngngười như vậy!"
Hạ Tuyết không nhịn được cười một tiếng, nhìn Lam Anh, lạikhông nhịn được kích động kêu nhỏ......"Mẹ......"
Lam Anh thở dài, tiến lên ôm Hạ Tuyết, sau đó xúc động, nói:"Không sao, con gái.... Không có việc gì là tốt rồi, đều do Daniel không chăm sóc tốt cho con......"
Daniel vừa nghe, liền bật cười nói: "Tại sao lại là lỗi của con? Mỗi lần cô ấy tức giận, tố cáo với hai người, liền nhất định là lỗi của con......"
"Chẳng lẽ không đúng?" Lam Anh cố ý trợn mắt nhìn con trai, lại thấy Hàn Trung Trí và trang Minh Nguyệt đang gặp mặt con trai, bà cũng mỉm cười dắt Hạ Tuyết đi tới trước mặt bọn họ nói: "...... Chính thức chào hỏi bác trai, bác gái đi...... Bọn họ là bạnbè lâu năm của mẹ và papa con......"
Hạ Tuyết giật mình, có chút băn khoăn nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, ánh mắt lóe chớp một cái, vội vàng cung kính gật đầu nói: "Chào bác trai, bác gái......"
Hàn Văn Hạo đứng một bên, nhìn cô một cái.
Hàn Trung Trí căn bản không thèm nhìn Hạ Tuyết, mặt lạnh nói:"Ừ...... Được, về sau làm việc, đừng nên vọng động lớn như vậy, đừng quá xúc động, không chăm sóc được cho mình, còn làm ảnh hưởng đến người khác, cô là con dâu Tổng Thống Pháp, vợ của Daniel, về sau nên chú ý hơn, đừng làm trò cười cho người khác! Hành động luôn không nghiêm túc như vậy, thì làm thế nào?"
Trong lòng của Hạ Tuyết căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt,đôi môi co rút, nói: "Vâng..... bác trai......"
Trang Minh Nguyệt cũng kích động nhìn Hạ Tuyết cười nói:"Cháu khỏe chứ, nghe nói các cháu đã đính hôn, chúc mừng......"
Hạ Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp này,miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Cám ơn".
"Tốt lắm, tốt lắm, mấy đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta yên tâm rồi! Đi về trước rồi hãy nói......" Hàn Trung Trí vui vẻ nói xong, lại nghe có người kêu nhỏ: "Tổng Thống, Hi Văn tiểu thư đến rồi!"
Mọi người sững sờ, Hạ Tuyết kích động mỉm cười nói: "Con gái của tôi tới?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc