Một loạt ánh đèn flash sáng lên.
Hàn Văn Hạo, mặc tây phục đen, khí thế hiên ngang, ôm Tần Thư Lôi mặc váy dài màu trắng xuất hiện tại bảng kí tên, sau khi để cho truyền thông chụp hình xong, tất cả mọi người cảm thán bọn họ đúng là tài tử giai nhân, cùng người chủ trì bắt tay, đi tới vị trí ghế đầu.
Hạ Tuyết cố ý giả vờ như không nhìn thấy, nâng ly nước lên uống, vừa uống vừa liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đỡ vị hôn thê đi tới một bàn bên này, trong lòng cô cảm thán: Đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Hàn Văn Hạo đỡ vị hôn thê ngồi xuống, sau đó hơi ngẩng mặt lên nhìn phía trước, lại nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi đối diện, mày của hắn cau lại!
Hạ Tuyết xoay mặt lại.
Tần Thư Lôi cũng đã nhìn thấy Hạ Tuyết, cô vội vã mỉm cười duyên dáng nói với Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, cô cũng đến đây?"
Hạ Tuyết không có biện pháp, đành phải miễn cưỡng cười, thật là lúng túng nhớ đến mình và Hàn Văn Hạo hôn nhau, đi về phía Tần Thư Lôi, vẻ mặt như thân thiết, ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn cô nói: "Gặp cô thật cao hứng!"
"Tôi cũng vậy!" Tần Thư Lôi lễ phép, tiến lên ôm nhẹ Hạ Tuyết, đột nhiên ngửi được trên thân thể cô có một mùi thơm rất quen, cô sửng sốt, nhưng vẫn cười có chút miễn cưỡng, đứng thẳng người.
Dường như Hàn Văn Hạo không nhìn thấy Hạ Tuyết, quay đầu lại. . . . . .
Hạ Tuyết cũng chỉ mỉm cười cùng Tần Thư Lôi chào hỏi xong, trở lại bàn của mình ngồi, vẻ mặt nhanh chóng thu lại.
Isha cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo, đẹp trai như vậy muốn ૮ɦếƭ người, cô vội vã nâng ly rượu đỏ, lại gần Hạ Tuyết nhíu mày nói: "Cưng ơi! Cha đứa nhỏ này là cực phẩm a!"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Isha, nói: "Muốn tôi hủy bỏ hợp đồng với cô hay không?"
Isha “phốc” một tiếng, ngẩng lên đầu nhìn Hàn Văn Hạo đỡ vị hôn thê ngồi xuống bên cạnh, ánh đèn màu tím trên đầu, chiếu rọi khuôn mặt hoàn mỹ của hắn càng mê người, tròng mắt thâm thúy, bất cứ lúc nào cũng bắn ra ánh sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi ...... Trời ạ. . . . .
"Cô làm gì nhìn chằm chằm người ta không rời mắt?" Hạ Tuyết nhìn bạn tốt như vậy, nhỏ giọng nhắc nhở cô nói: "Người ta có vị hôn thê bên cạnh!”.
"Cô không biết sao?" Isha vừa uống một ngụm rượu đỏ, vừa nói: "Chuyên gia Tâm lý học cho rằng, mỗi ngày nhìn trai đẹp 10 phút, hiệu quả tương đương với 30 phút vận động thể dục, kiên trì bền bỉ, chia đều có thể kéo dài tuổi thọ bốn, năm năm"
Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, vẻ mặt xem thường nhìn Isha nói: "Tôi nói cho cô biết, đối với người khác, tôi không quan tâm. Nhưng với con báo ૮ɦếƭ tiệt này, cô ít tiếp cận hắn một chút, hắn sẽ ăn cô xong, sau cùng, mạng của cô cũng muốn lấy !"
"Hắn đánh trên người tôi đi! Tôi nguyện ý! Tôi a, chỉ mong sao cho con báo nhỏ này đánh nhau với Daniel tiên sinh!" Isha vừa nói, vừa muốn cười.
Hạ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn cô nói: "Tôi chỉ muốn cho cô chuẩn bị trước!"
Isha cũng không chú ý ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Hạo vừa uống một ngụm rượu đỏ, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, cô vội vàng nhích gần Hạ Tuyết, nhỏ giọng nói: "Con báo nhỏ kia nhìn cô chằm chằm kìa!"
"Tôi biết!" Hạ Tuyết cúi đầu nhìn móng tay thủy tinh của mình nói.
"Cô làm sao mà biết?" Isha ngạc nhiên nhìn cô hỏi.
"Bởi vì da đầu tôi run lên!" Hạ Tuyết tức giận nói xong, cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Vãn Linh lên tiếng chào hỏi với một người mới trong giới giải trí, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết bên này, Hạ Tuyết cũng lễ phép chào hỏi Tiêu Vãn Linh, nhưng Tiêu Vãn Linh lại lạnh lùng quay đầu đi, không lên tiếng, Hạ Tuyết hơi chút ngạc nhiên, sửng sốt, ghé sát Isha nói: "Cô nói xem, tại sao bà Tiêu không nhìn tôi vào mắt?"
Isha mỉm cười nói thẳng: "Bởi vì bà ta không thích cô !"
"Như thế thì làm sao diễn mẹ con a?" Hạ Tuyết có chút lo lắng chuyện này.
"Trong kịch bản là mẹ con oán hận lẫn nhau! Không phải là rất khéo sao?" Isha mỉm cười nói.
Hạ Tuyết dựa vào ghế mài vàng xa hoa, nhìn chăm chú Tiêu Vãn Tình, nghĩ đến việc bà ta cho rằng Cẩn Nhu xuất sắc hơn cô, thật ra cô rất vui vẻ, nhưng cô muốn biết lý do, cô nâng ly rượu đỏ, nói với Tiêu Vãn Linhi: "Chị Tiêu, tôi kính chị một ly?"
"Tôi không uống rượu" Tiêu Vãn Tình nhanh chóng từ chối cô!
Hạ Tuyết có chút không thoải mái cười cười, vẫn giữ phong thái và khí độ, mỉm cười nói: "Chị Tiêu, ở trong kịch bản, chúng ta tuy diễn vai mẹ con oán hận lẫn nhau, nhưng sau cùng, cũng không phải là tiêu tan sao?"
Tiêu Vãn Linh quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết không khách khí, cười nhạo nói: "Đó là muốn để thời gian nhận biết Tiểu Trà trong kịch bản và Tiểu Trà ngoài kịch bản, làm sao giống nhau? Tôi rất ghét loại người vì tài lực và thực lực mà ςướק đi nhân vật của người ta! Tại sao không cho con người mới một cơ hội? Cẩn Nhu tiếp nhận nhân vật Tiểu Trà này thích hợp hơn cô! Ánh mắt của cô ấy mạnh mẽ, ngoan độc hơn cô!"
Hạ Tuyết nghe lời này, trên mặt không lộ ra vẻ gì, im lặng liếc mắt nhìn Isha, cô vẫn vô cùng lễ phép và khiêm tốn nhìn Tiêu Vãn Linh nói: "Tôi sẽ cố gắng, cám ơn chị đã nhắc nhở”
"Là một diễn viên, học giỏi lời nói khách sáo, chỉ vô dụng!" Tiêu Vãn Linh vừa nói xong, nhìn thấy chủ biên tạp chí cũng đến đây, bà ta ngẩng mặt đứng lên, mỉm cười đi qua chào hỏi, Hạ Tuyết và Isha vừa định nói chuyện, lại nghe Từ Văn Hi ngối cách Isha một vị trí, là một trong ba người được đề cử ảnh hậu, cô mặc váy đuôi cá màu hồng, đầy thiện ý, mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Cô đừng để ý, bà ta nói chuyện như vậy, bà ta thích dạy dỗ người khác, sau đó không ưa cái vòng không sạch sẽ này!"
Hạ Tuyết quay đầu, mỉm cười nhìn Từ Văn Hi nói: "Thật à? Như vậy cũng tốt, cảm giác này xem ra rất khó chịu".
Từ Văn Hi cười lạnh, cầm khăn tay che miệng mình, nói: "Nếu là tôi, 30 tuổi tôi tự sát, tôi sẽ không chờ đến 70 tuổi, thoa mấy chục tầng phấn, mất mặt ૮ɦếƭ được, tự ình là thái hậu, bên dưới đều là thần dân của bà ta sao? Ỷ lớn tuổi, không buông tha người, bà ta lấy bảng hiệu lớn giới giải trí làm đương gia để quyết định".
Hạ Tuyết mỉm cười không lên tiếng, nâng ly rượu đỏ ʍúŧ nhẹ một ngụm nhỏ. . . . . .
"Hey!"
Hạ Tuyết cảm thấy phía sau lưng ấm áp, ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một người đàn ông, mặc tây phục, khí thế mạnh mẽ, đang cầm sâm banh, nâng ly nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, bộ phim “Dịu dàng” của cô ở Pháp, thật là rất nổi tiếng, kinh động tất cả giới giải trí, đàn ông chúng tôi xôn xao bàn tán có phải cô ở bên ngoài màn ảnh xinh đẹp hơn hay không, nhưng hôm nay tôi rất kinh ngạc phát hiện, cô không trang điểm?"
Hạ Tuyết nhìn hắn, đầu tiên là sững sờ, Isha sau lưng tay nâng rượu đỏ nhắc nhở nói: "Nam phụ mới nhất Lý Bái Húc đoạt giải Kim Mã năm ngoái, năm nay một trong những người được đề cử ảnh đế Giải Kim Mã. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, lập tức lịch sự tay nâng ly, nhìn Lý Bái Húc mỉm cười nói "Cám ơn anh cổ động . . . ."
"Hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác". Lý Bái Húc vừa chạm ly với Hạ Tuyết, vừa nhìn cô có thâm ý, đem sâm banh uống một hơi cạn sạch, sau đó cúi nhẹ người, lịch sự ôm Hạ Tuyết, mỉm cười chào hỏi Isha, mới rời khỏi.
Hàn Văn Hạo ngồi đối diện, nhìn một màn này, ánh mắt đột nhiên bắn ra tia âm trầm sắc bén.
"Tả La đến kìa. . . . . ." Có người nhẹ giọng kêu !
Hạ Tuyết ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn Tả La nhiều năm không gặp, mặc tây phục trắng, vẫn vô cùng đẹp trai, vô cùng mê người, đi vào bảng kí tên, sau đó ánh đèn flash sáng lên, cầm 乃út xong kí tên, đi tới bàn tiệc bên này, còn nhìn minh tinh, các bạn bè quen thuộc về phía dưới đài chào hỏi. . . . . .
"Tả La!" Hạ Tuyết vô cùng nhớ người bạn cũ, cô nhìn Tả La, nhớ lần đầu tiên quay phim thử của mình, cùng Tả La đóng một phân cảnh trong “Vương triều hiện đại”. . . . . .
Tả La nghe có người khẽ gọi mình, kinh ngạc nhìn qua, lúc này, nhìn thấy Hạ Tuyết, hắn ngạc nhiên, mừng rỡ đi tới, kêu to: "Hạ Tuyết! I’m so miss you! ! !"
Hạ Tuyết cũng ngạc nhiên, mừng rỡ đứng lên, đi qua Tả La, hai người thâm sâu ôm nhau, nhìn đối phương thật vui vẻ chào hỏi.
Hàn Văn Hạo vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn Tả La ngạc nhiên, vui mừng ôm lấy Hạ Tuyết một lần nữa, sau đó rất thân quen kéo tay cô, đi đến trước mặt các người bạn minh tinh, giới thiệu Hạ Tuyết với từng người, Hạ Tuyết cũng lễ phép chào hỏi, còn cùng nam minh tinh Âu Mĩ đối mặt, chào hỏi. . . . . . Hàn Văn Hạo quay đầu đi, không lên tiếng, nhìn người chủ trì trên khán đài, bắt đầu bán đấu giá các vật phẩm quý giá trong tay khách quý!
Nhân viên nghiệp vụ vừa nghe, lập tức đem cử bài trong tay đưa đến từng vị khách quý, sau đó nhân viên nghiệp trên khán đài mở tấm vải nhung đen nhỏ phủ trên khán đài, bày ra rất nhiều bình hoa, túi xách hàng hiệu, trang sức châu báu, trong đó có chai rượu đỏ cực phẩm năm 1982 Hạ Tuyết từ trang trại rượu bên Pháp mang về . . . . . .
Thật ra Hạ Tuyết là một cô gái đối sự vật xung quanh, luôn ôm rất nhiều ảo tưởng tốt đẹp, cô không từ chối hoàn cảnh xung quanh mình, tuy Daniel mang cô đi rất nhiều nơi, nhưng tham gia buổi đấu giá, vẫn là lần đầu tiên, cô cảm thấy mới mẽ, hỏi Isha các kỹ xảo liên quan đến việc bán đấu giá, Isha giải thích cho cô từng cái, cô nghe chăm chú, sau đó vui vẻ cầm cử bài, cười nói với Isha: "Tôi rất thích viên Dạ minh châu của Lưu đạo diễn!"
"Thích thì chờ một chút nữa gõ xuống là được!" Isha cố ý đứng sát vào Hạ Tuyết nói: "Dù sao, cha đứa bé có một bó lớn tiền bạc!"
Rốt cuộc Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nhìn Isha nói: "Cô thật sự muốn tôi hủy bỏ hợp đồng đúng không?"
Isha đành phải cười trừ.
Hạ Tuyết vừa trừng mắt liếc mắt nhìn Isha, vừa nhìn Hàn Văn Hạo đang cùng vị hôn thê nhìn kỹ danh sách bán đấu giá, Tần Thư Lôi chỉ vào một bình hoa cổ bên cạnh, mỉm cười nói: "Em thích bình hoa này, em cảm thấy rất đẹp. Đặt ở trong phòng của em, cắm hoa Phượng Hoàng, nhất định rất tuyệt vời".
Hàn Văn Hạo hơi cười, nhàn nhạt nói: "Nếu em thích, gõ bảng là được".
"Xin mời các vị khách quý tham gia đấu giá dời đến chỗ ngồi phía trước một hàng !" Người chủ trì mỉm cười cầm Microphone nói.
Các khách quý vừa nghe, cùng nhau dời chỗ ngồi một hàng đến phiên đấu giá, Hạ Tuyết vừa ngồi xuống chỗ của mình, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo cũng ngồi xuống bên cạnh, cô không vui trừng mắt nhìn hắn, sau đó hơi lui về phía sau nhìn bảng tên chỗ ngồi một chút, quả nhiên là tên họ của hắn, trong lòng của cô “ồ” một tiếng, không nhịn được, nhìn hắn một cái, rất không vui ngồi xuống vị trí của mình, gương mặt lạnh lùng, nhìn phía trước.
Hàn Văn Hạo cũng mặt lạnh nhìn phía trước, nhưng Tần Thư Lôi lại gần cô, cười ngọt ngào nói: "Nhất định phải lấy được bình hoa Tần Lam, em thật sự rất thích! !"
Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu đáp lời.
"Isha! ! Tôi nhất định phải lấy được viên dạ minh châu, sau đó cùng Hi Văn hai người giấu trong chăn chơi đùa!" Hạ Tuyết rất hưng phấn nói.
"Tốt ........... hi vọng không ai nâng giá với cô!" Isha cười nói.
"Mặc kệ! Tôi muốn viên dạ minh châu kia!" Vẻ mặt Hạ Tuyết hơi ngẩng lên nói.
Hàn Văn Hạo nghe lời này, ánh mắt trong ánh đèn màu tím chợt lóe sáng.