Ai biết vận mệnh đang suy tính gì sao? Có ai có thể biết? Ở trước mặt thế giới tự nhiên, trước mặt vận mệnh, on người ường như rở nên hỏ bé, hậm chí gu ngốc, hi bạn không gừng kêu ào, thật a nó đã hờ ơ lạnh hạt......
Đây à một cục iện rất úng túng, ất phức ạp, trong ục diện ày, ngoại rừ Tần hư Lôi và ấy con cọp on cùng gà đen đều ui vẻ, đạihái không ó người ào vui vẻ, ạ Tuyết đột nhiên ười, nhìn ấy con cọp on đang vật ộn, cô ười, khuôn ặt tươi ắn, mang ột loại ánh sáng thánh khiết, giống như lúc ấy cô mang thai, một mình cô đơn đi đến một thị trấn nhỏ vậy, cô cười, cười làm người ta không yên lòng......
Daniel ngồi đầu kia một mực im lặng nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng......
Trần lão ngồi bên trong phòng bếp nhóm lửa, vừa nhóm lửa, vừadùng cây gắp than, kẹp nhẹ mấy cây củi rời rạc, làm cho lửa cháy lên rừng rực, ánh lửa chiếu sáng, soi rọi khuôn mặt già nua củaông, hai mắt vẫn sáng lấp loáng, ông vừa nhìn nồi cháo khoai lang rất lớn, sắp sửa sôi bùng lên, nhưng lại thiếu củi, liền nhìn Hạ Tuyết ngoài phòng nói: "Tuyết Nha Đầu, ôm cho gia gia hai bó củi!"
"Aiz! Đã biết!" Hạ Tuyết mỉm cười, lạnh lùng đi ra bên ngoài hàng rào trúc, ôm lấy một bó củi, đi xẹt qua mọi người đi vào phòng bếp, ba em họ Hàn đang im lặng nhìn cô, Tần Thư Lôi vẫnđắm chìm trong sự vui sướng của mình, tựa vào trong иgự¢ Hàn Văn Hạo, vui vẻ, vui sướng cười...... Hạ Tuyết cẩn thận ôm củi đi vào phòng bếp, đặt củi vào bên cạnh bếp lò, sau đó khéoléo nhìn Trần lão, nói: "Còn có cái gì cần cháu giúp nữa không gia gia?"
Trần lão ngồi trước bếp lò, quay đầu, xuyên qua ánh lửa nhìn haitròng mắt Hạ Tuyết trong suốt, ông đưa lưỡi rìu trong tay tới trước mặt của Hạ Tuyết, giọng già nua, thương yêu nói: "Cầm lấy 乃úa, giúp ông bổ một ít củi......"
"Vâng!" Hạ Tuyết bình thản ngồi xổm trong phòng bếp nhỏ, cầmcây 乃úa đầy rỉ sét, đem cây củi ngắn để thẳng, sau đó vung 乃úa lên, nhưng không biết bổ thế nào, liền ngẩng đầu nhìn Trần lão,hỏi: "Gia gia, làm sao bổ?"
Trần lão cầm cây gắp than ngồi xổm người xuống, cơi củi bêntrong bếp lò, vừa cơi vừa nói: "Cháu thích bổ thế nào thì cứ bổ thế đó? Cháu vui vẻ là được rồi......"
Hạ Tuyết nhìn một bên khuôn mặt già nua của Trần lão, trên mặtcủa cô nặn ra nụ cười run rẩy, trong hai tròng mắt lấp lánh nước.
Trần lão vừa cơi củi bên trong lò, giọng khàn khàn nói: "Conngười sống trên đời này, không ngừng ૮ɦếƭ đi, sau đó mới có thể đi đến bến bờ...... Cháu phải vượt qua bước này, mới có thểđi đến hạnh phúc kế tiếp, cháu có thể vượt qua hay không, cháu cần phải có dũng khí, mạnh mẽ quyết tâm bổ ra một chút chântướng, khi cháu bằng tuổi của ông, cháu sẽ biết rõ, số mạng xấu đến mức nào rồi, phải cắn răng chịu đựng!!"
Hạ Tuyết nhìn Trần lão, trong hai tròng mắt ánh lên kiên cường,thế giới của cô thật ra lúc chân chính đối mặt với khó khăn thì luôn bị áp chế mạnh hơn, cô không nói gì thêm, đem củi để dướiđất, mạnh mẽ bổ xuống, lại phát hiện mình chỉ bổ trúng một gócnhỏ gỗ vụn, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trần lão......
Trần lão mỉm cười nói: "Sinh mạng không có nhiều kỹ xảo như vậy, bản thân mình phải có cách và nhịp nhàng, sống vì bản thân mình mới thắng, không cần để ý ánh mắt người khác, không phải cháu là một diễn viên sao? Một diễn viên chính là bản thân diễn xuất, đánh giá hay không, để lại cho thời gian và lịch sử...... Nha đầu, tương lai cuộc sống còn một đoạn đường thật dài phải đi, đây chỉ là một bước trong đó mà thôi...... Cố gắng lên......"
Hạ Tuyết nhìn Trần lão, nắm chặt cây 乃úa, đem củi đặt xuốngđất, nhìn cây củi......
"Từ tâm phát ra!" Trần lão đột nhiên lạnh lùng nhanh chóng nói ra, trên mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, hai mắt bình tĩnh lóe sáng, cắnrăng vung cây 乃úa, nhắm ngay giữa cây củi, một 乃úa bổ xuống!!"Chát" một tiếng, cây củi bị chẻ thành hai nửa, nằm im lặng trên mặt đất lên, Trần lão nhìn cây củi kia, lại nhìn Hạ Tuyết thật lòngdạy dỗ: "Cháu phải nhớ, mỗi một chuyện đều nhất định có hai mặt, có tốt, có xấu! Một người thành công, có thể phải có hai mặt này, phải nắm giữ hai mặt này!!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Trần lão, khẳng định gật đầu!!
Trần lão đau lòng nhìn Hạ Tuyết, sau đó vươn tay đặt nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của cô, thật lòng nói: "Lúc gia gia mới vừa nhìnthấy cháu, đã cảm thấy cháu là một người bạc phước, nhưng bởivì người bạc phước, mới có thể có được nhiều cơ hội khiêu chiếnvới bản thân mình hơn …… Cố gắng lên......"
Hạ Tuyết cắn răng nhẫn nại!
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần cháu đối mặt! Số mạng sẽ không thể đánh đổ cháu!! Số mạng...... Luôn khi dễ ngườikhông dám đối mặt!! Hiểu không? Đi ra ngoài đi, nói với mọingười, phải ăn cơm, phải vui vẻ một chút, phải cười lên...... lúc bi thương nhất, phải cười, cười được thì cháu thắng!!" Trần lão nghiêm khắc dạy dỗ!
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, cắn răng gật đầu mỉm cười, nói: "Ừm!"
Trần lão căn dặn Hạ Tuyết xong, cúi đầu kêu nhỏ: "Văn Hạo!! Gọi người đi vào giúp ông mang nồi cháo lớn ra!! Hạ Tuyết,cháu vẫn chẻ củi!"
Văn Hạo nghe Trần lão gọi, hắn lập tức đứng lên, dường nhưkích động và thỉnh cầu kêu em trai, nói: "Văn Kiệt!! Phụ giúpanh mang nồi cháo nóng!"
Hàn Văn Kiệt vừa nghe, liền cùng anh trai đi vào phòng bếp...... Hàn Văn Hạo sải bước vượt lên trước một bước, đi vào phòngbếp, liếc mắt thấy trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất chẻ củi, trên mặt không có chút biểu tình gì, trong lòng của hắn đau nhói, không quan tâm đến ánh mắt củaem trai, nhanh chóng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi xổmxuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhìn cô...... Hạ Tuyết mặt lạnh rút tay bị hắn nắm chặt, vẫn muốn chẻ!
Hàn Văn Hạo tức giận, cắn chặt răng, nhìn cô chằm chằm, nắmchặt bàn tay nhỏ bé của cô!!
Hạ Tuyết cố gắng kéo tay lại, vẫn muốn bổ xuống, nhưng vừamới vung 乃úa lên, lại thấy trước cây củi có một bàn tay, cô độtnhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo....
Hàn Văn Hạo cũng không chùn bước, ngẩng đầu nhìn cô!! Ánh mắt kiên định giống như một khắc sau chính là Ngày Tận Thế!!
Hàn Văn Kiệt lo lắng cái tay anh trai, căng thẳng nhìn bọn họ,nói: "Anh cả!! Nhanh lên một chút!! Đem nồi lên đi!"
Hàn Văn Hạo vẫn căng thẳng nhìn Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng......
"Đi thôi!" Hàn Văn Kiệt nhanh chóng cầm khăn lau, tự mìnhbưng chảo nóng, đẩy anh trai đi ra ngoài......
Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyếtkhông vẫn nhìn hắn, vẫn bổ củi!!
Hàn Văn Hạo không có cách nào, đành phải cắn răng đi ra ngoài,Hạ Tuyết cúi đầu một tay cầm cây củi bổ ra, nước mắt từng giọt lăn xuống, nhớ lại hai ngày trước, hai người cùng nhau rơi xuốngnúi, cùng giúp nhau đi cho đến bây giờ, cùng hôn nhau, hắn cười ôn nhu, cõng cô đi, đi trên con đường nhỏ mà cho rằng là cả đời,bước chân thâm tình ngắm nhìn cô, lúc này cô không nhịn nổinữa, cúi đầu, quỳ trên mặt đất, che mặt, mặc cho nước mắt lănxuống, nước mắt từng giọt từ trong kẻ tay lăn xuống......
Trần lão không lên tiếng, chỉ đưa bàn tay già nua, nhẹ nhàng ômHạ Tuyết vào trong иgự¢, thở dài nói: "Rồi cũng sẽ qua thôi...... Sẽ qua thôi...... Ra khỏi ngọn núi này, cháu lại khóc lên...... Hả?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, vùi mặt vào trong иgự¢ của Trầnlão, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi ra, trongánh mắt có chút kích động, hắn không ên tiếng, rong tay cầm uả táo à lúc nảy i Thần vừa ới hái ề, sau đó đứng dậy, đi qua một ố người, đi tới ên cạnh u nước, ùng cái áo múc nước, ửa sạch uả táo hín đỏ, đưa lên ái mũi cao ao của mình, ít nhẹ, ồi bình ĩnh nởụ cười đẹp trai, úc Hàn Văn ạo vừa ới ngồi uống thì ắn cầm uả táo, đưa tới rước mặt ủa Tần hư Lôi, ịu dàng ỉm cười ói: "Khi ị buồn ôn, thì ăn táo đi...... có thể sẽ không buồn nôn nữa, lúcnảy tôi ngửi một cái, mùi vị này chua chua ngọt ngọt...... Chắc là thích hợp khẩu vị của cô......"
Tần Thư Lôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel, nhận lấy quả táonói: "Cám ơn anh.... "
Daniel cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn về mộthướng.
Daniel cũng bình tĩnh đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi vào phòng bếp, liếc nhìn trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang híthít mũi, ngồi xổm trước cây củi, cầm cái 乃úa, bổ xuống, hắn không nói gì, đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cái 乃úa trongtay cô, đem cây củi để xuống đất, cắn răng, vung 乃úa bổ xuống, cây củi bị chia làm hai nửa!
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn......
Daniel không lên tiếng, vẫn vung cái 乃úa bổ xuống củi...... Hắn luôn lặng lẽ bỏ ra, không cần báo đáp...... Hắn lấy thêmmột cây củi để dưới đất, lại cắn răng bổ!!
Cây củi lập tức tách ra hai nửa!
Trần lão đang trông coi bếp lửa, bình tĩnh nhìn Daniel.
Daniel không nói gì, chỉ im lặng bổ hết củi, giúp cô ôm củi vào bên cạnh bếp lò, lại đem cái 乃úa sắt của Trần lão đặt nằm ngangmột bên, sắp xếp củi ngay ngắn, nhẹ dắt tay Hạ Tuyết đứng lên,rốt cuộc nói: "Lau nước mắt đi, đừng để người khác phát hiện emkhóc, nếu như em phát hiện ra mình chẳng còn gì nữa, thì ít raem phải cất giữ cho mình một chút lòng tự trọng".
Hạ Tuyết nhhìn hắn, hốc mắt đỏ lên!
Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó dịu dàng mỉm cười, vươn tay nhẹ nâng mặt của cô, cưng chìu nói: "Bảo bối, thế giới bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, con gái của chúng ta, vai diễn của em, cuộc đời của em......"
Hạ Tuyết nghe đến con gái của chúng ta, trong lòng của cô lại đau xót, gắt gao nhìn Daniel.
Daniel nở nụ cười hấp dẫn với cô, nói: "Em không sai, em khônglàm việc gì sai, trong lòng của em hướng về người kia, không có quan hệ, anh tôn trọng tất cả lựa chọn của em, anh để cho em tựdo...... Đây là anh cam tâm tình nguyện để cho em tự do...... Hiểu không? Cho nên bây giờ em đã bị tổn thương, đau lòng,đừng sợ, còn có anh...... Anh vẫn luôn ở đây, mặc dù em đãbỏ quên anh..... Bỏ quên người làm bạn với em sáu năm nay......"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, áy náy nhìn hắn......
Hai mắt Daniel đỏ lên, nhìn Hạ Tuyết khóc đau lòng như vậy,hắn vẫn cười cảm ơn, nghẹn ngào, nói: "Nhưng bảo bối à ……Nếu em đã trải qua hai ngày hai đêm, mỗi một phút, nghĩ một lần, nếu như trong lòng em thích nhất là người kia, nhưng ngườiđó đã đi, đã ૮ɦếƭ, em phải làm sao? Khi em đã trải qua những đau khổ này, em sẽ phát hiện, trên thế giới này tất cả đều phản bội, có thương yêu hay không, đều không quan trọng nữa...... Emsẽ tha thứ cho người đó tất cả, tất cả, tất cả...... Chỉ cần ngườiđó còn sống........... Còn sống là tốt rồi......"
Hai tay Hạ Tuyết che mặt, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở.
Hai tay Daniel nhẹ nắm vai Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên tráncô, cảm nhận thân thể cô run rẩy, thở dài một hơi, nói: "Hai ngày nay, lúc anh đi tìm em, vượt núi băng đèo, đi qua rất nhiều gaigốc khó đi, anh nghĩ, nếu tìm được em, anh muốn ôm lấy em, hay là muốn hôn em, hay là muốn nhìn thấy em còn sống, rồi anh sẽ xoay người rời đi?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết nhìn chằm chằm hắn......
Daniel cười khổ, thâm tình nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh nói rồi, nếu có một ngày, em gặp được người em thích nhất, xin em vì hạnh phúc của mình mà xoay người rời đi...... Cho nên lúc đó, anh suy nghĩ, muốn cầu nguyện Thượng đế, nếu như em có thể cònsống, anh sẽ xoay người rời đi......"
Nước mắt Hạ Tuyết lại run rẩy lăn xuống......
Daniel mỉm cười, trong lòng đau xót nhìn cô, nói: "Nhưng lúc anh nhìn thấy người kia, em và hắn xuất hiện cùng một chỗ, một khắc kia, mặc dù anh nghe đau đớn xé lòng, mặc dù anh muốnxoay người rời đi, nhưng lại muốn khiến mình ích kỷ một lần, bởivì rất muốn ôm em...... Muốn nhìn thấy em......"
Hạ Tuyết khóc, té xuống đất, giấu mặt nức nở, nước mắt nhưthiếu đê lăn xuống......
Daniel bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, ôm khẽ ôm thân thể Hạ Tuyết run rẩy đáng thương, thâm tình nói: "Bảo bối, cho tới bâygiờ, đối với em, anh cũng chưa bất chấp tất cả, bởi vì anh muốnđể cho em tự do lựa chọn, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy em đau lòng như vậy, anh muốn bất chấp tất cả dẫn em đi...... Xin thathứ cho anh bất chấp tất cả...... Hãy đi theo anh đi...... bảobối, đi theo anh đi...... Anh không đành lòng nhìn thấy em đau khổ...... Anh thề, đời đời kiếp kiếp, mặc kệ rơi vào mấy ngànnăm luân hồi, anh cũng nguyện ý, kiếp này phải có em...... Đitheo anh đi...... Đi theo anh đi...... Mặc kệ em có yêu anh,hay không yêu anh, xin em theo anh đi thôi...... Để cho anh chăm sóc cho em thật tốt......"
Hạ Tuyết thất thanh khóc rống lên......
Daneil cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt hắn khôngthể thay đổi, còn mang theo nụ cười cơ trí...... nguồn Thichtruyen.vn
Hàn ăn Hạo hìn Hạ uyết, nhìn ai mắt cô ửng đỏ, ẻ mặt ẫn lộ a kích động à u ám, ánh mắt ắn mãnh iệt chớp óe, Daniel ỉm cười,hư không ó gì, đỡ ạ Tuyết gồi vào hiếc bàn ình chữ hật, nhìn àn Văn Hạo ỉm cười ói: "Hai gày nay, àn Tổng ài vì vợ hưa cưới ủa tôi ận rộn rước sau, ế hoạch ây dựng hách sạn hế giới ủa chúng a, tạm thời ừng lại, chuyện này vô cùng xin lỗi, nhưng hội nghị hiệpđàm nhà đầu tư, tôi sẽ đổ vào núi tiền, đã phân phó thư ký đi triệu tập hội nghị trực tuyến toàn cầu......"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Daniel, nghiêm nghị cười, nói: "Khóđược người đồng bạn hợp tác như anh, thật sự vinh hạnh!"
Daniel mỉm cười ôm khẽ Hạ Tuyết, nhìn thẳng ánh mắt hắn, nói: "Đồng bạn là dùng để hợp tác với nhau, mà không phải cạnhtranh nhau, kế hoạch đầu tư lần này, tập đoàn Toàn Cầu sẽ bỏ ra 100 triệu đô, dự án khách sạn thế giới chúng ta sẽ mở rộng ranhiều quốc gia!"
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Kiệt phát hiện ánh mắt anh trai có chút không ổn thỏa,không hiểu lắm, liếc mắt nhìn Daniel một cái.
Hạ Tuyết vẫn ở trong trạng thái yếu nhược và mờ mịt, lại nghelần này đầu tư 100 triệu đô, cũng không khỏi nhìn Daniel.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh mỉm cười nhìn Daniel nói: "Đầu tư 100 triệu đô? Như vậy đối với vốn lưu động của Toàn Cầu sẽ không bị ảnh hưởng sao?"
Daniel cười mê người, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Gia tộc tôi tác động tới toàn bộ mạch máu kinh tế châu Âu, tự nhiên không cần quan tâm đến vấn đề này, bất quá phải làm phiền Hàn Tổng Tài rồi, nếu vì chuyện này thua lổ......"
Hàn Văn Hạo cũng cười nói: "Kế hoạch hợp tác khách sạn thếgiới là hai gia tộc chúng ta cùng chung tâm nguyện, nếu anh đồng ý đầu tư 100 triệu đô, tôi tự nhiên tiếp nhận vụ án này......"
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Về sau chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Hàn Văn Hạo cười nhẹ một tiếng, lại nhìn Hạ Tuyết.
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, không hiểu, nhìn Daniel.
Daniel không vẫn lên tiếng, chỉ nâng ly trà hớp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Trần lão lúc nảy đi ra, nói: "Trà ngon...... Đâylà Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng nhất......"
"Nhìn cháu không giống người Trung Quốc, tại sao quen thuộcvới trà như vậy?" Trần lão vừa đặt đĩa mì khoai tây cay, nhìnDaniel cười hỏi.
Daniel mỉm cười nói: "Mẹ cháu ở trung quốc có ba vườn trà! nhưng sau khi xuất ngoại, đã chuyển vườn trà cho người khác! Cho đến bây giờ bà vẫn nhớ kỹ hương vị Long Tĩnh Tây Hồ! Lúcnảy cháu ngửi mùi Trà Hương, cũng đã cảm nhận kỹ thuật pha trà của Trần gia gia......"
Trần lão nghe, cũng có mấy phần hăng hái nói: "Mẹ của cháu tên là....."
"Lam Anh!" Daniel nói.
"Lam Anh?" Trần lão nghe xong, bình tĩnh mỉm cười nói: "Tên rất dễ nghe!"
"Sau này, báo đáp ơn cứu mạng của ông với vợ chưa cưới của cháu, nhất định cháu sẽ cùng cha mẹ tự mình đến đáp tạ ông......" Daniel lại nói.
"Nói sau đi! Các cháu, ai tới đây giúp ông thức ăn? Văn Hạo, vậy thì cháu đến đây đi......" Trần lão kêu Văn Hạo, Văn Hạo đứnglên, Văn Kiệt cũng đứng lên, cùng đi vào phòng bếp, Văn Kiệt tòmò nhìn anh cả hỏi: "Anh...... Tại sao lúc Daniel nói đầu tư cho chúng ta, phản ứng của anh lớn như vậy?"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Chú không cần hiểu! Bây giờ hắnmuốn xuất tiền bạc để buộc chặt nhà chúng ta!"
"Hả?" Hàn Văn Kiệt bưng thức ăn, không hiểu nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo đang cầm món đậu hũ hành lá Hạ Tuyết thích ănnhất, liếc mắt nhìn món ăn một cái, nói: "Hắn bỏ ra tiền bạc lớnnhư vậy cho chúng ta, chúng ta tất phải sẽ phải đưa ra phương án tương ứng, nếu phương án không kiếm được tiền, nhà chúng ta phải bồi thường tổn thất bọn họ!! Rất có thể bởi vì 100 triệu đô này, hắn kiềm chế nhà chúng ta một thời gian rất lâu......"
Hai mắt Hàn Văn Kiệt sáng lên, nhìn anh trai......
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Bây giờ hắn đang khiêu chiến vớianh...... Chú không cảm giác được sao? Hắn đã dự tính khiêuchiến với anh rồi!"
Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười một tiếng nói: "Daniel từ trước đến giờ ôn nhu tao nhã, em không ngờ......"
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, cũng lạnh nhạt cười nói: "Chú cũng nói, hắn là một thương nhân, hơn nữa lúc cha của hắn tranh cử, hắn là trợ thủ đắc lực nhất, phương án tranh cử, từng bước đều ởtrong dự tính của hắn, anh hợp tác với hắn, rất hiểu rõ con ngườinày, cơ trí tinh khôn đáng sợ...... Chỉ cần chú nắm khôngđược vững, sẽ rất dễ dàng đi vào tay hắn, không ra được, mà bị hắn đổi khách làm chủ!!"
"Tại sao hắn muốn khiêu chiến với anh?" Rốt cuộc, Hàn VănKiệt hỏi vấn đề mấu chốt!
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đột nhiên cười một tiếng nói: "Chúkhông hiểu sao? Chú luôn luôn thông minh, phân tích đến nơi!"
"Hạ Tuyết?" Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả......"Nếu như hắnkhiêu chiến anh, bởi vì hắn biết anh phải ςướק đoạt?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm hơi chớp mộtcái, nhìn đĩa đậu hũ ngon lành, nói......"Tình yêu không có cách nào ςướק đoạt!"
Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, lại nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Vậykế tiếp, nên làm gì? Thật tiếp nhận hắn đầu tư vào sao?"
"Tại sao không nhận?" Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng mặt cườilạnh nói: "Chỉ 100 triệu đô, muốn trói buộc Hàn Văn Hạo anhsao?"
"Nhất định phải cạnh tranh sao?" Hàn Văn Kiệt không hiểu, nhìnHàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cười khẽ, nói: "Chú không cần hiểu, ở thương trường không có bạn bè, cũng không có kẻ địch, nếu như chú mấtđi sức cạnh tranh, hoặc chú thiếu sức cạnh tranh, chú sẽ bị thaythế! Hiểu chưa? Anh cũng không tin tập đoàn Toàn Cầu có gần 100 triệu đô!! Hắn nhất định sẽ hùn vốn, chỉ cần hắn hùn vốn,anh sẽ có biện pháp ra tay phá vỡ phương án đầu tư của hắn!"
Hàn Văn Kiệt vô lực nhìn anh trai......
Hàn Văn Hạo nhìn em trai một cái, dịu giọng cười, nói: "Có phải cảm thấy rất mệt mỏi hay không? Chú luôn luôn bình tĩnh, anh là anh của các chú, một người chống đỡ sự nghiệp gia tộc lớn nhưvậy, nhưng mỗi ngày bị các chú kêu gào anh trai rất tàn nhẫn......"
Hàn Văn Kiệt không nói gì nhìn anh trai......
Hàn Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ cầm đĩa đậu hũ trộn hành láđi ra ngoài, Hàn Văn Kiệt đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo bóng lưng anh trai, thật ra biết hắn nhiều năm qua, vì gia tộc mà trả giárất nhiều......
Hàn Văn Hạo cẩn thận cầm đĩa đậu hũ trộn hành lá, giống như lơ đãng đặt vào trước mặt của Hạ Tuyết......
"Đúng rồi!!" Hàn Văn Vũ vừa cầm chén, uống bát cháo nóng,hỏi: "Tối nay ngủ chỗ này sao? Nơi này chỉ có hai gian phòng......"
"Các cháu chia ra hai nhóm người ngủ hai gian phòng đi, ôngcùng mấy đứa nhỏ nữa ngủ bên ngoài......" Trần lão đành phảimỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết vẫn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng......
Hàn Văn Vũ có chút rợn tóc gáy nói: "Tôi không muốn, tôi muốnngủ cùng anh cả! Tôi sợ cọp!"
Hàn Văn Hạo cau mày nhìn em trai nói: "Chú muốn ngủ với tôisao?"