Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 167

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Lạnh quá!"
Hàn Văn Vũ nằm trong phòng bếp, ôm lấy chăn hút nước mũi, không chịu nổi xoay người, sau đó một ước đá đến một ái bụngềm nhũn, ắn mắt uồn ngủ im dim, nhíu ày, tóc ối bời, ơi ngẩngđầu lên, hìn thấy ên chân ủa mình ấy con cọp on đang nằm iống như rẻ nít, ọn chúng ũng lạnh? uộn rút hành một đoàn, giọng ắn khàn hàn nói: "Bọn ày cũng ới? Tới đây, tao ôm bọn ày ngủ......"
Mấy on cọp con ường như ghe hiểu được tiếng gười, vừa ghe Hàn Văn ũ gọi nó, iền chi chi nha nha bò dậy, uốn éo cái ௱ôЛƓ, đi tớiHàn Văn Vũ, sau đó cuốn rúc vào bên cạnh hắn, hắn mơ hồ cười,như mình là cha của con cọp vậy, một tay ôm một con cọp con, dùng bắp đùi kẹp người nó ngủ, khoan hãy nói, thân thể của bọn nó rất ấm áp, Hàn Văn Vũ hả hê cười một tiếng......
"Sưu sưu sưu sưu......" Phía đối diện bên ngoài cửa sổ phòngbếp vang lên tiếng động.
Hàn Văn Vũ nhíu mày, ôm cọp con ngủ mất.
"Sưu sưu sưu sưu......" Tiếng động lại vang lên.
Hàn Văn Vũ lại nhíu mày, thở dốc một hơi, đột nhiên hơi tĩnhtáo, ánh mắt vẫn mỏi mệt nhìn thoáng qua cửa sổ bếp lò đặt sát bức tường, kỳ quái nghĩ, tiếng gì vậy? Giống như có tiếng người ở trong rừng cây đi lại, hắn nghĩ nghĩ, cũng không cố kỵ quánhiều, giọng khàn khàn nói với ba con cọp con đang mơ hồ ngủ:"Các con ngủ trước ha, cha đi xem chuyện gì xảy ra một chút, yên tâm, có cha ở đây......"
Hàn Văn Vũ nói dứt lời, bình tĩnh lồm cồm bò dậy, đi đến bên cửa sổ, nheo đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ nhìn ra bên ngoài...... Sau đó mơ hồ nhìn trong rừng cây, thấy có một con vật khổng lồ đang thong thả di chuyển, hắn kỳ quái nghĩ, đó là vật gì vậy? Hắn giữ bình tĩnh, dụi dụi con mắt, cố gắng ghé mặt tới gần phía trước nhìn, sau đó hắn nhìn thấy rõ ràng, một con con vật khổng lồ, giống như thân hình một con cọp đang ở trong rừng cây đi lại,thỉnh thoảng nhìn về phía bên cửa sổ, cặp mắt dã thú chớp động thật kinh khủng, ở trong bóng tối đang nhìn mình chòng chọc......
Hàn Văn Vũ đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có chút tê dại, nhưnghắn còn chưa kịp phản ứng, cho là đang nằm mơ, nhìn cặp mắt kia trong bóng tối, cũng đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở củahắn rốt cuộc bắt đầu có chút không trôi chảy, con ngươi càng lúccàng trừng lớn, nhích tới gần phía trước, rốt cuộc nhìn thấy con cọp kia đang thong thả đi về phía mình, hắn nhanh chóng đem năm ngón tay nhét vào trong miệng của mình, nước mắt chảy xuống đầm đìa, "a" một tiếng, dốc hết sức lực kêu to: "Cứu mạng a ………. cọp tới rồi ………."
"Daniel......" Hai tay Hạ Tuyết đột nhiên chống trước Ⱡồ₦gиgự¢ rắn chắc của Daniel, khi vừa ᴆụng đến thân thể trần trụi củahắn, mặt của cô đỏ lên nói: "Không nên như vậy...... Chúng ta không thể như vậy......"
Daniel lạicười mê người, vẫn cúi đầu hôn nhẹ môi của cô......
"Daniel! Chúng ta thật không thể như vậy!! Đừng! Đây là trong nhà của người khác......" Hạ Tuyết tránh nụ hôn của hắn.
"Cứu mạng a ………" Hàn Văn Vũ hoảng sợ đến gan mật đều muốn vỡ, từ trong phòng bếp lao ra, không để ý người trong sân,không nói tiếng nào, xông vào trong nhà, vọt vào phòng kháchnhỏ, theo kim đồng hồ, liều mạng vỗ cửa phòng của Hạ Tuyết kêu to: "Mở cửa!!! Cọp tới rồi!! Mở cửa a!!!"
Hạ Tuyết lập tức đẩy Daniel ra, cũng bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhảy dựng lên, tóc tai không ngay ngắn, cổ áo mởmột cúc, lao ra ngoài, chỉ tùy ý đưa tay vặn ngược chiều kimđồng hồ khóa cửa, cửa phòng đã mở ra, cô run sợ nhìn Hàn VănVũ lập tức vọt vào phòng, kêu to: "Cọp tới rồi!! Tôi nhìn thấy nó!"
"A?" Hạ Tuyết vốn nhát gan, hoảng sợ đến hồn bay phách tán,căng thẳng quay đầu nhìn Daniel, Daniel cũng chỉ khoác áo vào,cài một cúc, nhanh chóng bước xuống giường, ôm lấy Hạ Tuyếtvào trong иgự¢, không tin, nói: "Có cọp? Không thể nào? Chuyện này không thể tin nổi!"
Hàn Văn Hạo cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, mới cài cúc áo trướcиgự¢, nhanh chóng mở cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy em trai đang đứng trước cửa phòng của Hạ Tuyết, sau đó hắn lại nhìnDaniel cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, cài một cúc áo, đầu tóc HạTuyết có chút xốc xếch, hắn ánh mắt xẹt qua lạnh lẽo, nhìn em trai gầm nhẹ: "Chú có chuyện gì?"
"Có cọp!! Anh cả!!" Hàn Văn Vũ chạy thẳng tới bên cạnh Hàn Văn Hạo kêu to!!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, đã thấy Trần lão và Hàn Văn Kiệtcùng đám vệ sĩ đi vào, căng thẳng rút súng lục ra......
"Không cần lo lắng, không cần lo lắng, không phải ông đã nói rồisao? Con cọp cha ở phía sau núi!! Thỉnh thoảng nó sẽ trở lại thăm con nó...... Ông nuôi con cọp đó nhiều năm rồi, nó không cắn người" Trần lão mỉm cười nói.
Hạ Tuyết nghe, bị sợ đến vỡ mật, nép vào trong иgự¢ Daniel nói: "Nó không cắn người, nhưng nó sẽ ăn thịt người a!"
"Các người cũng không biết, lúc nảy tôi nhìn thấy nó đến, thiếuchút nữa bị hù ૮ɦếƭ!" Hàn Văn Vũ thở phì phò, sắc mặt trắng bệch, nói.
Tần Thư Lôi cũng vội vàng mặc quần áo tử tế đi ra, cũng run sợ nói: "Không thể nào? Thật có cọp sao?"
"Nó không cắn người......" Trần lão bất đắc dĩ mỉm cười, nói:"Không phải ông ở bên ngoài sao? Chỉ cần có ông, nó cũng sẽkhông tiến vào...... Yên tâm yên tâm......"
"Tôi không muốn!" mặc dù Hàn Văn Vũ là "nam tử hán đại trượng phu", nhưng từ trước đến giờ, hắn sợ động vật họ mèo,huống chi, lúc nảy hắn thấy một con dã thú to như vậy, hắn ૮ɦếƭcũng không biết xấu hổ, cắn răng nói: "Tôi muốn ngủ cùng anhcả!! Tôi ૮ɦếƭ cũng muốn ngủ cùng anh cả!"
Tần Thư Lôi thất vọng, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ, cái chú em này!
"Anh hai!!" Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn anh hai nói: "Đợi lát nữa, em vào phòng bếp ngủ với anh?"
"Không muốn!!" Hàn Văn Vũ không đồng ý, có chút bướng bỉnh nói: "Tôi muốn ngủ cùng anh cả!!"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn em trai, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Tuyết, hắn đành phải nói: "Được rồi! Để cho Hạ Tuyết và Thư Lôi một phòng, tôi, Văn Vũ và Daniel Tổng Tài một phòng......"
"À?" Tần Thư Lôi khẽ cắn môi, ủy khuất nhìn chồng chưa cưới! Nguồn tại http://Truyện FULL
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn vợ chưa cưới của mình nói: "Xinlỗi, uất ức em......"
Tần Thư Lôi chỉ đành phải ngậm bồ hòn, ăn hoàng liên......
Hạ Tuyết cũng quay đầu nhìn Daniel, Daniel cũng nhìn cô khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Ok!"
Hàn Văn Vũ không nói nữa, hắn nhanh chóng đi vào phòng của anh trai, sau đó nằm trên giường, không thèm để ý đến ai, mọingười bất đắc dĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng thở dài, HànVăn Hạo nhìn Hạ Tuyết đứng ở trong phòng khách, đôi môi mềm sưng đỏ, tâm trạng của hắn căng thẳng......
Phụ nữ kiếp trước là mèo, cho nên khứu giác đặc biệt nhạy bén, họ luôn có thể ngửi được mùi của một hụ nữ ào đó trên gười củagười đàn ông mình êu mến.
Tần hư Lôi và ạ Tuyết ùng nằm rên giường, hìn trần hà cũ kỹ,đều không ên tiếng, hưng Hạ uyết ngửi được mùi ị của àn Văn Hạo rên người ần Thư ôi, trong òng của ô căng thẳng, hưng vẫnhông lên iếng, nhìn rần nhà......
Tần hư Lôi cũng hông lên iếng, nhìn ên trần hà, im lặng hật lâu,hật lâu, ốt cuộc ỉm cười ói: "Hạ Tuyết...... Hôm nay thật xin lỗi......"
"Chuyện gì?" Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: "Xin lỗi chuyện gì?"
Tần Thư Lôi nhẹ giọng nói: "Chuyện hôm nay tôi nói với cô ở khu trồng rau, thật xin lỗi......"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, dịu dàng hỏi: "Tại sao đột nhiên lại nói xin lỗi?"
"Tôi cảm thấy mình lời nói của mình hơi quá đáng, xin tha thứcho tôi đã nói gay gắt......" Tần Thư Lôi dịu dàng nói.
Hạ Tuyết hơi lắc đầu: "Không có gì......" Trong lòng của cô"phịch" một tiếng, ánh mắt chớp chớp, có chút xốc xếch và bấtan, cô muốn nói một vài chuyện, ví dụ như cô đã làm rất tốt, ví dụ như thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn ςướק đàn ông củacô, ví dụ như...... cái khác, cái khác, cái khác...... Nhưng cô không nói nên lời, bởi vì cô đã nợ Tần Thư Lôi......
Tần Thư Lôi vẫn cười nói: "Nếu tối nay Văn Hạo không hôn tôi, ôm tôi cùng nhau, có lẽ tôi thật sự sẽ hiểu lầm tất cả, nhưngkhông có, tối nay hắn đối với tôi rất dịu dàng, hôn tôi, hôn rất thâm tình, có lẽ tôi hiểu lầm cô, giữa chúng tôi không có gì, hắnvẫn đối xử với tôi rất tốt......" (aiz, con này khôn nhỉ!)
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nước mắt ứ đọng trong hốc mắt, đột nhiên nhớ tới hôm nay Daniel đã che chở, muốn mình giữ lạimột chút tôn nghiêm, giờ phút này cô tựa như một tên hề...... Cô miễn cưỡng cười cười, thở dài, nói: "Vậy thì tốt......"
Tần Thư Lôi khẽ mỉm cười, cũnh thở một hơi, nói: "Hắn hôn trênbụng tôi, nói sẽ cùng với tôi chờ đứa bé ra đời, trên thế giới này,không có người nào hôn làm cho tôi say mê hơn Văn Hạo......"
Hạ Tuyết cười, thân thể nhẹ tênh, giống như mất cảm giác, nói:"Người đàn ông lạnh lùng, đối mặt với người mình yêu mến, sẽdịu dàng là đúng rồi?"
"Lúc Văn Hạo ở cùng cô, có dịu dàng như thế không?" Tần Thư Lôi đột nhiên dịu dàng hỏi.
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, những lời này giống như quảchùy nện vào иgự¢ của mình, giống như vợ chính thức hỏi kẻ thứba, chồng của tôi có dịu dàng với cô không? Giống như cô ấy lơ đãng, phê phán mình!! Trái tim Hạ Tuyết bị Ϧóþ nghẹt, đau đến tê tâm liệt phế, cắn chặt răng, nén nước mắt lăn xuống, nhớ tới đêm qua Hàn Văn Hạo ôm mình trong иgự¢, cầu xin nụ hôn của mình, thâm tình nói, cho hắn nụ hôn kia, từ đây về sau, xem hắnnhư là người xa lạ, tối hôm qua mình, khóc đến khổ sở, bất đắcdĩ, nhưng vẫn cho hắn nụ hôn kia, có lẽ đây chính là trừng phạt,đây chính là báo ứng......
Cô hít thật sâu, thở dài một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Lúc hắn và tôi ở cùng nhau...... Không có dịu dàng...... càng không ngừng mắng tôi, hắn nhìn tôi không thuận mắt, luôn cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề......"
Tần Thư Lôi đột nhiên cười, giống như một cô vợ nhỏ, giữ chồng, cười nói: "Không có gì, hắn chính là người như vậy, đốivới người khác yêu cầu rất cao...... Hắn luôn muốn cầu tất cả...... lúc chúng tôi chung sống, hắn thường xuyên nói tôi khôngcó bất kỳ khuyết điểm nào...... Nhưng tôi biết rõ, tôi khôngtốt như vậy, nhưng hắn bảo vệ tôi, khi cô càng gần người đàn ôngnày, cô càng sẽ cảm thấy, hắn thật rất ưu tú...... Hắn là đànông tốt nhất......"
Hạ Tuyết không lên tiếng, nhớ tới Hàn Văn Hạo, để lại cho mình, ánh mắt lạnh lùng và lời nói vô cùng sỉ nhục, rồi đến dịu dàngđêm qua, dường như tất cả đều thay đổi...... Nhưng thay đổinhư vậy, làm cho cô bị luân hãm vào trong thế giới của hắn không cách nào thoát ra...... Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm giác thân thể đang từ từ chìm xuống......
Tần Thư Lôi có chút mệt mỏi rã rời, ôm lấy chăn đỏ thẫm, ngửiđược mùi đàn ông của mình trong căn phòng này đêm qua, cô nằm nghiêng, khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống,có lẽ Hạ Tuyết cảm thấy Tần Thư Lôi ngủ thi*p đi, liền quay đầu, nhìn cô ấy đưa lưng về phía mình có chút cô đơn, trong lòngcủa cô đau nhói, xoay người lãi, nhẹ nhàng vỗ vai của cô nói......"Ngủ đi...... Cô mang thai, buổi tối ngủ không an ổn......... tôi sẽ trông chừng cô ngủ, nếu cô có gì không thoải mái, tôi sẽgiúp cô, chăm sóc cô......"
Tần Thư Lôi mở mắt ra, nước mắt vẫn lăn xuống hỏi......"Tạisao phải đối xử với tôi tốt như vậy?" Nguồn tại http://Truyện FULL
Hạ Tuyết nhìn bóng lưng của cô nói......"Cô nói, phụ nữ không nên làm tổn thương phụ nữ......"
Tần Thư Lôi không nói gì thêm, nhắm mắt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc