Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 153

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết lập tức nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ, cư nhiên nhìn thấy một ông lão đã hơn 70 tuổi đi ra, mặc áo khoác đã cũ, àu xanh dương hạt, quần ó hai miếng á màu đen,rong tay một ái rổ nhỏ, đựng đầy uả ớt, hân bước hập khiễng đi ra khỏi ăn nhà nhỏ, đứng trước ửa, liếc hìn Hàn ăn Hạo à Hạ Tuyết, ẻ mặt ghiêm túc, o dự một át, rồi ói: "Cọp on của tôi hông ăn hịt người, ẹ của ọn nó vừa ới qua đời!
Hạ uyết thở hào nhẹ hõm, nằm rên lưng ủa Hàn ăn Hạo, ay làm dấu hữ thập, nói: "Cầu mong Thượng Đế bảo vệ cho nó ở trênthiên đường có thể tiêu diêu tự tại …….."
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi buông cô xuống,khẽ ôm Hạ Tuyết đi tới bên ngoài hàng rào trúc, khẽ gật đầu chào ông lão, cung kính nói: "Lão nhân gia, xin chào, lúc chúng cháu lái xe, ra khỏi một chút bị tai nạn giao thông, té xuống vách núi,đi thật lâu mới đi tới nơi này, muốn xin ông chỉ điểm một chút, làm thế nào để ra khỏi núi ?
Ông lão nghe xong, không khỏi quan sát Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai người vô cùng nhếch nhác và mệt mỏi, khắp thân thểđều là vết thương, trên trán người nam này vừa đỏ vừa sưng, cònnhuộm vết máu, ông lão cẩn thận buông cái rổ ớt của mình xuống, chân khập khiễng đi ra khỏi hàng rào trúc bao quanh cănnhà, đi tới bên cạnh bọn họ, chậm rãi nói: "Các người đi theo tôi……….."
Hàn Văn Hạo liền ôm Hạ Tuyết đi theo phía sau ông lão, đi tớingọn núi, ông lão kéo nhẹ nhánh cây, chỉ ra bên ngoài dãy núi kéo dài vô tận nói: "Bây giờ các người có hai con đường, một làđi dọc theo phương hướng các người rơi xuống, keo trở lại, hai là đi dọc theo mấy ngọn núi này đi ra ngoài, 6 tháng trước tôi ra trấn mua đồ, đã đi hai ngày hai đêm ………"
"Hai ngày hai đêm?"Hạ Tuyết khi*p sợ nói: "Không thể nào đâu?
Ông lão quay đầu, trên gương mặt nhăn nheo, nở một nụ cườinói: "Cô gái nhỏ, tôi đi bộ a …… nếu như hai người còn trẻ tuổi, tối thiểu cũng phải đi hơn một ngày …….. nhưng nhìn bộ dạngcủa hai người như vậy, có thể đi sao?
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đồng thời không lên tiếng.
Ông lão không nhìn bọn hắn, xoay người lại, bước chân khập khiễng đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Có thể còn sống đãkhông dễ dàng, nghỉ ngơi một chút đi, lấy lại thể lực, rồi đi. Có lẽ chờ người tới cứu hai người thôi, tôi ở đây, rất ít người đến,nhưng người ở thôn trà, có đôi khi đi ngang qua chỗ này của tôi, đưa trà đến cho tôi ………. Hai người có thể thử thời vận mộtchút ……"
Hàn Văn Hạo nghe ông lão nhân nói, hơi dãn ra, có chút hi vọnghỏi: "Ông có thể cho bọn cháu ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày hay không? Cháu nhất định sẽ báo đáp tốt cho ông!"
Ông lão nghe xong, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn khẽ độngđậy, mỉm cười xoay người nhìn Hàn Văn Hạo khí thế tràn đầy, ánh mắt sáng loáng, mặc dù quần áo rách bươm, nhưng cả ngườilộ ra nét cao quý ……" Cháu có thể báo đáp tôi cái gì? Có lẽ ngày mai tôi ૮ɦếƭ rồi, cháu có thể báo đáp cái gì? Vào đi? Người trẻ tuổi, nói chuyện tục tằng như vậy! Không có chút lễ phép!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
Hạ Tuyết lập tức cười, tiến lên nói: "Hắn không có ý này, ôngkhông nên hiểu lầm. Nếu như ông có thể cho bọn cháu ở lại, bọncháu thật cảm kích ông. Bọn cháu đã đi đường thật lâu, bây giờlà lúc nào, bọn cháu cũng không biết".
"Ở chỗ này chỉ có ban ngày và buổi tối, không có cái gì gọi làthời gian ….. vào đi …… nghỉ ngơi một lát, uống một chút nước……" Ông lão vừa nói, vừa liếc nhìn Hạ Tuyết, lại nhìn Hàn Văn Hạo, giơ tay hỏi Hạ Tuyết: "Hắn là chồng cô sao ?"
Hạ Tuyết sững sờ, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo…….
Hàn Văn Hạo cũng đứng ở phía sau, nhìn cô.
Trên mặt Hạ Tuyết chất đầy nụ cười, gật gật đầu: "Ách …… haha ha ……" Truyện được copy tại Truyện FULL
Hàn Văn Hạo cúi đầu, nở nụ cười chế giễu.
Ông lão vừa nghe, cũng có chút vui vẻ, giơ tay nói: "Người anh em này rất đẹp trai đấy! So với cháu rể của tôi còn đẹp hơn ……. chỗ này của chúng tôi đã rất lâu không có đôi vợ chồng trẻ tớinhà tôi rồi. Cháu gái của tôi sau khi lấy chồng cũng không trở lại…… vào đi ……"
Hàn Văn Hạo nghe, liền đỡ Hạ Tuyết đang bị thương chân đi vào trong căn nhà nhỏ, vừa đi vừa nói: "Lúc nảy tại sao không phủ nhận?"
"Anh không thấy lão gia gia kia vừa nghe chúng ta là vợ chồng, ông vui vẻ đến thế sao ? Ai biết ông ta có xem chúng ta là ngườixấu hay không ? không cẩn một chút, chúng ta bị đuổi đi? Làmvợ chồng, cũng không giống người xấu …… quan tâm làm gì,nghỉ ngơi một chút rồi nói …….." Hạ Tuyết nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, chợt nhíu mày nói: "Tôi để choanh làm chồng tôi là nể mặt anh lắm rồi ! !"
"Tôi không cần cô nể mặt ! Da mặt của cô quá dầy rồi !"Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô một cái, nhưng vẫn cẩn thận nắm chặthông của cô, theo ông lão đi vào một căn nhà âm u nhưng lại hếtsức chỉnh tề, phòng khách nhỏ, hai bên phòng khách có hai gian phòng, ông lão nói với bọn họ: "Hai người ở gian phòng này, đâylà phòng chuẩn bị cho cháu gái của tôi ……"
"Vâng ! Cám ơn lão gia gia ! !"Hạ Tuyết lập tức khom lưng gậtđầu, rất cung kính nói: "Rất cám ơn ông".
"Không cần khách sáo, tôi đi rót nước cho hai người và lấy một chút thuốc trừ độc!" Ông lão nói xong, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Hàn Văn Hạo liền đỡ Hạ Tuyết đi vào gian phòng nhỏ, gian phòng nhỏ cũng chỉ là mấy thước vuông, gần bên trong tường cókê một giường lớn bằng trúc gần 2 mét, bóng cây trúc đung đưabên ngoài cửa sổ chiếu vào trên chiếc khăn trải giường đỏ thẫm, ở đầu bên này gian phòng, có đặt một cái bàn bằng rễ cây vô cùngkhác biệt, trên bàn đặt ly trà bằng sứ xanh, còn có một đồng hồđể bàn nhỏ nhưng đã ngưng hoạt động ………
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía cửa sổ treo một chuông gió màu đỏ thẫm, mỉm cười, nói: "Chỗ này đúng là phòng tân hôn, xem ra ông lão ngày ngày chờ cháu gái trở lại ……"
Hạ Tuyết mệt mỏi không chịu nổi, định leo lên giường kia nằmmột cái, nói: "Tôi mặc kệ, tôi thấy cái giường kia, tôi liền cảmthấy thật hạnh phúc …… tôi muốn nằm một chút ! !"
Hàn Văn Hạo nắm cổ tay cô, nói: "Cô cũng không biết xấu hổ? Nhếch nhác như vậy, muốn nằm lên giường cháu gái người ta?Cô không nhìn thấy cái khăn trãi giường này còn mới sao ?"
Hạ Tuyết lập tức quay đầu lại, trợn tròn mắt, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Nếu không thì thế nào? Không phải ông ấy cho chúng ta đi vào sao? Đi vào không cho chúng ta ngủ? Chúng ta không ngủ, đặt ở đây làm gì? Chúng ta không ngủ cháu gái của ông ấy sẽ trở lại sao ? Để cho chúng ta ngủ một cái, có gì quan trọng đâu ?"
Hàn Văn Hạo nghe trái một câu chúng ta ngủ, phải một câuchúng ta ngủ, hắn liền nhướng mày cười nói: "Để cho chúng ta ngủ? Tối nay cô tính ngủ với tôi đúng không?"
Ánh mắt của Hạ Tuyết nhíu lại, nhìn Hàn Văn Hạo vừa muốntranh luận, đã nghe tiếng ông lão mang hòm thuốc à nước rà đi tới, ói: "Nếu uốn nghỉ gơi, thân hể hai người ơi bị thương hếch nhác, rước phải ắm rửa ột chút, ồi thoa huốc ……. hỗ này ôi có quần áo của háu gái ôi trước hi kết hôn …….."
"Ồ …… làm ao không iết xấu ổ thế ày?" ạ Tuyết hìn ông ão nói.
"Không ó gì, không ó gì". Ông lão đem hòm huốc và ước trà đặt xuống, au đó bước hân khập hiễng đi a ngoài, Hạ Tuyết vừa nhìnthấy ông lão đi ra ngoài, cô lập tức như một con gà chọi, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh đừng nằm mơ cho tôi đi, ngủcùng anh sao?
"Cô có thể ngủ trên sàn nhà! Dù sao sàn này cũng là gỗ ……."Hàn Văn Hạo ngồi bên bàn trà, rót nước trà, vừa định nâng ly uống, Hạ Tuyết đưa tay ôm bình trà, ngửa đầu lên, o o o uốngnước, vừa nói, vừa thở nói: "Tôi khát ૮ɦếƭ rồi!
Hàn Văn Hạo đang cầm ly, nhìn Hạ Tuyết, cau mày nói: "Danieldạy dỗ cô thế nào, sao không có thành tựu vậy!!
"Đừng nói đến hắn với tôi!!" Hạ Tuyết hơi sức vừa khôi phục, liền đem bình trà nện xuống, tức giận nói: "Hắn sẽ rất nhanh pháthiện tôi xảy chuyện!! Gấp không ૮ɦếƭ hắn!! Nói không chừng,hắn ước gì tôi ૮ɦếƭ đi!! Như vậy tôi và hắn liền xong hết mọichuyện!! Có thể hắn vẫn chưa phát hiện tôi đã xảy ra chuyện vì còn đang ngủ!!
******
Sáng sớm!
Biển gợn sóng
Phòng tổng thống!
Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Thanh Nhã cẩn thận nhận điện thoại, sau đó alô một tiếng, bình tĩnh nghe người gọi điện thoại nói, sau đó sắc mặt của cô càngngày càng hoảng sợ, luống cuống, cô lập tức cúp điện thoại, bước nhanh đi đến trước cửa phòng của Daniel, sốt ruột gõ cửa, gõthật lâu, thật lâu, bên trong không có chút phản ứng, cô cũng không đợi kịp nữa, lập tức nắm khóa, đẩy cửa đi vào, lo lắng đi qua bên trong phòng khách, nhìn thấy trên ghế sa lon phòng khách đặt một ly thủy tinh, trong ly còn có vài giọt rượu, cô thở dài, đi tới bên giường Daniel, nhìn Daniel mặc thường phục màutrắng đang ôm chăn ngủ sâu, ngủ bình yên, thong thả ……
Thanh Nhã vội vàng cúi người xuống, không ngừng lay ngườiDaniel, nói: "Chủ nhân!! Chủ nhân!! Tỉnh lại!! Đã xảy ra chuyện rồi!! Chủ nhân!!
Daniel nhướng mày, nửa bên mặt chôn trong chăn, nặng nề thởdốc, mở mắt nhìn Thanh Nhã, lim dim, ௱ôЛƓ lung, giọng khàn khàn hỏi: "Chuyện gì?"
Thanh Nhã nhìn Daniel cao giọng nói: "Hạ tiểu thư đã xảy ra chuyện!! Cô ấy mất tích rồi!!"
Daniel lập tức ngồi dậy, nhướng mày, cố gắng bình tĩnh, vội hỏi: "WHAT? Mất tích?"
Thanh Nhã hoảng hốt nói: "Lúc nảy tôi nhận được điện thoại của Isha, cô ấy nói tối hôm qua Hạ tiểu thư có thể vì nhớ ngài, sau đó suốt đêm trở về gặp ngài, nhưng không biết là tại sao, cô ấy lại vòng trở lại, trên đường về, xe lao xuống cầu!! Hiện tại người không rõ tung tích, cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm!!"
Sắc mặt của Daniel tái nhợt, hai mắt chớp một cái, vén chăn, đi đến tủ áo, thay âu phục đơn giản, sau khi rửa mặt, cầm điện thoạidi động, vừa bấm số, vừa nhỏ giọng phân phó Thanh Nhã, nói: "Đừng nói cho Hi Văn biết, tránh cho con bé lo sợ! Trước khi không có tin tức của Hạ Tuyết, cô phải ở cùng với con bé, đừngđể cho nó kinh sợ!! Nếu như chuyện bị bại lộ, bất kể là lúc nào,Hi Văn có bất kỳ tình huống gì, cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!!"
"Vâng!!" Thanh Nhã lập tức gật đầu.
Daniel gọi điện thoại cho Sophie, ngay sau đó phân phó cho cô,nói: "Lập tức liên lạc với đại sứ quán Pháp, nói vợ chưa cưới của tôi ở trong nước đã xảy ra chuyện, xin bọn họ ra mặt phối hợpvới cảnh sát địa phương, toàn lực tìm kiếm! Còn phải phong tỏatin tức này, đề phòng có người nhân cơ hội làm hại!"
"Vâng!!" Sophie lập tức đáp ứng!
"Tối hôm qua, lúc cô và Hạ Tuyết nói chuyện điện thoại, sau khi muốn cúp điện thoại, cô ấy có nói với cô muốn đi nơi nào hay không?" Daniel vội vàng hỏi Sophie!
"Không có, nhưng cô tối hôm qua tâm tình cô ấy thật không tốt!"Sophie vội vàng nói.
Daniel lo lắng ra khỏi phòng, vừa đi, vừa nhanh chóng nói đầy ẩn ý: "Tôi thật sự đáng ૮ɦếƭ, tôi không biết tối hôm qua cô ấy trở lại!!" Truyện được copy tại Truyện FULL
"PA¬PA!" Hi Văn mặc váy nhỏ màu đỏ thẫm, mang tất chân màu trắng, vui vẻ đi ra, nhìn Daniel nói: "Con đã luyện đàn xong!"
"Great!" Daniel lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, ngồi xổmxuống, ôm lấy Hi Văn, lòng đau nhói, hôn trên mặt của cô bé, mỉm cười nói: "Bảo bối, ngoan như vậy, mẹ trở lại, nhất định rấtvui vẻ!"
Thanh Nhã lập tức nhìn cô bé Hi Văn!
Hi Văn ôm cổ của Daniel, mỉm cười nói: "PA¬PA, người muốn đi ra ngoài sao? Tối hôm qua ai trở về? Mẹ sao?"
"NO!" Daniel lập tức mỉm cười nói: "Là chú Nhạc Dương và dì Y Y, bọn họ trở lại. Hiện tại PA¬PA có chuyện, phải đi ra ngoàimột chuyến, con ngoan ngoãn ở nhà cùng với dì Thanh Nhã,được không?"
"Được!" Hi Văn cười gật đầu.
Daniel ôm chặt Hi Văn, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của côbé, nặng nề nói: "Bảo bối, PaPa yêu con, PaPa yêu con và mẹ!!"
"Con cũng yêu PaPa!" Hi Văn mỉm cười nói.
"OK! PaPa thật sự phải đi rồi! BEY!" Daniel vội buông Hi Văn, hôn trên mặt của cô bé, nhanh chóng đi ra ngoài, đi hết sức vộivã!
Lần đầu tiên Hi Văn nhìn PA¬PA vội vã như vậy, cô bé nhìnThanh Nhã, không hiểu hỏi: "Dì à, PA¬PA làm sao thế?"
"Không có gì!!" Thanh Nhã không dám lên tiếng, chỉ dắt cô bé Hi Văn trở về phòng, trước khi đi vào phòng, Hi Văn vẫn có chútkhông yên tâm, nhìn về phía cửa chính phòng tổng thống!!
Daniel nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhìn tài xế nói: "Lập tức đến địa điểm xảy ra vụ án!!!"
"Vâng!" Tài xế lập tức nổ máy xe!
Điện thoại di động vang lên.
Daniel lập tức nhận điện thoại "Ừm!"
Sophie nhìn Daniel sốt ruột nói: "Tổng Tài vừa mới nhận được một tin tức khác, chiếc xe của Hàn thị Tổng Tài Hàn Văn Hạocũng dừng ở hiện trường xảy ra vụ án cách trạm xăng dầu khôngxa, mà Hàn Văn Hạo cũng mất tích!
Ánh mắt Daniel xẹt qua một chút mất mát, nhưng vẫn đè nén,bình tĩnh nói: "Hãy theo dõi kỹ tình huống!! Mặc kệ là tin tứcliên quan đến Hàn Tổng Tài hay Hạ Tuyết, tôi đều phải biết và theo dõi!! Còn có ……."
Hắn trầm ngâm một lát, căn dặn Sophie: "Phái người 24/24 giờ theo dõi tình huống người bạn của Hạ tiểu thư ở bệnh viện ………"
Sophie đã hiểu ý của Daniel, nói: "Tôi biết rồi ……"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc