Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 12

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết cầm khăn lông trắng, lau mái tóc ướt sủng của mình, cô sửng sốt, không nói lời nào, xoay người đi vào phòng nhìn em trai của mình đang ngủ, nhìn thấy dáng ngủ như một chú heo con của em mình, cô thỏa mãn bật cười, vừa mới ra khỏi phòng, nhìn Quách Dung đang ôm chiếc máy vi tính, đứng chặn ở cửa với khuôn mặt kinh ngạc, ép sát mặt cô ấy vào mặt cô, nói to “Là bạn sao?”
Hạ Tuyết cảm thấy thật khó khăn để trả lời, cô cười nói “Không phải mình …”
“Không phải bạn?”, Quách Dung gằn từng tiếng, sau đó chân không chạy đến chiếc ghế salon trong phòng khách, nhún nhún đôi chân trần của mình trên chiếc ghế, khoa trương nói “Không phải là bạn? Quần giống bạn, áo giống bạn, nước da giống bạn, mái tóc giống bạn, cả gương mặt cũng giống bạn … mà còn dám nói không phải là bạn? Bạn thật có triển vọng a … làm ra chuyện này, ngay cả mình cũng dám lường gạt? Trong mắt của bạn, chỉ có một mình Cẩn Nhu là bạn tốt thôi sao?”
“Ôi chao!”, Hạ Tuyết cười trừ, cô không biết mình nên nói gì nữa, đi đến ghế salon, ôm lấy con hổ con, ngồi xuống, làm bộ cầm điều khiển lên bật ti vi … vừa lúc bấm nhầm kênh giải trí, phát lại hình ảnh nụ hôn đắm đuối kia, phiền não trong lòng cô lại dâng lên, định đổi kênh thì Quách Dung đã dùng thân mình chắn trước màn hình, chỉ vào người cô nói “Bạn mau khai thật ra cho mình, cô gái cùng Tổng giám đốc Hàn Văn Hạo hôn nhau đắm đuối có phải là bạn hay không? Mình không có hoa mắt … Mình và bạn cũng đã làm hàng xóm của nhau mười mấy năm rồi … khuôn mặt của bạn hóa thành tro … mình cũng nhận ra! Lá gan của bạn cũng thiệt là lớn nha … dám đắc tội với những người ái mộ Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp, các người ấy, mỗi người sẽ cầm một quả trứng gà, một lon xăng … họ sẽ ném trứng vào người bạn cho đến ૮ɦếƭ … hoặc sẽ đốt người sống thành người ૮ɦếƭ …”
Chiếc điều khiển ti vi trong tay Hạ Tuyết rơi xuống đất, cô khẩn trương nhìn Quách Dung nói “Bạn không có nói khoa trương đấy chứ?”
Quách Dung hừ một tiếng, bước đến cầm chiếc áo khoát trắng bằng lông chim điêu của Hạ Tuyết trên ghế salon lên, khoát lên người mình, cảm khái, cất tiếng cười to “Trời ạ … làm bằng lông chim điêu… cả đời mình cũng không thể có được một cái … lần trước mình đã được thấy một lần trên ti vi … suốt buổi tối không ngủ được … Trên thế giới này, chỉ có Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên mới xứng với những thứ đắt tiền như thế này … cho nên a …”
Quách Dung lập tức xoay người, kéo chặt chiếc áo khoát trên người mình, hướng về phía Hạ Tuyết nói “Bạn dám cùng Hàn Văn Hạo hôn, đúng là không muốn sống nữa! Bạn không biết họ là ai sao, một người là nữ hoàng quảng cáo, một người là Ảnh hậu – Đông Phương đệ nhất mỹ nhân … họ nhổ nước miếng … cũng làm cho bạn ૮ɦếƭ đuối!”
Hạ Tuyết sốt ruột suy nghĩ, nói với Quách Dung “Bạn nói … tôi không muốn dọn nhà sao, tôi cảm thấy chổ này không an toàn …”
“Những người ở những nơi nghèo như thế này đều không an toàn, bạn muốn đến trung tâm chợ, nhặt đồ bỏ, để người ta nhận ra mình ư?”, Quách Dung trợn mắt nhìn Hạ Tuyết, cô ôm chiếc áo khoát mà không ngừng vuốt ve, thật mềm nha, thật mượt nha … xúc động nói “Nếu chiếc áo khoát này mà của tôi thì thật là tốt …”
Hạ Tuyết không có thời gian để nhìn xem Quách Dung đang làm gì với chiếc áo khoát kia, cô sốt ruột nhìn Quách Dung hỏi “Mình nên làm gì bây giờ? Ai da, bạn hãy nghiêm túc, cho tôi một lời khuyên …”
Quách Dung nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, nói “Chỉ cần bạn không nói ra, Hàn Văn Hạo không vạch trần bạn, ai biết bạn là ai, bạn trang điểm đậm như thế, người nào nhận ra bạn …?”
Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm …
“Nhưng mà …”, Quách Dung lại vuốt ve chiếc áo khoát lông điêu, thì thào vào tai Hạ Tuyết “Bạn có chắc chắn … người đàn ông tên Hàn Văn Hạo kia … sẽ không vạch trần bạn là ai không?”
Đôi mắt Hạ Tuyết lúng liếng, vo tròn một vòng, cắn cắn môi dưới …
Quách Dung nhìn cô một lúc thật lâu, hai chân cuộn tròn trên chiếc ghế salon, vươn vai đấm một cái vào vai Hạ Tuyết, hỏi “Nói cho mình biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao bạn lại cùng Hàn Văn Hạo dính với nhau, còn bày ra một nụ hôn đắm đuối như thế trước mặt công chúng, tối hôm qua, không phải bạn và cô bạn thân nhất Cẩn Nhu đi chung với nhau sao, bạn còn nói rất hay là hai người sẽ cùng nhau trãi qua lễ giáng sinh này mà, suốt một đêm không về, không có chuyện gì xảy ra chứ …”
“Không có”, Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Quách Dung kêu lên, “Bạn không bị gì chớ, sao lại nói mình như thế! Mình … chỉ xảy ra một chút hiểu lầm … trùng hợp thôi … mình và Hàn Văn Hạo không có chút quan hệ nào …”
“Không có quan hệ?”, Quách Dung đảo mắt nhìn chiếc áo khoát lông điêu trên người mình, rồi nhìn Hạ Tuyết tức giận nói “Một sợi lông trên chiếc áo khoát này đáng giá hơn cả bạn đó nha, còn nói không có quan hệ!”
“Ai da, thật không có quan hê!Nếu như có quan hệ gì, sao mình lại giấu bạn chớ, huống chi, người đàn ông đó có gì đáng giá để cho mình thích?!”, Hạ Tuyết nói.
Quách Dung trợn to đôi mắt của mình, giật mình nhìn Hạ Tuyết nói “Con nhỏ ngu ngốc này, dám nói người đàn ông đó có gì đáng giá để cho bạn thích hả, bạn điên rồi ư, có biết người đó là ai không?”
Hạ Tuyết quay đầu, thờ ơ ngó Quách Dung …
Quách Dung tức giận ôm lấy chiếc máy tính, trên Google gõ vào ba chữ “Hàn Văn Hạo”, lập tức nhảy ra một đống tài liệu, Quách Dung tùy tiện mở ra một trang trong số ấy, chỉ vào hình ảnh và thông tin trên máy tính, “Bạn nhìn thật kỹ xem … người đàn ông hôn bạn sáng nay … rốt cục là người nào …”
Hạ Tuyết vừa cắn một đầu ngón tay, vừa nhìn … “Hắn là người đứng đầu giới ngân hàng, bất động sản … là người đứng đầu tập đoàn tài chính đa quốc gia …”
“Mình cho bạn biết …”, Quách Dung ghé sát vào tai Hạ Tuyết thì thầm “chị của mình là người phụ trách kênh giải trí về mỹ thực ở đài truyền hình, hôm nay chị ấy nói với mình, thì ra Hồ Điệp chính là người yêu cũ của Hàn Văn Hạo, còn Dạ Thiên Thiên là người tình bây giờ, hai cô gái này đang so tài cao thấp với nhau! Bởi vì nghe mọi người nói rằng, Hồ Điệp vẫn còn thỉnh thoảng ra vào khách sạn cao cấp 6 sao của tập đoàn Hàn thị cùng Hàn Văn Hạo … trãi qua một đêm xuân … cho nên cô ta rất phách lối …”
Hạ Tuyết không nhịn được nữa, hỏi “Người tình của Hàn Văn Hạo kia … bây giờ là Dạ Thiên Thiên, sao hắn lại cùng Hồ Điệp dây dưa không rõ?”
“Aiz …”, Quách Dung lại tiếp tục vuốt ve chiếc áo khoát mềm mại kia, nói tiếp “Loại đàn ông đó làm sao có thể chỉ có một phụ nữ … không phải, sáng nay hắn cũng cùng bạn dây dưa không rõ sao…”
Hạ Tuyết im lặng, đúng lúc kênh truyền hình lại chiếu cảnh Hàn Văn Hạo đang sắp đến hội sở của tập đoàn châu báu Hàn thị, các phóng viên đến hỏi hắn về scandal sáng nay …
Hạ Tuyết cầm cốc trà xanh lên vừa uống vừa khẩn trương nhìn ti vi, màn hình lúc này đang chiếu cảnh Hàn Văn Hạo vừa bước xuống chiếc xe Rolls Royce, liền bị các ký giả vây quanh trước hội sở … mọi người rối rít hỏi ý kiến hắn về scandal sáng nay, hỏi cô gái mà hắn hôn đắm đuối sáng nay là ai … Các vệ sĩ của Hàn Văn Hạo hộ tống hắn vào … “cô ấy là người phụ nữ của tôi!”…
“Phốc —-“, ngụm trà xanh trong miệng Hạ Tuyết … toàn bộ đều phun thẳng về hướng ti vi …
Hàn Văn Hạo mặc bộ tây phục màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu lam đậm, cổ áo mở thoáng ra, bên ngoài còn khoát chiếc áo khoát dài màu đen, trắng đen đủ bộ, cùng các hộ vệ bước vào, xanh vàng rực rỡ cả đại sảnh của khách sạn, giám đốc và quản lý lập tức nghênh đón …
“Tổng giám đốc … tiểu thư Dạ Thiên Thiên đang đợi ngài ở sảnh thức ăn Tây … “Giám đốc khách sạn khom người nói…
“Ừ…”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng đáp lại, đi thẳng qua đại sảnh bước vào thang máy … Tả An Na dẫn mọi người cùng nhau đứng ở thang máy, khẽ gật đầu chào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng …
***
Cả đại sảnh thức ăn Tây vắng lặng, chỉ có bếp trưởng và nhân viên phục vụ ưu tú nhất đang chuẩn bị nướng thịt bò bít tết ở ngoài trời …
Hai nhân viên phục vụ khác thì đang làm món nước uống Tuyết Liên cho Dạ Thiên Thiên, Tuyết Liên được cát thành từng mảnh từng mảnh vào chén thủy tinh, sau đó rót nước suối vào, chén nước được đặt trên chiếc khay màu vàng kim rồi được đưa vào trong một phòng khách vô cùng trang nhã ở trung tâm …
Dạ Thiên Thiên im lặng nhìn cách bày biện trên bàn, trên bàn còn có một chiếc máy vi tính nhỏ màu hồng … Dạ Thiên Thiên đang xem cảnh Hàn Văn Hạo ôm hôn một cô gái đắm đuối trước cổng khách sạn Tam Á, vừa xem vừa hớp vài ngụm nước Tuyết Liên …
Tiếng bước chân mạnh mẽ vọng đến …
Da Thiên Thiên chớp đôi mắt nâu xinh đẹp của mình, tiếp tục xem video clip vừa rồi … đến cảnh Hàn Văn Hạo đi vào hội sở … nói câu “Cô ấy là người phụ nữ của tôi”, cô cười lạnh lẽo, nhẹ nhàng đậy nắp máy tính lại …
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo đã xuất hiện ở sảnh thức ăn Tây này, quản lý phòng ăn và hai nhân viên phục vụ lập tức tiến lên, khom người cung kính gọi “Tổng giám đốc”
Hàn Văn Hạo im lặng, cởi chiếc áo khoát đen dài của mình ra, nhân viên phục vụ lập tức nhận lấy … Hàn Văn Hạo mặc bộ tây phục màu trắng, thong thả đi tới trước mặt Dạ Thiên Thiên, quản lý phòng ăn vội vàng tới kéo ghế mời hắn ngồi …
“Đến đây lúc nào?”, Hàn Văn Hạo ngồi kế bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Mới vừa rồi…”, Dạ Thiên Thiên cũng nhàn nhạt trả lời … “Bởi vì sự kiên sáng nay mà ký giả trong thành phố có mặt khắp nơi, giao thông tắc nghẽn, em muốn tới sớm một chút cũng không được”.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhân viên phục vụ dâng ly rượu đỏ sản xuất từ năm 82 đưa cho hắn, sau khi nếm thử một ngụm, mới nói “Không phải em không thích uống rượu đỏ sản xuất năm 82 sao, tại sao hôm nay lại uống loại rượu đỏ này?”
Khóe miệng Dạ Thiên Thiên cong lên, nở một nụ cười “Không phải anh thích sao?”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, lại khẽ nhấp thêm một miếng rượu đỏ,quay đầu nhìn đầu bếp đang nướng món bò bít tết cách đó không xa, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa xung quanh …
“Từ khi nào thì em thay đổi trở nên hòa hợp như thế này?”, Hàn Văn Hạo nhìn nhân viên phục vụ đang cầm hai miếng thịt bò bít tết, vừa mới được đầu bếp nướng xong đưa tới …
Dạ Thiên Thiên lạnh lùng, cầm dao nĩa lên nói “Khi nào thì em có thể không bị anh đá ra khỏi phòng? Không phải đêm qua em không có tới sao?”
Hàn Văn Hạo cầm dao nĩa lên, vừa cắt thịt bò vừa nói “Đêm qua không tới, vậy sau này cũng không được tới nữa …”
Dạ Thiên Thiên đang cắn miếng thịt bò bít tết, ngẩng đầu lên, gương mặt căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo nói “Xem ra … em rất nhanh đã trở thành người cũ”
“Em cũ rồi”, Hàn Văn Hạo dửng dưng nói.
Dạ Thiên Thiên bắt đầu thở dốc, cười gượng gạo hỏi “Cô đó là ai?”
“Em chưa cần thiết phải biết”, Hàn Văn Hạo vừa cắt miếng thịt bò, vừa lạnh lùng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc