Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 115

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Bóng đêm! Lạnh lẽo!
Biển gợn sóng!
Daniel đứng cạnh ghế sofa trong phòng, gắt gao nhìn Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, hắn thoải mái mở khăn choàng cổ, mỉm cười đi đến trước quầy, mở ngọn đèn nhỏ phía trên quầy bar . . . . . .
Hạ Tuyết không nhịn được đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Daniel. . . . . .
Daniel vừa nhìn cô, vừa lấy chai Xích Hà Châu mới từ trên giá rượu xuống, lại vừa nhìn cô, vừa dùng dao xoắn ốc đè lên nút gỗ, xoay mạnh, nút chai rượu lập tức bị bật ra, hắn cầm chai rượu đỏ để giải rượu, vừa cầm lấy nút gỗ đi tới trước mặt Hạ Tuyết, cúi xuống, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cầm nút gỗ trong tay, đưa lên mũi Hạ Tuyết, giọng khàn khàn nói: "Try it!"
Hạ Tuyết nuốt nhẹ cổ họng khát khô, vươn tay run rẩy cầm nút gỗ chai rượu, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, trong lòng cảm giác có một chút chua xót đau đớn dâng lên, không biết tại sao mỗi lần cô ngửi Xích Hà châu, luôn có cảm giác rất nặng nề, nhưng tối nay, cô phát hiện loại cảm giác này, vừa vặn có thể đè nén nột tâm cô đang rối loạn, cô ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói: "OK"
"OK?" Daniel cúi xuống, chóp mũi khẽ chạm vào cánh mũi nhọn của cô, hơi thở ấm áp khẽ phà lên nhau, hắn trầm giọng, khàn khàn hỏi: "Chắc chắn chứ?"
"Uh`m. . . . . ." Hạ Tuyết không dám ngẩng đầu, đành phải đáp lời.
Daniel khẽ cười, một lần nữa trở lại quầy bar, đặt nút gỗ xuống, sau đó cầm điều khiển từ xa trên quầy bar, mở một bản nhạc jazz, tiếng sóng biển trong bài nhạc jazz, từ từ truyền đến, Daniel một lần nữa dưới ánh đèn nhỏ từ quầy, đi tới trước mặt Hạ Tuyết, hai người ở trong một góc tối nhìn đối phương, Daniel ngưng mắt nhìn Hạ Tuyết, dùng một giọng nói đầy cưng chìu nói: "Đố em. . . . . . Xích Hà Châu năm 1982, thời gian giải rượu, mất bao lâu?"
Hạ Tuyết suy nghĩ, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: ". . . . . . 15 phút?"
"Vừa vặn hai bài nhạc jazz. . . . . ." Daniel cười, ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong lòng, hai tay đặt trên eo cô, khẽ đi bước nhảy, nói: "Nhảy một bản nhé. . . . ."
Hạ Tuyết đành phải mỉm cười, vươn hai tay ôm của hắn cổ, cùng hắn ở trước quầy bar khiêu vũ, gió biển nơi cửa sổ sát đất càng không ngừng thổi vào lất phất, làm tung bay sợi tóc của cô và chiếc váy màu hồng. . . . . . dưới ánh đèn mờ Daniel nhìn Hạ Tuyết, càng sinh động đẹp đẽ, thậm chí hắn cảm thán nói: "Em rất xinh đẹp. . . . . ."
Hạ Tuyết cúi đầu cười, Daniel thừa lúc cô không để ý, hôn nhẹ lên cổ của cô, thậm chí dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai, một chút xíu ẩm ướt giống như khiêu khích, làm cả người Hạ Tuyết bị kích thích, trái tim phập phồng, lo lắng . . . . . .
Daniel đang cùng Hạ Tuyết nhẹ nhàng dây dưa, hai người khiêu vũ đưa bước chân đến trước quầy bar, rốt cuộc ngửi được mùi rượu ngon xông vào mũi, biết thời gian giải rượu đã đến, Daniel cười, thoải mái buông Hạ Tuyết ra, trực tiếp lấy hai cái ly thủy tinh, đặt một bên, hắn vừa nhìn Hạ Tuyết, vừa rót cho cô nửa ly rượu đỏ. . . . . .
Đêm nay dường như Hạ Tuyết muốn đưa ra quyết định quan trọng nhìn hắn, dũng cảm cười.
"Tới đây. . . . . ." Daniel đưa ly rượu đỏ cho Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết nhận lấy. . . . . .
Tay Daniel cũng nâng ly rượu đỏ, hắn nở nụ cười mê người với cô nói: "CHESSE"
Dưới ánh đèn mờ, hai người nhẹ nhàng cụng ly, rồi nhìn nhau, hớp một ngụm rượu đỏ. . . . . . Daniel giống như một thân sĩ tao nhã, nghiêng người dựa vào trước quầy bar, nhìn Hạ Tuyết nâng ly nói: "Đêm nay chúng ta phải tận hứng ! Cụng ly!"
Hạ Tuyết cùng hắn cụng ly, lần này uống một hớp hơi lớn, bỗng nhiên cảm giác trong khoang mũi nồng nặc đau buồn xông lên não, tác dụng chất cồn làm cho cô bị mê hoặc rất mạnh, nhìn Daniel mỉm cười. . . . . .
Daniel vừa uống một hớp rượu đỏ, vừa nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hạ Tuyết. . . . . . Hắn đột nhiên cười, quan tâm hỏi: "Cùng một chỗ với anh, bị áp lực lớn như vậy sao?"
Hạ Tuyết có chút trách cứ hắn nói: "Đừng nói lung tung . . . . . anh cũng không phải là em . . . . ."
Daniel trong nháy mắt, nhìn cô, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn hắn, bắt đầu có chút hồi hộp. . . . . .
Daniel đặt ly rượu đỏ xuống quầy, sau đó đứng dậy, đi tới bên Hạ Tuyết, Hạ Tuyết đột nhiên sợ hãi cũng đứng dậy, sau đó lui một bước, hắn bước tới một bước, Hạ Tuyết hồi hộp lui về phía sau một bước, lại phát hiện mình đã dán vào bức tường thủy tinh. . . . . .
Cô không nhịn được, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Daniel nhanh chóng đi tới trước mặt cô, hai tay nắm chặt vai cô, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi cô, nhưng vừa hôn. . . . . .
Bỗng nhiên một luồng hơi nóng xông lên não, Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt của cô rối loạn chớp lóe, vội vàng muốn cúi đầu, Daniel đi lại gần cô, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc kề sát bộ иgự¢ sữa của cô, sau đó cúi xuống, dùng đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm của cô, cúi đầu khẽ ʍúŧ đôi môi đỏ mọng mềm mại, một cảm giác ngọt ngào tràn tới, một cảm giác mềm mại hòa vào mùi thơm của cơ thể của thiếu nữ, khiến cho thân thể của hắn đột nhiên phát ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, ánh mắt của hắn đột nhiên mãnh liệt chớp lóe, cúi đầu ʍúŧ đôi môi mềm trơn bóng, hắn bắt đầu thở gấp, hơi thở đầy vui mừng, bá đạo bưng mặt cô, gắt gao hôn lên môi mềm của cô, thậm chí dùng đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào trong khoang miệng của cô, mang theo mùi rượu quấn lấy đầu lưỡi của cô, âm thanh nụ hôn ướƭ áƭ vang lên . . . . . .
Hai tay Hạ Tuyết hơi rủ xuống, khuôn mặt trong lòng bàn tay hắn ngẩng lên cùng hắn kích tình cuồng nhiệt hôn. . . . . .
Dụς ∀ọηg của Daniel dâng lên, hai tay nắm chặt eo Hạ Tuyết, vuốt nhẹ sau lưng gợi cảm của cô, cùng cô tiếp tục triền miên hôn, nụ hôn quá cuồng nhiệt, hơi thở của hắn bừng lên toàn thân thể, hắn đột nhiên ôm Hạ Tuyết xoay tròn một cái, ôm ngang người cô, đi đến giường!
Lúc này Hạ Tuyết, giống như từ trong cảm giác say ௱ôЛƓ lung tỉnh lại, cô mê mang mở to mắt, Daniel đã ôm cô đặt trên giường, thậm chí hắn đã đè lên người cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô như truyền đến một loại tin tức. . . . . .
Tròng mắt Hạ Tuyết rối loạn chớp lóe, Daniel lập tức cúi xuống, bao trùm đôi môi đỏ mọng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quấn quít, hai người nằm trên chiếc giường nệm lớn, thân thể xoay tròn, hôn nồng nhiệt, cuốn nhàu nát khăn trải giường bằng phẳng, thậm chí trong lúc thân thể bọn hắn chuyển động, chiếc váy dài hồng của Hạ Tuyết bị xốc lên, lộ ra đôi chân dài gợi cảm trắng như ngọc, Daniel rời khỏi nụ hôn cuồng nhiệt trên môi cô, tiếp tục hôn xuống cổ, bả vai cô, thậm chí muốn đi xuống. . . . . .
Đột nhiên một làn gió biển thổi mạnh vào làm Hạ Tuyết tỉnh táo lại, ánh mắt cô sáng lên, cố gắng suy nghĩ, cảm giác Daniel đã cúi đầu xuống, khẽ hôn lên иgự¢ . . . . . .
"Daniel! !" Hạ Tuyết đột nhiên sợ hãi gọi hắn! !
Daniel đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn cô. . . . .
Hạ Tuyết thở phì phò, sau khi nhìn hắn, tròng mắt mâu thuẫn và do dự, cô không nhịn được nuốt cổ họng khát khô, ánh mắt mê mang chớp chớp.
Daniel thâm sâu nhìn Hạ Tuyết một lúc lâu, hắn đột nhiên vùi đầu trên cổ Hạ Tuyết, cười, sau đó bên tai cô nói: "Sorry. . . . . ."
Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, cô quay đầu nhìn hắn, vội vàng muốn giải thích nói: "Không có, không có, là em không tốt. . . . . xin lỗi, em chỉ . . . . ."
"OK!" Daniel vươn tay nhẹ nhàng che miệng cô lại, sau đó trầm giọng nói với cô: "Cùng một chỗ nhiều năm, cho tới bây giờ anh cũng chưa hôn em như vậy, đột ngột làm cho em chưa chuẩn bị tâm lý, là lỗi của anh . . . . . . Không có việc gì. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt Daniel, thở dài nói: "Daniel. . . . . . em phải làm sao?"
Daniel mỉm cười nói: "Thật ra, đêm nay em đã rất tốt rồi, em để cho anh được tiếp cận em, đã rất tốt rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết nói không ra lời, chỉ chăm chú nhìn hắn.
"Tới đây. . . . . ." Daniel đột nhiên từ bên cạnh giường, ôm Hạ Tuyết nằm ngay ngắn trên giường, sau đó kéo tấm chăn tơ tằm đắp trên người Hạ Tuyết, sau đó hôn trên trán cô, thở dài nói: "Bảo bối, ngủ đi, anh ở trong này với em, nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng anh ăn sáng, hả?"
Lần đầu tiên Hạ Tuyết nằm trên giường Daniel, cảm nhận trên giường của hắn ấm áp và mùi hương quen thuộc vây quanh mình, trong lòng cô tức khắc xẹt qua cảm giác buông lỏng, nhướng mắt nhìn Daniel đang cười nhạt nhìn mình, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, như an ủi nói: "Thật sự không có việc gì. . . . . . yên tâm nghỉ ngơi đi. . . . . ."
Trong bóng đêm Hạ Tuyết nhìn ánh mắt hắn dịu dàng, lóe ra ánh sáng mê người, trái tim cô đau nhói, mặc kệ hắn trấn an cô thế nào, một buổi tối như vậy, làm người ta rất tiếc nuối, cô đột nhiên hiểu ra, những ngày tháng vui vẻ, dường như đang muốn dần dần rời xa, bởi vì không thể cùng chung một chỗ, cũng chỉ có thể tách ra. . . . . . Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tuyết đau đớn, cô nghẹn ngào quay đầu lại, vươn tay ôm bên hông Daniel, mặt dán trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, nhớ đến ánh mắt thông cảm và nhẫn nhịn của hắn lúc nảy, trong lòng cô đột nhiên có quyết định.
Daniel ôm Hạ Tuyết, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển mênh ௱ôЛƓ vô tận, đang gào thét, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Tuyết . . . . . .
Sinh mệnh là như vậy, có người nói, bạn không nên như vậy, bạn không nên như vậy, luôn luôn bất đồng ý kiến, sau đó muốn nói một câu, cuộc sống a, bạn luôn luôn mâu thuẫn như vậy. . . . . .
Sóng biển vẫn gợn sóng , những chuyện xưa trong bóng tối tuôn trào . . . . . .
*****
Sáng sớm!
Tia nắng ban mai chiếu xuống ban công Phòng Tổng Thống . . . . . .
Thanh Nhã cùng người giúp việc vẫn bận rộn chuẩn bị bửa sáng, các cô biết đêm qua Hạ Tuyết ngủ trong phòng chủ nhân cho nên cũng không dám quấy rầy, chỉ thỉnh thoảng chú ý đến cánh cửa, để tránh quấy rầy chủ nhân trong phòng!
Tối hôm qua, Hi Văn dường như cũng có chút mệt mỏi, bình thường cô bé luôn uống ít mật ong, hôm nay cũng thức dậy rất trễ, Thanh Nhã cẩn thận đi vào phòng, nhìn Tiểu chủ nhân ngủ ngon như vậy, cô mỉm cười đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi ra ngoài, đã nghe tiếng chuông cửa Phòng Tổng Thống vang lên, cô ngạc nhiên sửng sốt, bình thường lúc này, rất ít người tới quấy rầy a, cô nghĩ một chút, giơ tay để cho người giúp việc đi mở cửa, nhưng khi họ mở cửa ra, liền sửng sốt nhìn thấy một nhóm nhân viên nghiệp vụ đứng trước cửa, bao gồm cả giám đốc khách sạn . . . . . .
"Xin hỏi. . . . . . Mọi người có chuyện gì sao?" Thanh Nhã ngạc nhiên nhìn Giám đốc hỏi.
Giám đốc mỉm cười nói với Thanh Nhã: "Chào cô, tôi là Lục Triển Hoa, Giám đốc khách sạn, chúng tôi nhận được điện thoại của Tổng Tài, nói vị khách nhỏ của các vị, phản ánh với Tổng Tài rằng chiếc giường trong phòng khách rất cao, sáng nay hắn căn dặn bảo người chúng tôi đến đây, đổi chiếc giường cho vị khách nhỏ!"
"Ồ?" Thanh Nhã kinh ngạc nhìn Giám đốc, nói: "Không thể nào? Vị khách nhỏ của chúng tôi. . . ."
Cô sửng sốt, liếc mắt nhìn người giúp việc một cái, nói: "Chắc không phải là tiểu chủ nhân chứ? Cô ấy vẫn oán giận chiếc giường rất cao, rất khó leo lên!"
Giám đốc lập tức cười nói: "Vậy được rồi ! Xin cho phép chúng tôi vào phòng, đổi giường cho vị khách quý nhỏ!"
"Ông chờ một chút!" Thanh Nhã lập tức xoay người, không dám đánh thức Daniel, mà trực tiếp đi vào phòng Hi Văn, sau đó ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vươn tay lắc lắc vai Hi Văn, dịu dàng nói: "Tiểu chủ nhân, cô thức dậy đi. . . . . ."
Hi Văn là một đứa bé dễ tỉnh ngủ, cho nên cô bé nghe có người gọi nó, mở đôi mắt mơ hồ lim dim, giọng nói khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh Nhã mỉm cười nói: "Ngày hôm qua, có lẽ cô đã phản ánh với Tổng Tài về chiếc giường khách sạn rất cao? Sáng nay Hàn Tổng Tài sai người đến đây đổi giường cho cô . . . . . ."
Hai mắt Hi Văn sáng lên. . . . . .
Sáng sớm, các nhân viên nghiệp vụ rất cẩn thận và chuyên nghiệp tháo bỏ chiếc giường nhỏ trong phòng Hi Văn, sau đó cẩn thận đưa tới chiếc giường thủy tinh gần 1.000.000 đồng, chiếc giường thủy tinh hình tròn này dài 2 mét vuông, hơn phân nửa hình tròn nhô ra là hoa văn khảm thủy tinh trắng, tất cả hoa văn là chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, sau đó trang bị khăn trải giường, chăn, gối đầu cùng kiểu dáng. . . . . . .
Hi Văn ôm vai, hai mắt to nhìn chằm chằm nhân viên nghiệp vụ treo một cái màn lụa màu hồng trên đỉnh, sau đó buông màn lụa thẳng xuống bốn phía của chiếc giường, màn lụa phủ lên thủy tinh lờ mờ bên trong phát ra ánh sáng đặc sắc, tạo hiệu ứng kỳ ảo làm say lòng người . . . . . .
"Oa. . . . ." Những người giúp việc trầm trồ nói: "Trời ạ. . . . thật đẹp a. . . . . ."
Vẻ mặt Hi Văn bình tĩnh nhìn mọi thứ. . . . . .
"Nếu mọi người không còn chuyện gì khác, chúng tôi không quấy rầy nữa! Chiếc giường đã bố trí xong!" Giám đốc khách sạn lập tức căn dặn nhân viên nghiệp vụ cẩn thận mang chiếc giường cũ đi ra ngoài, nhưng mặc kệ bọn họ cẩn thận thế nào, vẫn gây ra một chút tiếng động nhỏ, lúc nhân viên nghiệp vụ nâng giá gỗ, vô ý ᴆụng phải cánh cửa!
Thanh Nhã đang lo lắng nhìn bọn họ. . . . . .
Quả nhiên Hạ Tuyết nhíu mày, nghe tiếng động bên ngoài cửa, có chút mệt mỏi, thở dốc, chậm rãi mở mắt ............
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc