Hạ Tuyết lái xe dừng trước trạm xăng dầu, nhìn bên trong trạmxăng dầu chỉ có hai nhân iên vì rét ạnh mà úp và trong hòng kínhđánh bài, hấy khách đến cũng hông quản, rừ phi khách êu cầu hì cố gắng ……..cô ẩn thận ở cửa e, bước uống, vừa au nước ắt, vừahìn con đường ối tăm hía trước, ghĩ xem Hàn ăn Hạo hi nào thìđến?.
Hạ uyết giơ ổ tay, nhìn đã là 11 iờ đêm, hì ra cô ái xe một hời gian âu như vậy, rong lòng ủa cô không hỏi đau ót, chợt ảm thấyó chút lạnh ẽo, ôm ai tựa vào bên thân xe, theo bản năng chậmrãi đếm thời gian và chờ đợi ……..
Nhưng thời gian từng phút trôi qua, Hạ Tuyết nhìn đồng hồ, đã11h 20\' rồi, tâm trạng của cô chợt hoang mang, nghĩ người này không tới chứ? Nhưng cô nghĩ đến lúc nảy hắn vừa mới nói: Cho dù có xảy ra chuyện gì, chờ tôi ……… cô khẽ cắn môi, vừa suynghĩ một chút, không nhịn được buông lỏng môi dưới ra, muốn trở lại trong xe chờ, đột nhiên trước mắt chợt lóe sáng, đèn xe từ trên con đường tối tăm nhanh chóng chiếu đến, cô vui mừng tiến lên hai bước, chờ đợi ……
Một chiếc xe con màu xanh dương chậm rãi lái vào trạm xăng dầu, một người đàn ông gần 40 tuổi bước ra, bị lạnh có chút run run nhìn Hạ Tuyết một cái, mới đi vào trạm xăng dầu, yêu cầu đổ xăng, hai nhân viên đành phải đi ra, vừa đổ xăng cho người đàn ông kia, vừa cười nói: "Ông chủ Lưu, hôm nay tại sao đến chậm vậy? Không sợ thức ăn không còn tươi sao?"
"Ôi! Trước mặt gần cây số có một tai nạn xe! Làm hại lão tử thiếu chút nữa cũng bị ᴆụng liên hoàn rồi! Chiếc Jicha của tôi a! Va quẹt một chút nữa, mạng của lão tử liền nở hoa rồi! " Lời của người đàn ông kia nói, trong màn đêm yên tĩnh, giống như tia chớp chậm rãi truyền đến, sắc mặt Hạ Tuyết sững sờ, quay đầunhìn về phía chiếc xe Jicha của người đàn ông kia, trong lòng cô lập tức lạnh lẽo, ánh mắt xốc xếch, lóe lên, đột nhiên lao nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nhớ đến lúc nảy Hàn Văn Hạo nói: "Sáu năm trước, rõ ràng là cô nói muốn rời khỏi, tôi đuổi cô đi khi nào? Được rồi!! Cô muốn đi, vậy cũng đừng trở lại!! Nói được thì phải làm được chứ!! Cho dù có xảy ra chuyện gì, chờtôi, được không?" Cô "oa" một tiếng, bật khóc, vọt thẳng vào bên trong màn sương mù dày đặc, chạy nhanh, một ánh đèn xe chợt lóe lên từ bên cạnh cô, cô cũng không chú ý, chạy thẳng vềphía trước ………
Hàn Văn Hạo lái chiếc xe thể thao Mercedes màu đen chạy băng băng, chậm rãi dừng lại trước trạm xăng dầu, sau đó lo lắng bướcxuống xe, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh đến chiếc Ferrari đỏthẫm bên cạnh, nhìn chỗ ngồi trống không, hắn cắn răng, nhanhchóng xoay người, nhìn cảnh vật trống trải xung quanh, gọi to: "Hạ Tuyết ………. Cô đang ở đâu? Không phải bảo cô đứng ởchỗ này chờ tôi sao?"
Màn sương mù bao quanh người Hàn Văn Hạo, hắn vẫn đè néntâm tình, bình tĩnh vừa định xoay người đi vào trạm xăng dầu, lại nghe một giọng nói yếu ớt truyền đến ………."Tôi ở đây ……"
Hắn sững sờ, đứng lại, chậm rãi xoay người, quả nhiên nhìn thấyHạ Tuyết mặc quần áo thể thao màu đen, buột tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính đen, từ trong màn sương mù đi ra, vẻ mặt đanghoảng sợ nhìn hắn, mái tóc của cô bị sương mù làm ướt đẫm, trênmặt cũng tràn đầy nước mắt, ánh mắt trong đêm tối lóe sáng nhưhai vì sao, thật đáng yêu, hắn thở hổn hển, kích động nhìn người này, trong ánh mắt xẹt qua một chút đau lòng, không nói gì thêm,chỉ sải bước đi tới trước mặt cô, mặt lạnh nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, đành phải bất đắc dĩ, cũng tứcgiận, vươn tay nắm vai của cô, ôm cô vào trong иgự¢ nói: "Khôngphải bảo cô ở trạm xăng dầu chờ tôi sao? Tại sao chạy loạn khắpnơi? Cũng vì tính khí nóng nảy thế này, mới làm cho thiên hạ đạiloạn!
Hạ Tuyết tựa vào trong иgự¢ Hàn Văn Hạo sững sờ, không dámcử động thân thể, chỉ cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn vô cùng rắnchắc, vô cùng ấm áp, giống như Ⱡồ₦g иgự¢ sáu năm trước, tay củacô đặt trên cánh tay của hắn, không dám nhúc nhích …………
Hàn Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ ôm chặt thân thể của cô, ôm thật chặt, thật chặt ……….
Khuôn mặt Hạ Tuyết dính vào trước Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, nghe nhịp tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn đập rầm rầm, rầm rầm, mặt của cô không biết vì sao lại ửng đỏ, thở phì phò, vừa định tránh ra khỏi иgự¢ của hắn, lại bị Hàn Văn Hạo mặt lạnh ôm chặt thân thểcủa cô, để cho cô sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, nói: "Đừng động! Tôi muốn xác định hai chân của cô chạy hết nổi nữa, tôi sẽ thảcô ra!! Không biết tự bảo vệ mình, ngày nào cũng làm phiền người khác! Cũng không sợ mất mặt!!
Hạ Tuyết nghe xong, liền nổi giận, ở trong иgự¢ hắn, ngẩng đầulên, mạnh miệng nói: "Tôi làm phiền ai? Tôi không cầu xin anh đến! Là tự anh muốn đến!!
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền cúi đầu thật gần nhìn bộ dáng Hạ Tuyết, làn sương mù dày đặc, khuôn mặt của cô cũng bị ướt nhem, cảm giác thân thể cô lạnh lẽo, liền tức giận buông cô ra, vừa cởi xuống áo khoác của mình nói: "Đúng vậy! Là tự tôi tìm tội chịu! Thân phận cô cao quý, tình yêu của cô rất tuyệt vời! Nếu cô không đi tìm ૮ɦếƭ, tôi để ý đến cô làm gì? Đã đến mức này, vẫn miệng vẫn còn nói cứng với tôi sao?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, cúi thấp đầu.
Hàn Văn Hạo đem tây trang khoác lên trên người của Hạ Tuyết,kéo chặt cổ áo cho cô, nhìn cô thật sâu, rồi vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, thậm chí đan mười ngón tay vào nhau thật chặt,nói: "Đi thôi ………"
Hạ Tuyết cúi đầu nhìn tay của hai người đan nhau chung mộtchỗ, cô lập tức kháng cự, muốn rút tay về, lại bị Hàn Văn Hạo nắm chặt tay của cô bước đi, cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Hàn Văn Hạo thật dày rộng, trong lòng ấm áp, cô lạicắn môi ……..
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn cô bướngbỉnh cắn môi …..
Hạ Tuyết lập tức buông lỏng môi ra, im lặng không lên tiếng bước đi theo hắn, Hàn Văn Hạo không nói gì thêm, dắt cô đi vòng qua xe của mình, nói: "Lúc nảy ᴆụng xe liên hoàn, dường như xe của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi lái xe của cô, đưa cô về thôi …….. "
Hạ Tuyết nghe nói, tò mò nhìn qua phía trước chiếc xe, quả thật có vài vết trầy xước, cô có chút lo lắng hỏi: "Vậy anh không có sao chứ?"
"Không ૮ɦếƭ được!" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết nhét vào trong xe, sau đó mình cũng ngồi ở vị trí tài xế, lúc chuẩn bị khởi động xe, điện thoại di động vang lên, hắn rút ra xem, là Tần Thư Lôi, Hạ Tuyết ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói: "Nhận đi, nếu không nghe điện thoại, đối phương sẽ bị giày vò ……. "
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, liền nhận điện thoại "Ừm! Đã muộn thế này còn gọi điện thoại làm gì?"
Tần Thư Lôi nằm trên giường, cất giọng nói mềm mại: "Không có anh, em không ngủ được ………."
Yên tĩnh, không khí thật yên tĩnh, rất yên tĩnh, cho nên giọng nói của Tần Thư Lôi vang lên trong buồng xe, giống như sợi tơ, Hạ Tuyết nghe lời này, liền quay đầu, nhìn sương mù ngoài cửa sổ……
Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh đang bận xử lý côngviệc, sẽ về rất muộn, em ngủ trước đi ……. "
"Vậy chờ lát nữa anh về, anh phải ôm em ngủ ……." Tần ThưLôi cười ngọt ngào.
"Ừ……" Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, sau đó im lặng nhìnphong cảnh ngoài cửa sổ ………
Hạ Tuyết cũng không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ cùng người này ở chung một chỗ, lịch sử uôn không gừng tái iễn …….
"Kỳ lạ" àn Văn Hạo uay đầu hìn Hạ uyết, hỏi: "Hôm ay, tại ao cô lại hông có ảm giác ụng trộm ậy?"
Hạ uyết "chậc" ột tiếng, ói: "Tôi hông có ụng trộm ới anh, ột látrở về anh ôm vợ hưa cưới ủa mình gủ, tại ao tôi phải ánh tiếng ấu này? ôi không uốn làm ẻ thứ a!"
Hàn ăn Hạo uay đầu hìn Hạ uyết, nhướng ày nói: "Làm kẻ thứba? Cô có bản lãnh này sao?"
"Tôi không có! " Hạ Tuyết sảng khoái nói xong, liền nhìn hắnnói: "Lái xe đi!! Tôi mệt mỏi, muốn ngủ ……."
"Lúc nảy còn muốn ૮ɦếƭ sống đấy!! Vừa ᴆụng đến tôi, cô liền trở lại bình thường! " Hàn Văn Hạo không để ý đến cô nữa, nổ máyxe, đạp chân ga chạy về phía trước, vừa lái xe, vừa hỏi: "Rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết cúi đầu nói: "Lúc nảy đã nói rồi, không phải sao?"
"Hãy tin Daniel của cô …….. tôi hiểu đối thủ của tôi, nếu không, chắc có gì đó hiểu lầm ………." Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừanói.
Hạ Tuyết quay đầu nhìn một bên khuôn mặt kiên nghị của HànVăn Hạo, không hiểu hỏi: "Tại sao anh cứ tin tưởng hắn như vậy? "
"Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao, người khác đối với cô tốthay xấu, cô cũng không phân biệt rõ …… " Hắn đang lái xe, pháthiện tây trang trên vai cô chảy xuống, liền vươn tay kéo lại cho cô, mu bàn tay không nhịn được chạm vào khuôn mặt của cô,thuận tay véo nhẹ cằm của cô, nói: "Cứ luôn làm phiền ngườikhác!"
"Buông tay!! " Hạ Tuyết đẩy tay của hắn ra.
Trái tim Hạ Tuyết đập cuồng loạn, Hàn Văn Hạo cười khẽ một tiếng, giảm tốc độ chạy chậm đến phía trước, chiếc xe lướt đitrong màn mưa, sau đó nhìn phía trước thấy có ba chiếc xe bị tainạn, cho nên phía trước đã dựng lên rào chắn, hắn đạp chân ga nhắm con đường phía trước chạy thẳng, sau đó đạp xuống thắngxe, ai ngờ,chiếc xe vẫn lao nhanh ra phía trước, ánh mắt hắn ngưng tụ, nhưng bình tĩnh hỏi: "Hạ Tuyết, hôm nay lúc cô lái xe đến nội thành, có bước xuống xe hay không?"
"Có a, lúc ở bệnh viện đã xuống xe ……." Hạ Tuyết nhớ tớiDaniel, vẫn đau lòng cúi đầu.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh lái xe hướng phía trước chạy nhanh, một lần nữa đạp xuống thắng xe, vẫn trống không …….. ánh mắt hắnlóe lên, sau đó nắm chặt tay lái, chậm rãi nói: "Bây giờ tôi nói cho cô biết một chuyện, cô đừng sợ nhé ……. thắng xe của chúng ta bị hỏng rồi ………."
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, khi*p sợ đến tim gan runrẩy, nói: "Cái gì? Thắng xe bị hỏng? Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta còn cách Vườn trà bao xa, trước mặt sương mù dày như vậy, nhanh gọi điện thoại đi ………."
"Không kịp nữa rồi ………" Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nhìn hệ thống vệ tinh hiện ra trước mặt có một cây cầu, vừa rồi mưabụi rất nặng, không nhìn kỹ biển báo giao thông ……. hắn bình tĩnh vừa lái xe, vừa vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Tuyết, nhanh chóng nói: "Tôi giảm tốc độ chậm lại, sauđó cô mở cửa xe nhảy ra ngoài ………. "
"A …..? " Hạ Tuyết bị sợ tới mức nước mắt rơi ra, nói: "Khôngthể nào? Nhảy xe sao?"
"Bình tĩnh một chút, đây là biện pháp duy nhất của chúng ta,trước mặt có cây cầu!! Nếu như chúng ta không nhảy, chúng ta sẽ phải cùng ૮ɦếƭ!! " Hàn Văn Hạo nhìn cây cầu phía trước cáchkhoảng một cây số, hắn lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắtkiên định nói: "Cô phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho cô gặpchuyện! Vẫn luôn bảo vệ cô lâu rồi, dưới tình huống này, tôi sẽkhông để cho cô gặp chuyện! Nhanh lên!! Mở cửa xe!!"
Hạ Tuyết bị sợ đến gan mật muốn vỡ ra, bật khóc, nhưng vẫn nghe lời, vừa khóc, vừa run rẩy mở cửa xe …….. cô mở cửa xe xong, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, khóc hỏi: "Vậy còn anh?Anh làm thế nào? Sẽ không có việc gì chứ? Anh đừng có việc gì, tôi không muốn anh gặp chuyện không may ……."
Hàn Văn Hạo lái xe chạy về phía đường cao tốc gần nhất, lại nói:"Nói nhảm!! Tôi không để cho cô gặp chuyện, tôi sẽ gặp chuyệnsao? Đừng sợ, mau lên!! Đừng nhảy lên cây trên đường, nhảy lên đám cỏ ven đường kia!! Mau lên!!"
Hạ Tuyết vẫn ngồi trong xe, nhìn phía sườn dốc tối tăm sợ hãi, do dự, nước mắt lăn xuống ………..
Hàn Văn Hạo nhìn cây cầu ở phía trước cách 300 m, hắn nắmchặt tay lái nhìn Hạ Tuyết đang bị sợ đến hồn bay phách lạc, kêu to: "Hạ Tuyết!! Hãy tin tôi!! Hãy nghĩ đến Hi Văn!! Chúng ta phải sống!! Tôi không để cho cô gặp chuyện không may đâu!! Tôi nhất định sẽ tìm được cô!! Mau!! Nhảy đi!! " Nguồn tại http://Truyện FULL
Hạ Tuyết đột nhiên "oa" một tiếng, vừa khóc, vừa nhớ tới congái, cô đột nhiên hét lên một tiếng, hướng bên ngoài xe nhảy ra,thân thể lăn xuống dốc đứng, hướng chân núi lộn nhào, Hàn Văn Hạo nhanh chóng mở cửa xe, nhảy ra bên ngoài, thân thể "phịch"một tiếng, cả người nằm trên đường cái kịch liệt lộn một vòng,thân thể bị va chạm mạnh, bị xé rách đau đớn, Hàn Văn Hạo cắnrăng chống đất, chống bàn tay đầy máu, đứng dậy, không quan tâm đến xe nữa, chạy thật nhanh về phía trước, xác định phương hướng Hạ Tuyết rơi xuống lúc nhảy ra xe........
Sáng sớm!
Sương mù vẫn rất nặng!
Dưới chân núi, một làn khói bếp hòa quyện vào trong sương mù,một con áo trắng hạy lủi ào bụi oa cỏ màu anh rồi ũng biến ất trong ương mù.
Thỉnh hoảng đầu ên kia, loài him muông hông biết ên đang ót véo von, ruyền đến ột loạt âm thanh.
Một on sóc nhỏ ôm một uả thông, hạy tới ột cây đại thụ hía trước, ai chân đang hạy, ௱ôЛƓ ốn éo, ái đuôi uông thỏng ……. Cuối ùng, nó ang từng uả thông đặt vào ột cái ốc cây, ái đầu ấp ló, ồi lại hạy đi, ột lát sau, từ trong núi rừng, ôm tới một quả thông, lại đặt vào cái hốc, bị bụi hoa che lấp ……..…
"Xoạt!" một tiếng, bóng người giật giật, sóc con lập tức bị giật mình chạy mất!
Một tiếng thở dốc, rồi từng hồi thở dốc vang lên, một bụi cỏ hoa bị một bàn tay trắng tinh, nhỏ bé nắm lấy trong lòng tay đỏ sậmcủa cô, một bóng dáng ở trên đám cỏ hoa bắt đầu nặng nề trởmình, đè lên đám cỏ hoa xinh đẹp ……. Hạ Tuyết nằm trên đám cỏ hoa, trên mặt, trên trán bị vết trầy xước, thật may bộ quần áo thể thao còn chưa rách, chỉ có nơi đùi bị đá vụn tạo thành mộtvết thương thật to, máu đã đong lại, trong sương mù nhìn giống như lớp bột nhão bôi lên đùi trắng tinh của nàng tiên, cô thở phìphò, hai mắt đau đớn khẽ chớp, nhìn bầu trời xám trắng trong sương mù, cây cổ thụ lâu năm, cô nuốt cổ họng khát khô, đầu óchoàn toàn trống rỗng, tạm thời không nhớ nổi chuyện gì …………
Con sóc nhỏ đột nhiên ôm một quả thông, chạy đến trước mặtcủa cô, tròng mắt tròn tròn nhìn chằm chằm trên mặt cô đầy vếtthương và dơ bẩn, Hạ Tuyết chớp chớp mắt đau đớn, nhìn con sóc con trước mặt, chợt ngẫn ngơ tưởng mình đang ở tiên cảnh trên đất Pháp, hai mắt cô mờ mịt, dường như nhớ ra điều gì, rốtcuộc nhớ đêm qua đã nhìn thấy Daniel và Cẩn Nhu đi chung với nhau, sau đó cô bật khóc chạy ra khỏi bệnh viện, lái xe cuồngloạn trên đường, sau đó Hàn Văn Hạo đến đón cô ………
Con ngươi Hạ Tuyết nhấp nháy, bất khả tư nghị, hai mắt trừngto, lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua cô nhảy xe, sau đó, lúc cô lăn xuống núi, dường như cô nghe có tiếng người, theo cô xuốngnúi, nói cách khác, Hàn Văn Hạo cũng ở dưới chân núi? Trái timcủa cô "bịch" một tiếng, quên mất mình đang ở trong hoàn cảnhnào, hai mắt trợn to, lo lắng quay đầu lại, nhìn bên trong làn sương mù, cây đại thụ già nua và một vài loài thực vật không biết tên bên cạnh cây đại thụ, trong lòng của cô chợt lạnh, chuyểnmắt qua bên kia, nhìn phong cảnh trước mặt vẫn như nhau, cách đó không xa, lại nhìn thấy có chút rõ ràng, Hạ Tuyết cắn chặt răng, cổ họng khát khô, theo bản năng mở mắt nhìn về phíatrước, màn sương mù theo tia nắng mặt trời, dần dần tản đi, rốtcuộc, cô thấy Hàn Văn Hạo nằm bên cạnh một cây đại thụ, hiểnnhiên lúc lăn xuống núi, ᴆụng phải cây to, bị hôn mê ……… hốc mắt của cô lập tức đỏ lên, lo lắng, một tay nắm chặt gốc cỏ hoa mà mình đang đè lên, cắn răng buộc mình ngồi dậy, bất đắc dĩ,vừa động thân thể, xương cốt muốn vỡ ra, đau đến thấu tim gan ……..
Cổ họng Hạ Tuyết khát khô, nhìn thân hình Hàn Văn Hạo khôngnhúc nhích, không biết hắn còn sống hay ૮ɦếƭ, trái tim cô bị thắt chặt, nước mắt lăn xuống, cắn chặt răng, cố cử động thân thểmình, thân thể khôi phục lại một chút linh hoạt, Hạ Tuyết cố nénđau đớn, nắm chặt nắm lá vàng trên bùn đất, thở phì phò, đứnglên, cắn răng vịn cây đại thụ, từng bước, từng bước đi tới bênHàn Văn Hạo, vì chân Hạ Tuyết vướng trúng rể cây, cả người bổnhào về phía trước, thắt lưng "cộp" một tiếng, đau đớn muốn hôn mê, nhưng tay của cô đã khoác lên trên người của Hàn VănHạo, khi tay cô vừa tiếp xúc với cánh tay Hàn Văn Hạo, cảm thấy hắn có chút nhiệt độ, đột nhiên cô cười một tiếng, trong hai tròng mắt sủng nước, đôi môi tái nhợt khẽ hé nụ cười, cô vươn tay, kéocánh tay Hàn Văn Hạo, để cho hắn nghiêng người, vô lực kêu nhỏ: "Hàn Văn Hạo … Hàn Văn Hạo ……… tỉnh lại …….."
Hàn Văn Hạo vẫn không nhúc nhích.
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, kéo cánh tay của hắn, nghẹn ngàogọi: "Hàn Văn Hạo …… Văn Hạo ……… tỉnh lại đi ……." Cô cắn chặt răng, đau đớn kéo cánh tay Hàn Văn Hạo, lật thân thểhắn quay qua ………
Cả người Hàn Văn Hạo lật lại, nằm trên mặt đất ướt đẫm, trên trán có một mãng máu đong khô ………
Nước mắt của cô lăn xuống, vội vàng chống mạnh thân thể, quỳ gối bên người Hàn Văn Hạo, kéo y phục của hắn, ôm mặt củahắn, nhìn hai mắt khép chặt, sống mũi cao, đôi môi mím chặt,trong lòng cô đau xót, cất giọng khàn khàn, suy yếu, gọi: "HànVăn Hạo …... Văn Hạo …… tỉnh lại đi ….. tỉnh lại đi ……chúng ta vẫn còn sống …. mở mắt nhìn đi …… xin lỗi, là tôi làmhại anh ……"
Hạ Tuyết đau lòng, nước mắt lăn xuống, không ngừng lay bờ vai của hắn, nhìn hai mắt hắn khép chặt, đột nhiên rất nhớ đến ánh mắt giống như con báo nhỏ, cô nghẹn ngào, kêu: "Cha đứa bé……cha đứa bé ….. tỉnh lại đi …..đừng làm tôi sợ, không phải anh nói mạng tôi hèn mọn sao? tôi nhận, tôi ૮ɦếƭ có được không? Anh đừng xảy ra chuyện gì! Anh phải sống, anh phải sống, anhcòn gánh vác trăm ngàn công việc …… tôi ….. Văn Hạo, tỉnh lạiđi ……" Text được lấy tại Truyện FULL
Hạ Tuyết vừa gọi, vừa nhìn hai mắt khép chặt của Hàn Văn Hạo, giống như sinh mạng đã kết thúc, hơi thở mong manh, như lưuluyến phút cuối cùng, giống như lúc mẹ ૮ɦếƭ, trong lòng của cô đau đớn dữ dội, đột nhiên "oa" một tiếng, bật khóc, nhào vào trước Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, khóc: "Anh đừng ૮ɦếƭ!! Đừng ૮ɦếƭ! Tôisẽ không đấu võ mồm với anh nữa, tôi sẽ không kích động nữa. Tôi thừa nhận, tôi không có đầu óc, tôi thừa nhận tôi thiếu gân,tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, là tôi hại anh, thật xin lỗi ………."
Hạ Tuyết vừa nói, vừa cố kìm nén tiếng khóc to, nắm áo sơ mi trên иgự¢ hắn, làm cho cúc áo rơi xuống, hai cúc áo bị rơi ra, cúc thứ ba chuẩn bị rơi xuống ………. một bàn tay nhẹ nhàng bắtđược cổ tay của cô ………
"Oa …….." Hạ Tuyết khóc rống lên, vừa khóc vừa nhìn cái tay kia, vẫn cứ khóc, nhưng đột nhiên nín bặt, sửng sốt hai mắt đẫmlệ nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo đã hé mí mắt, trong khóe mắt bắn ra một chút ánh sáng ảm đạm, có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nuốt cổ họng khô rát, chậm rãi, nói: "Đừng kéo áo tôi ……. cúcáo đã đứt hết rồi …….."