Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 120

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Cẩn Nhu quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc khác thường này, ngũ quan thâm thúy, giống như có chút quen mặt, nhưng thật sự không nhìn ra, cô tôi là ai . . . . . .
"Cô là ai? Tại sao cô biết tôi muốn lật đổ cô ta?" Cẩn Nhu nhìn cô gái kia, đề phòng hỏi.
Cô gái kia khẽ cười một tiếng, ưu nhã, phong tình mở túi xách tay của mình, lấy một cái hộp gương nhìn đôi môi màu đỏ tươi của mình, “cốc” một tiếng, đóng cái hộp lại, mới mỉm cười nói: "Cô hận cũng viết ở trên mặt rồi, làm sao lại không biết? Người như cô, có thể làm một diễn viên giỏi sao? Có thể một phát đánh phủ đầu người ta sao? Phải che đậy vui buồn, không để cho người khác phán đoán cô đang nghĩ gì. . . . . . Hiểu chưa?"
"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao tôi phải nghe lời của cô ?" Cẩn Nhu kỳ quái nhìn cô gái kia, hỏi.
Cô gái kia đột nhiên nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Vội vàng muốn hỏi tôi là ai, thì ở lại đối phó bạn tốt của cô đi! Thấy cô ta như vậy rồi, cô còn không nắm chặt thời gian? Tôi đi trước, về sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau!"
Cẩn Nhu nhướng mày, nhìn cô gái kia lạnh lùng xoay người, đi tới chiếc Mercedes trước mặt, lên xe . . . . . .
"Ai vậy?" Tiểu Mễ đi tới, nhìn Cẩn Nhu, kỳ quái hỏi.
Cẩn Nhu nhìn cô gái kia ngồi vào trong xe, ngạc nhiên lắc đầu một cái nói: "Không biết. . . . . . một người rất kỳ quái . . . . . . dường như cô ta biết rất nhiều chuyện về tôi, giống như cô ta muốn giúp tôi ... nhưng tôi biết cô đang lợi dụng tôi !"
Tiểu Mễ vừa nghe, liền “a” một tiếng, ngạc nhiên nhìn chiếc Mercedes đã chạy đi, hỏi: "Cô có quen biết ai khác không ?"
Cẩn Nhu cắn răng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới mấy câu nói lúc nảy của cô gái kia, không lộ ra buồn vui! ! Cô nghĩ tới những lời này, cắn răng, quay đầu nhìn Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên đang rất nhiệt tình nói cười, hôm nay hai người lại cùng mặc áo cùng màu giống như tình nhân, thật sự là rất trùng hợp. . . . . . Cô ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Tuyết bị Kim Thắng Nguyên dùng tiếng trung trả lời một số câu hỏi có chút sai sót nhỏ, cô buồn cười vội vàng sửa lại . . . . . .
Cẩn Nhu nhìn cô cười lạnh nói: "Hạ Tuyết, là cô ép tôi làm chuyện giả dối ! Chúng ta sẽ diễn từ trong phim ra ngoài đời vậy !"
Cẩn Nhu vừa xoay người, "Chị Vãn Linh đến rồi! !" Có phóng viên đột nhiên kêu lên !
Cẩn Nhu lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vãn Linh mặt lạnh từ trên xe bước xuống, rất nhiều phóng viên cũng rối rít đổ xô đến, tập trung vào diễn viên kỳ cựu của giới giải trí !
"Tốt lắm!" Phó Thiên Minh nhìn thấy diễn viên đàn chị lập tức mỉm cười nhìn Hạ Tuyết và Cẩn Nhu nói: "Hai người các cô đóng vai con gái thì nhanh đi đón mẹ đi!"
Hạ Tuyết và Cẩn Nhu vừa nghe, tiến lên mỉm cười nhanh chóng kêu nhỏ: "Chị Vãn Linh!"
"Ừm!" Tiêu Vãn Linh vươn tay nắm nhẹ cổ tay Cẩn Nhu, mỉm cười nhìn giới truyền thông, mặc kệ Hạ Tuyết, đầu tiên Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn các phóng viên tại hiện trường xôn xao bàn tán, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Tiêu Vãn Linh, cùng bọn họ tiếp nhận phỏng vấn, có phóng viên bén nhọn phát hiện chuyện này, liền cầm Microphone hỏi: "Chị Vãn Linh, ở trong phim “Trà Hoa Nữ”, Chị diễn vai mẹ của Tiểu Trà và Tiểu Sương, ở trong phim chị thích Tiểu Sương, vậy ngoài đời, chị thích người nào hơn ?"
Isha lập tức cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa sáng lên, hít một hơi, ánh mắt màu tím liếc nhìn Tiêu Vãn Linh. . . . . .
Cẩn Nhu chỉ mềm mỏng cười một tiếng.
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, người này chỉ nhằm vào việc thích và ghét cô, nhưng ở trong cuộc sống, thật ra cô không quá căm ghét và oán giận ai, càng không trách móc ai. . . . . . Cho nên cô đối mặt với hoàn cảnh lúc này, mặc dù trong lòng có chút uất ức không giải thích nổi, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.
Quả nhiên, Tiêu Vãn Linh nói một câu kinh người: "Ở ngoài đời, tôi với hai nữ minh tinh này cũng không quen thuộc, cho nên chưa nói tới thích hay không thích, chẳng qua tôi tương đối yêu thích Cẩn Nhu !"
Lời này vừa nói ra, quả nhiên có chút xôn xao.
Phó Thiên Minh cũng có chút lo lắng nhìn tình hình này, không biết nói thế nào, chỉ đành phải cười, vừa muốn chuẩn bị tiến lên nói chuyện, đã nghe phóng viên lập tức hỏi tiếp: "Vậy chị Linh, chị yêu thích Cẩn Nhu cái gì?"
"Tất cả mọi mặt đều rất yêu thích, cô ấy là một đứa bé rất nỗ lực, tất cả tôi đều theo dõi! trong giải trí rất dễ dàng làm cho người ta không yên tâm! Nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh chờ cơ hội" Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói.
Cẩn Nhu nghe lời này, có chút được yêu thích mà lo sợ nhìn Tiêu Vãn Linh, chắp tay trước иgự¢ nói: "Cám ơn chị Vãn Linh, rất cám ơn chị !"
Tiêu Vãn Linh mỉm cười nói tiếp: "Tôi cũng ghét nhất cái loại đến studio ngồi xuống, đã có người ngồi xổm xuống đổi giày cho cô ta, thứ người như thế không có sức cảm thụ!"
Đèn flash lập tức lóe lên trên người của Hạ Tuyết, ai cũng biết Tiêu Vãn Linh cố ý nhằm vào cô. . . . . .
Đầu tiên, ánh mắt của Hạ Tuyết chợt lóe lên, sau đó lại không thèm để ý, cười ha ha hai một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, tôi ngồi xuống, trợ lý của tôi bận rộn giúp tôi đem giày lấy tới đặt ở bên chân, thế nhưng cũng không đại biểu giữa tôi và trợ lý có quan hệ không công bằng, trong cuộc sống, tôi với cô ấy vẫn bạn bè rất tốt! Tôi nhớ người xưa có một câu nói là “một loại gạo nuôi cả trăm nhà”, mỗi người đều có suy nghĩ và quan điểm khác nhau, chúng tôi tôn trọng suy nghĩ và quan điểm lẫn nhau. Tuy rằng lập trường chúng tôi bất đồng, chẳng hạn như trợ lý của tôi, có lúc cô ấy còn kiêu ngạo hơn cả tôi, cô ấy ra vào đều muốn thưởng thức thức bánh bao, nhưng tôi lại thích ăn cá viên ở ven đường. . . . . . nhưng chúng tôi thông cảm cho nhau là tốt rồi!"
Tiêu Vãn Linh lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Ánh mắt Hạ Tuyết cũng sáng lên nhìn Tiêu Vãn Linh, mỉm cười nói: "Chị Vãn Linh, Cẩn Nhu là người bạn tốt nhất của tôi, cám ơn chị thích và thưởng thức cô ấy, trong giới giải trí vốn chính là cần bậc đàn chị dày dặn kinh nghiệm như chị đến lãnh đạo và chỉ điểm cho lớp người trẻ chúng tôi. . . . . . Về sau xin chỉ bảo nhiều hơn!"
"Tôi nào dám chỉ bảo cho cô, cô là ảnh hậu a!" Tiêu Vãn Linh không cho cô mặt mũi nói.
Hạ Tuyết lại sững sờ, quay đầu nhìn Isha một cái, Isha vứt thuốc lá, muốn đi qua, lại thấy Phó Thiên Minh giành trước một bước, đi tới trước mặt của ba người phụ nữ, mỉm cười đối mặt truyền thông nói: "Hôm nay thật là một ngày náo nhiệt! Khó được đông đủ người, cùng nhau chụp một tấm hình đi! Mặc kệ như thế nào, chúng tôi nhất định sẽ thông cảm và phối hợp lẫn nhau ! Tổ diễn kịch cũng sẽ thuận lợi bắt đầu làm việc từ đây về sau."
Tiêu Vãn Linh kéo cái áo lông, trên khóe miệng mỉm cười.
Cẩn Nhu cười đến ánh mắt trong suốt. . . . . .
Hạ Tuyết cũng cười có chút bất đắc dĩ. . . . . .
*****
Isa bình tĩnh nhìn tin tức giải trí trong máy vi tính, phóng viên cố ý đem Tiêu Vãn Linh và Cẩn Nhu chụp chung nhau, cố ý không để mắt đến Hạ Tuyết, cô tức giận vỗ máy vi tính một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Lão thái bà này thực sự quá đáng rồi ! ! Thích làm chuyện cá nhân ! ! Ngay cả trước mặt truyền thông, cũng không nể mặt?"
Hạ Tuyết cũng ôm vai ngồi trên ghế sa lon, cũng bất đắc dĩ nhìn cô mỉm cười nói: "Ôi chao, không có việc gì đâu! Bà ta là đàn chị. . . . . . Dạy dỗ cũng là việc nên làm!"
Isa dường như nhạo báng nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi cho cô biết, ở trong cái vòng lẩn quẩn này, cô vẫn không hiểu hết đâu ! Cô làm sao bì kịp với người từng trải? Chẳng lẽ cô không biết bà ta đang nghĩ gì ?"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, không hiểu nhìn cô hỏi: "Đang nghĩ gì?"
"Người ta đang mượn cô để lăng xê ! ! Cô nghĩ một chút xem, năm nay bà ta cũng 70 tuổi rồi, gió to sóng lớn gì chưa từng trải qua? Cũng không phải là chỉ có một mình cô là ngôi sao lớn, tại sao muốn ở trước mặt của truyền thông nhằm vào cô? Chính là muốn mượn danh tiếng của cô để làm mình nổi tiếng! ! Vốn tôi không để bà ta trong lòng, nhưng hôm nay thật sự làm cho tôi rất tức giận !" Isha giận đến phổi cũng muốn nổ tung! !
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền nói: "Không thể nào? Bà ta là ảnh hậu liên tiếp 5 lần rồi !"
Isha cười lạnh nói: "Chuyện này đã là quá khứ rồi! bây giờ bà ta không phải là ảnh hậu nữa ! Cho nên tịch mịch, muốn ra ngoài theo một người tuổi trẻ náo nhiệt! Cô xem đi !"
Isha nói xong, lập tức mở máy vi tính ra, Thichtruyen.vn tìm kiếm tin tức trên mạng cho Hạ Tuyết xem, nói: "Hiện tại trang đầu của các trang web lớn đều là Tiêu Vãn Linh không thích cô! ! Cô biết bà ta đột nhiên rất đắc ý thế nào không? ! Muốn ngôi sao trong giới giải trí tức giận, không dễ dàng a! ! càng làm cho người ta nhớ đến bà ta! Tôi dám chắc chắn, bà ta không xuất hiện một tuần, khẳng định đang không ngừng chạy phỏng vấn, để nhận vai diễn! ! cô chú ý một chút, về sau đừng để ý tới bà ta !"
Hạ Tuyết không cho đó là quan trọng, muốn bóc kẹo que ăn. . . . . .
"Cô còn ăn được! ! ?" Isha chỉ vào Hạ Tuyết nói: "Cô còn ăn được! ! Hôm nay Hi Văn gọi điện thoại cho tôi, cô bé nói mỗi ngày cô ăn 50 cái bánh trứng! ! Cô không muốn làm ảnh hậu nữa đúng không?"
"Ôi, tôi vẫn có 59 kg a!" Hạ Tuyết vừa nhai kẹo que vừa cười nói.
"Cô. . . . . ." Điện thoại vang lên, Isha tức giận nhận điện thoại, sau đó cười lạnh, cúp điện thoại, nhìn Hạ Tuyết nói: "Nhìn đi, nhìn đi! Tôi nói không sai chứ? Bây giờ tất cả Đài Truyền Hình đều tranh nhau xin phỏng vấn lão ảnh hậu đó! Đến lúc đó, nhất định sẽ lấy cô làm nền! !"
Hạ Tuyết ʍúŧ kẹo que, không muốn nói gì, nhưng điện thoại di động lại vang lên, cô nhận điện thoại, alô một tiếng!
"Ra đây! Ăn một bữa cơm!" Hàn Văn Vũ cười nói.
"Không ăn! Bây giờ tôi đang là ngọn lửa ! Đi ăn cơm với anh! Lại truyền xì căng đan!" Hạ Tuyết nói.
"Ôi chao! Cái vòng lẩn quẩn này chính là như vậy, cô càng che giấu, cô càng dối trá! Chúng ta trong sáng ngay thẳng, có gì phải sợ! Nói cũng chỉ nói một chút! Trong giới giải trí, ai mà không biết hai chúng ta là bạn bè thân chứ! Ăn một bữa cơm đi! hôm nay chúng ta đi ăn sushi! Ở sông Hoài !" Hàn Văn Vũ cúp điện thoại!
Hạ Tuyết nhìn Isha nói: "Văn Vũ muốn hẹn tôi ăn cơm!"
"Đi, đi, đi, đi! Tôi xem phải xử lý chuyện này thế nào! Tôi cho cô biết, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho lão thái bà kia!" Isha ôm vai mặt lạnh nói.
"Ôi chao" Hạ Tuyết nhìn cô đang hung hăng trừng mắt, cười nói: "Cô đó, nên tôn kính với người già một chút! Thật sự tôi không sao, ở trong phim, bà ta vẫn là mẹ tôi ! Tôi không sao! Thật mà!"
"Bà ta già mà không để người ta kính trọng ! Bà ta quên mình là người của công chúng, lại nói chuyện như vậy, đối với cô ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng! Hơn nữa còn chưa quay phim đã như vậy! Quay phim rồi, bà ta thế nào ? Cô cẩn thận một chút cho tôi! Hừ, tôi ngàn tính vạn tính, cũng tuyệt đối không tính đến Tiêu Vãn Linh ! ! Cô biến đi, đi ăn cơm của cô đi! !" Isha đuổi người!!
Hạ Tuyết nhìn cô, thở dài một hơi, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng làm việc, đi qua hành lang thật dài, có rất nhiều ngôi sao, có lẽ đang xem thông báo, có lẽ đang bàn chuyện hợp đồng, một vài người ký hợp đồng, Hạ Tuyết đứng trước một cửa kính, nhìn một cô gái nhỏ 18 tuổi, mím chặt môi, vẻ mặt khéo léo mỉm cười ký hợp đồng, trong tròng mắt đầy hi vọng và mong đợi, cô có chút cảm xúc cười . . . . . .
***********
Nhà hàng Sushi!
Hàn Văn Vũ cầm đũa, cười như không cười nhìn Hạ Tuyết có chút không vui, nói: "Thế nào? Hôm nay bị gọt giũa, cho nên không vui sao ?"
Hạ Tuyết cầm đũa, vừa khuấy đĩa nước tương, vừa nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tôi cảm thấy tôi nằm cũng trúng đạn! ! Tôi không có đắc tội với bà ta mà ? Tại sao lại không cho tôi mặt mũi chứ, lấy tôi bàn luận ?"
Hàn Văn Vũ gắp sushi cá hồi cho Hạ Tuyết, nói: "Trong giới giải trí là như vậy! Giống như một sợi dây xích, có người nổi tiếng, cũng rất nhiều người sẽ khát vọng dính dáng đến cô !"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Anh cũng cảm thấy, bà ta đang mượn tôi để lăng xê? Không thể nào? Bà ta cũng đã 70 tuổi rồi !"
"70 tuổi có thể đóng được phim, cô cảm thấy dễ dàng sao?" Hàn Văn Vũ cười nhìn Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết suy nghĩ chuyện này một chút, thở dài nói: "Được rồi! Tôi hết ý kiến. Tôi chỉ có chút thất vọng, tôi ôm hi vọng và mơ ước bước vào giới giải trí ! Tôi cảm thấy trong này có rất nhiều người nghệ sĩ, có thể để cho tôi học được nhiều hơn!"
"Có người ái mộ trong lòng cũng không thể trở thành ngôi sao lớn được !" Hàn Văn Vũ nói.
"Ồ?" Hạ Tuyết không hiểu nhìn hắn!
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết không có ý định ăn, tự mình gắp một miếng sushi, chấm nước tương, đưa tới miệng Hạ Tuyết, nói: "Ăn đi".
Hạ Tuyết cắn một cái, vừa ăn vừa lo lắng nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng ăn một miếng, mỉm cười, nói: "Trong cái vòng này thật ra có rất nhiều người ưu tú, mỗi ngày bọn họ đều thể hiện mình và dâng hiến mình! ! Nhưng không phải ai cũng như vậy! Chúng ta bước vào cái vòng này, nhất định phải khiêm tốn ! Bởi vì mỗi người có thể ở trong giới giải trí đi tới thành công, đều đáng được kính trọng ! Phải biết, cái nghiệp diễn viên, cô nổi tiếng, không thể bị cay đắng hơn so với một người bằng mọi cách để leo lên! Rất có thể sau khi họ nổi tiếng, bởi vì không có tác phẩm nổi bật, sẽ bị chìm, rơi xuống, phải cùng người lên giường, để xin vai diễn, xin được đăng báo! Nóng lòng nổi tiếng ! Cô biết có bao nhiêu người vì vào cái vòng này, mà chen lấn bể đầu chảy máu không ? Công ty tôi có một cô gái 18 tuổi, vừa bước vào cái vòng này, liền bị đàn anh dạy lên giường trước! Dĩ nhiên là muốn có đất sống! Nhưng loại người như thế, rất ít! Lúc cô đi theo tôi làm, cũng đã hiểu rõ một chút đạo lý! Nhưng cô vẫn chỉ mới bước nửa chân mà thôi!"
"Vậy tôi nên làm gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ.
Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, do dự một chút, đột nhiên cười một tiếng nói: "Chọn kịch bản hay! Hoàn thành vai diễn! Đề cao khí thế của mình! ! Đoạt ảnh hậu! Không nên khinh địch để bị người khác lợi dụng! Cô phải biết bây giờ cô rất nổi tiếng, có rất nhiều người hi vọng mổ xẻ cô thành từng miếng, chia sẽ sự nổi tiếng của cô? Vì họ muốn chia sẽ tiếng tăm của cô, rất có thể sẽ chà đạp cô ! ! Tổn thương cô ! ! Công kích cô ! ! Nói thật ra, cái vòng này, không phải cô khom lưng thấp một chút, sẽ có người nói cô không kiêu ngạo, khen ngợi cô!! Cô phải biết bảo vệ mình đúng lúc, khom lưng đúng chỗ! Chuyện này, tôi tin tưởng Isha sẽ xử lý tốt! Nếu không ngoài dự đoán của tôi, tối này Isha sẽ hành động. Công ty của các cô xử lý chuyện không hay này!"
Hạ Tuyết chán nản nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Đây chính là cuộc sống a!"
"Đúng vậy, đây chính là cuộc sống !" Hàn Văn Vũ vừa ăn sushi vừa nhìn Hạ Tuyết nói: "Nói đến cuộc sống ! Em trai của tôi sẽ phải hoàn thành chuyện lớn của đời người rồi ! Vừa rồi bảo tôi ăn cơm xong, phải đi thử quần áo phù rể, cô cùng đi theo giúp tôi nhé !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc