Hàn Văn Vũ khi*p sợ trước máy tính, nhìn tin tức liên quan, hắn khi*p sợ không thốt nên lời, nhất là nhìn thấy bảo bối nhỏ đáng yêu, bộ dáng giống cô như đúc, đôi mắt to cong cong sáng ngời nhìn ống kính, không hề sợ hãi, môt sức mạnh vô hình làm cho trái tim người ta không nhịn được run lên, hắn thở dốc một hơi, nhớ sáu năm trước, Hạ Tuyết lặng yên rời khỏi, hóa ra là vì cô mang thai sao ?
Hốc mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, lập tức cầm chìa khóa, chạy vội ra bên ngoài, nhảy lên chiếc xe của mình, vừa nổ máy xe, vừa bấm số điện thoại Hạ Tuyết! !
"Alô!" Hạ Tuyết nhận điện thoại, có chút chột dạ kêu nhỏ: "Hey! Trai đẹp !"
"Đừng đánh trống lãng với tôi! ! Bây giờ cô đang ở đâu?" Hàn Văn Vũ lập tức hỏi.
"Ở trên xe, chuẩn bị trở về Phòng Tổng Thống!" Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ cười nói.
"Cô ở yên đó cho tôi! ! Không được đi chỗ khác! Tôi lập tức đi tìm cô!" Hàn Văn Vũ cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga, phóng xe thẳng về phía trước! !
"Who?" Daniel ngạc nhiên hỏi.
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Daniel mỉm cười nói: "Văn Vũ!"
Daniel suy nghĩ, mỉm cười hỏi: "Có phải vì chuyện Hi Văn hay không?"
"Uh`m!" Hạ Tuyết có chút cười khổ nhìn hắn nói: "Chuyện em mang thai, chỉ vài người biết!"
Daniel suy nghĩ, gật đầu, sau đó dịu dàng quay đầu qua, phủi nhẹ trên vai Hạ Tuyết, hỏi: "Vừa rồi có khỏe không? Trong cuộc sống sau này, có thể tiếp tục phải nhận lấy những chuyện nhạy cảm như vậy!"
"Đều đã sống lại rồi !" Hạ Tuyết cố ý nhìn Daniel nói.
Daniel cười, vươn tay kéo vai Hạ Tuyết, nhích lại gần bên người mình, dịu dàng dùng lòng bàn tay của mình xoa nắn cánh tay của cô, hắn luôn luôn quan tâm cô có bị cảm lạnh hay không.
"Mẹ! !" Hi Văn Tức giận ôm vai, quay đầu nói với Hạ Tuyết: "Tại sao hôm nay muốn phơi bày thân thế của con, cũng không thương lượng với con một chút!"
Hai mắt Hạ Tuyết nheo lại, quay đầu Ϧóþ nghiến hai má con gái, nói: "Là tự con chạy vào hội trường ! ! Rồi nói không cùng con thương lượng sao?"
Hi Văn quay đầu đi, nhìn mẹ nói: "Lúc phóng viên hỏi mẹ, con là ai, mẹ có thể nói con từ tảng đá toác ra! Từ bãi phế liệu nhặt về! ! Tại sao người ta chưa chỉnh sửa váy nhỏ của mình xong, lại phơi bày thân thế người ta làm gì? Kỳ quái! !"
"Con. . . . . ." Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, vươn tay, Ϧóþ nghiến khuôn mặt con gái, nói: "Con dám nói con từ tảng đá toác ra? Con là lão nương vất vả mang thai 10 tháng sinh ra !"
"Là 8 tháng! !" Hi Văn cao giọng cãi lại mẹ! !
"8 tháng cũng không dễ dàng rồi ! !" Hạ Tuyết tức giận nói: "Con cũng không biết năm đó, lúc mẹ sinh con, mẹ bao nhiêu khổ cực a, mẹ dễ dàng sao? Hai lần đi đến quỷ môn quan a. . . . . ."
"Lại tới nữa, lại tới nữa, ngày nào cũng nói, cũng không ngại phiền! !" Hi Văn Tức giận ôm vai, nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý cô!
"Mẹ muốn lúc nào cũng nhắc nhở con, nếu không, ngày nào con cũng bò lên đầu lão nương giật tóc!" Hạ Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói với con gái: "Mỗi khi thế này, mẹ không ngừng hận cha con! ! Cũng bởi vì con báo nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia, cho nên con cũng là một con báo nhỏ ૮ɦếƭ tiệt!"
"Cho nên con cảm ơn cha con! !" Hi Văn xoay đầu lại nhìn mẹ, gây gổ! !
"Con cảm ơn hắn! Tốt a! Con đi cùng hắn! Đến lúc đó để ẹ kế giày vò con đi!" Hạ Tuyết muốn túm con gái.
Hi Văn nhún nhún vai, giơ tay nói: "Con không tin công chúa Bạch Tuyết trong cổ tích ngây thơ như vậy ! ! Cũng có chuyện cổ tích nói ba ghẻ cũng đối xử con gái không tốt! Mời người nhìn xem Daniel tiên sinh tao nhã, không phải hắn đối xử với con rất tốt sao?"
Daniel vừa nghe, nhịn không được nở nụ cười, khẽ vuốt ve cái cổ nhỏ của Hi Văn, sửa lại cổ áo nhỏ xíu, hắn luôn yêu thương cô bé không nói nên lời!
Hạ Tuyết ầm ĩ với con gái, mượn Daniel làm lá chắn, cô tức giận vỗ vai Daniel nói: "Anh đó! ! Là anh đó! ! Đem con gái của em làm hư rồi ! Anh xem bây giờ con bé nói chuyện không có phép tắc gì nữa! !"
Daniel dễ chịu, mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Hey! ! She is lovely girl! ! Con bé là một điển hình thục nữ Pháp! Có kiến giải, có tư tưởng, con bé tuyệt nhất !"
Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, vươn ngón trỏ, tức giận phát run chỉ vào mặt con gái, nói: "Con mới năm sáu tuổi, đã không tin công chúa Bạch Tuyết, con có thể đáng yêu sao? Cút!"
Hi Văn vừa nghe, vẻ mặt thu lại, ôm vai quay đầu nhìn mẹ, vẫn không buông tha nói: "Giống như bây giờ mẹ vẫn còn tin ông già Noel bò ống khói xuống đất, đặt quà tặng trong bít tất của mẹ, cũng không đáng yêu chút nào!"
Hạ Tuyết tức giận nghẹn cổ họng, không thể nhịn được, nói: "May mắn lúc ấy mẹ không cùng một chỗ với cha của con, nếu không, mỗi ngày con báo lớn, con báo nhỏ đem mẹ ăn sạch đi! ?"
"Con rất may mắn là mẹ không cùng cha của con ở chung một chỗ, nếu không, mỗi ngày để cho hai người thông minh chúng tôi nhìn thấy mẹ ngây thơ ngốc nghếch, cũng cảm thấy không thể nói được gì!" Hi Văn răng nhọn mỏ sắc, ôm vai nói!
"Mẹ muốn nhìn xem trong miệng con có răng chó hay không!" Hạ Tuyết tức giận muốn chồm sang người Daniel, vươn tay tìm cơ hội xé miệng con gái!
"Mẹ! !" Hi Văn thật sự rất không thích mẹ ngây thơ như vậy, nói: "Nếu trong miệng con có răng chó, con cũng không chửi rồi ! Mẹ có biết tại sao không?"
Hạ Tuyết nằm trên người Daniel, hai mắt nheo lại nhìn con gái!
Hi Văn khẽ chớp mắt, ôm vai, hai mắt sáng lên nhanh chóng nói: "Nếu trong miệng con có răng chó, con liền trực tiếp cắn ૮ɦếƭ mẹ rồi ! ! !"
"A……….." Hạ Tuyết không thể nhịn được, muốn nhào lên kêu to: "Lúc trước tại sao mẹ muốn sinh con chứ! !"
Daniel lập tức ôm lấy Hạ Tuyết, cầm lấy hai tay của cô mỉm cười nói: "Năm đó cũng là bởi vì anh !"
"Đúng vậy!" Hạ Tuyết tức giận nói với Daniel: "Năm đó nếu không phải bởi vì anh làm cho em sợ tới mức phải sinh non, em cũng không phải sinh đứa con xấu xa này!"
Hi Văn “chậc” một tiếng, nói với Hạ Tuyết: "Mẹ nên may mắn là con dinh dưỡng không đầy đủ, nếu con ở trong bụng của mẹ đủ mười tháng, có thể con sẽ ăn sạch mẹ rồi !"
"A ……" Hạ Tuyết không thể nhịn được, ngữa mặt lên trời gào lên như dã thú …….."Tại sao? Tại sao tôi muốn sinh đứa con không đủ dinh dưỡng này?"
Daniel bật cười ha hả.
Chiếc xe Rolls-Royce ồn ào dừng trước cửa khách sạn, Hạ Tuyết và Hi Văn từ cửa xe bên trái, phải nhanh chóng xuống xe, sau đó cùng ngửa mặt đi vào phòng khách Phòng Tổng Thống, Thanh Nhã và người giúp việc sửng sốt trước cảnh tượng như thế, bọn họ ai trở về phòng nấy! Ầm! Ầm! Hai tiếng đóng cửa vang lên!
Daniel vừa cười, vừa bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Hai vị nữ sĩ lại cãi nhau rồi !"
Thanh Nhã vừa nghe, không khỏi cười một tiếng, sau đó dẫn người giúp việc tới trước đến trước cửa phòng Hi Văn, gõ cửa, dịu dàng nói: "Tiểu Chủ Nhân, cô mở cửa, chúng tôi phải vào hầu hạ cho cô !"
"Không cần! Hầu hạ cái người sinh ra đứa con xấu xa không dinh dưỡng này đi! Người đó có vẻ không độc lập!" Giọng nói trong vắt của Hi Văn vang lên!
Thanh Nhã sửng sốt, đứng cạnh cửa, cùng người giúp việc bất đắc dĩ cười.
Cô bé Hi Văn chạy nhanh đến bàn trang điểm, ngồi trên ghế, ôm vai rất tức giận, nhưng ngồi đó, cô bé chợt nghĩ đến chuyện gì, cắn môi dưới, dường như đưa ra quyết định rất quan trọng, cô bé do dự một lúc, cuối cùng nhảy xuống ghế, leo lên chiếc giường nhỏ màu hồng, nhưng vì chiếc giường này rất cao, mỗi lần cô bé leo lên giường phải cố gắng hết sức, cô bé co chân mình, cảm thấy không hài lòng, nói: "Kỳ quái! Khách sạn này thật là! Tại sao phải làm cái giường cao như vậy? Không biết giường của tôi ở Pháp rất thấp sao?"
Cô bé bất mãn, nói xong, cầm lấy điện thoại bàn trên đầu giường, bấm số điện thoại Hàn Văn Hạo!
Chiếc Rolls-Royce màu bạc lướt đi trong màn đêm !
Hàn Văn Hạo im lặng ngồi phía sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại mọi chuyện ở buổi đấu giá lúc nảy, nhớ Hạ Tuyết nói: hắn cho tôi con gái thông minh, đáng yêu như vậy, tôi đã vô cùng thỏa mãn. . . . . . Hắn cắn răng, thở dài một hơi. . . . . .
Bên trong xe, tiếng chuông di động vang lên, Tả An Na nhận điện thoại, hỏi: "Xin chào!"
"Muốn gặp Hàn Văn Hạo tiên sinh!" Giọng nói trong vắt của Hi Văn vang lên.
Tả An Na sửng sốt, nhưng cô nhận ra giọng nói Hi Văn, nắm điện thoại di động, đè microphone, xoay người nói với Hàn Văn Hạo: "Tổng Tài. . . . . . Cô bé Hi Văn gọi cho anh, anh muốn nghe không?"
Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, có chút sững sờ, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại di động, lên tiếng: "Alô. . . . . ."
"Chú!" Giọng nói ngọt ngào của Hi Văn vang lên.
Hàn Văn Hạo nghe tiếng nói này, trong lòng không biết sao mềm nhũn, đuôi mắt của hắn xẹt qua ý cười, nhẹ giọng nói: "Uh`m. . . . . . thế nào? Cháu tìm tôi có việc gì?"
Hi Văn ôm điện thoại, dựa trước giường, ánh mắt rất sáng, nghiêm túc cúi đầu, rất giống thục nữ Pháp bé nhỏ, nói: "Hôm nay cám ơn chú đã nhường dạ minh cho cháu!"
Hàn Văn Hạo hơi cười, nói: "Tôi không nhường cho cháu! Là cháu tự mình đấu giá đấy!"
"Nhưng nếu chú tiếp tục ra giá, có thể cháu sẽ không có cơ hội lấy được!" Hi Văn phân tích nói: "Cháu biết chú có rất nhiều tiền!"
Trong lòng Hàn Văn Hạo đột nhiên có chút vui vẻ, cầm điện thoại nói: "Cho nên cháu đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, vì muốn cám ơn tôi đem dạ minh châu tặng cho cháu?"
"Không phải!" Hi Văn phủ nhận chuyện này!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Vậy cháu có chuyện gì? Đợi chút, làm sao cháu biết số di động của chú?"
"Cháu xem điện thoại di động của mẹ, chẳng phải sẽ biết số của chú sao?" Hi Văn cảm thấy rất nhiều người hoài nghi sự thông minh của mình, cũng giống như cảm giác mình rất đần!!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút tán thưởng nói: "Cháu rất thông minh. . . . . ."
"Đây là chuyện rất nhỏ, không liên quan đến thông minh !" Hi bảo bối nói!
Hàn Văn Hạo đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao với bảo bối này, hắn chỉ mỉm cười hỏi: "Nói đi, cháu tìm tôi có chuyện gì?"
"Cháu chỉ muốn nói với chú, sau này xin chú đừng cãi nhau với mẹ cháu, cũng không cần ςướק đoạt dạ minh châu của mẹ cháu!" Hi Văn nói thẳng: "Sau này xin chú đừng khi dễ mẹ cháu !"
Hàn Văn Hạo sửng sốt, nắm điện thoại di động, không lên tiếng.
Hi Văn thở dài một hơi, cầm điện thoại nói: "Mẹ cháu là một người ngốc nghếch, ngoại trừ đóng phim ra thì mẹ giống như kẻ ngốc! còn có chút không độc lập! Nhưng mẹ là là người mẹ tốt nhất trên thế giới, mặc kệ cha có có xấu xa đến đâu, mẹ vẫn nói cha tốt nhất! hơn nữa, cho đến bây giờ mẹ vẫn thích công chúa Bạch Tuyết và ông già Noel trong phim hoạt hình thì chú biết mẹ ngây thơ thế nào rồi ! Nhưng bất luận ai cũng không thể khi dễ mẹ cháu, bao gồm cả chú! Xin chú về sau, khi gặp mẹ cháu, đối xử với mẹ lễ phép một chút, nếu chú là một thân sĩ, phải đối xử tốt với thục nữ, được không? Được rồi, tuy rằng mẹ còn cách xa thục nữ một chút!"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười, cũng có chút tò mò nói: "Tại sao. . . . . . Cháu cảm thấy tôi làm chuyện gì, cũng khi dễ mẹ cháu?"
Hi Văn nắm điện thoại, ngưng một chút tiếp tục nói: "Chú, chú không khi dễ mẹ cháu sao?"
Hàn Văn hạo cũng có chút không khách khí nói: "Cháu không cảm thấy cô ấy có lúc rất thích ăn đòn sao?"
Hi Văn trừng mắt, đột nhiên cảm thấy Hàn Văn Hạo nói thật lòng, nhưng cô bé vẫn nghiêm mặt nói: "Mẹ có ăn đòn hay không là chuyện của cháu! Không liên quan tới chú!"
Hàn Văn Hạo cao giọng cười nói: "Cháu thật giống chú khi còn bé!"
Hi Văn hơi nghiêng mặt, có chút khờ dại hỏi: "Giống chú lúc còn nhỏ sao?"
Hàn Văn Hạo phát hiện mình và con gái sáu tuổi có thể hiểu nhau, thật là một chuyện vô cùng vui vẻ. . . . . ."Chú là một người rất coi trọng người nhà!"
"Cho nên. . . . . ." Hi Văn nói thẳng: "Sau này xin chú đừng khi dễ mẹ cháu ! Có lẽ khi chú nhìn thấy chúng tôi, xin chú quay đầu đi!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nghe lời này, trong lòng có chút căng thẳng, hỏi: "Thật sự chán ghét chú như vậy sao?"
"Không chán ghét, cũng không thích! !" Hi Văn nắm điện thoại nói: "Cháu chỉ không thích đêm đó mẹ cháu khóc thương tâm như vậy! Chú cũng không biết, mẹ vì sinh cháu, mẹ khóc bao nhiêu nước mắt! Lúc ở Pháp, mỗi ngày sau khi mẹ học đến nửa đêm, sẽ vào phòng cháu, ôm cháu khóc! Ngơ ngẫn nói lời xin lỗi cháu, vì để cho cháu không có cha. Sau đó nói sẽ cố gắng cho cháu tất cả! Cháu cảm thấy mẹ rất kỳ quái, cháu không cần mẹ cho cháu mọi thứ! Chỉ cần mẹ không khóc thì tốt rồi! ! Thế giới của cháu chắc chắn sẽ lớn hơn của mẹ ! Điều này không thể nghi ngờ !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên không biết làm sao, cười một tiếng.
"Chú! ! Sau này chúng ta không cần gặp nhau! Cũng xin chú cách xa mẹ cháu một chút! Mẹ cháu và cháu cũng không thích chú!" Hi Văn lại nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, nắm điện thoại di động, không lên tiếng, mặc cho âm thanh giữa hai đầu điện thoại vang lên!
"Chú! Giờ cũng không còn sớm nữa, cháu phải nghỉ ngơi rồi ! Còn có. . . . . . Cháu thật sự cảm thấy khách sạn của chú rất kỳ quái, tại sao giường cao như vậy? Mỗi lần cháu leo lên đã cố gắng hết sức! Sau này đừng làm giường cao như vậy, phải quan tâm đến cảm thụ của các vị khách nhỏ!" Hi Văn nói xong, bình tĩnh cúp điện thoại, rất nghiêm túc tụt xuống giường, cầm váy ngủ của mình, đi vào phòng tắm, một lúc lâu sau, sau khi tắm xong, mặc váy ngủ công chúa màu xanh, cả người thơm mát, đi chân trần, cầm lấy cái mũ len nhỏ của mình đội lên đầu, chạy ra ban công, ngồi xổm bên ban công, nhìn mặt biển bao la gào nhỏ, đột nhiên che mặt khóc thét: "Cha là trứng thối xấu xa! Cha là tên bại hoại! ! Cha khi dễ mẹ, cha là tên bại hoại! !"
Ài, ai có thể nghe được tiếng trẻ con khóc đau lòng đến thế? theo gió tiêu tán giữa mặt biển bao la. . . . . .
Nghe người ta nói, trong bóng đêm, biển là mẹ hiền, vào nửa đêm người mẹ sẽ nhẹ nhàng phát ra lời ru, an ủi con gái của mình.
Từng đợt sóng mãnh liệt xô bờ, trườn lên, tụt xuống,. . . . . . rất mâu thuẫn . . . . . .
Hàn Văn Hạo vẫn nắm điện thoại di động, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe, giống như nghe được tiếng gọi của sóng, nhưng có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được, phía cuối chân trời kia, có một ánh dương, là con gái đáng yêu, kiên cường của hắn, mặc áo ngủ công chúa nhỏ, đang ngồi xổm bên ban công che mặt khóc . . . . . .