Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 104

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

“Bây giờ làm thế nào?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, rất bình tĩnh hỏi: "Cái gì làm thế nào?"
Hạ Tuyết vươn tay, chỉ chỉ màn hình, tức giận nói: "Vị hôn thê của anh lên đây!"
Hàn Văn Hạo cười như không cười nhìn cô, nói: "Vậy thì thế nào? Cô muốn. . . . . . Trốn vào phòng tôi ? Phòng tắm? hay giống như sáu năm trước, leo ra bên ngoài cửa sổ, đeo giống như con dơi?"
Hạ Tuyết nhìn hắn chăm chú, con ngươi đảo một vòng, cười nói: "Anh không sợ đúng không? Anh không sợ thì tôi ngồi đây, đem váy của tôi xé nát một chút, nói anh phi lễ?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại nhìn cô, cũng đã nhìn thấy từ tầng trệt đã nhanh chóng lên tới tầng 90, Hạ Tuyết quay đầu vừa thấy, shit! Cô nghĩ cũng không nghĩ, chạy tới phòng bếp . . . . . .
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn người này, cô luôn luôn chọn nơi hung hiểm chồng chất để lẫn trốn, hắn nói cô có phiền hay không?
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra! !
Hàn Văn Hạo lập tức nhìn thấy Tần Thư Lôi tao nhã từ trong thang máy đi tới, vui vẻ nhìn mình cười, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía phòng bếp, Hạ Tuyết đang núp phía dưới tủ bếp, hắn đành phải khẽ nhếch nụ cười nhìn Tần Thư Lôi hỏi: "Em làm sao biết anh ở nhà?"
Tần Thư Lôi tao nhã bước tới trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn hai tay ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đành phải vươn hai tay kéo nhẹ eo cô, dịu dàng ôm hôn cô, ánh mắt liếc qua, lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết không nhịn được tò mò, từ tủ bếp ngẩng đầu lên nhìn sang bên này, chỉ thấy cô cười lạnh, ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, tiếp tục cùng Tần Thư Lôi hôn nồng nhiệt một hồi lâu, mới chậm rãi buông ra cô. . . . . .
"Lúc nảy em đến công ty tìm anh, An Na nói anh tạm thời có việc, em gọi điện thoại di động, anh cũng không nhận, cho nên. . . . . . đến đây thử một chút. . . . . . nhẫn cưới của chúng ta đã đưa đến tiệm châu báo hoàng thất rồi. . . . . ."
Tần Thư Lôi dựa trong lòng Hàn Văn Hạo, cười ngọt ngào nhẹ nhàng sửa lại cổ áo sơ mi của hắn, nhưng lại ngửi được mùi nước hoa thooang thoảng, ánh mắt của cô có chút nghi hoặc ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trên người của anh, có một mùi nước hoa rất dễ chịu, mùi này không phải mùi của anh dùnh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo cười nhạt hỏi: "Vậy. . . . . . là mùi của người nào?"
"Em cũng không biết!" Tần Thư Lôi nói xong, nhịn không được nở nụ cười, nhìn hắn tín nhiệm 100%, nói: "Bất quá. . . . . . mùi hương này thật sự vô cùng thoải mái. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi không chút nào nghi ngờ hắn, bộ dáng vô cùng tin tưởng, hắn vươn tay nắm nhẹ cằm của cô, hỏi: "Tại sao lại tin tưởng anh như vậy ?"
Tần Thư Lôi nhịn không được cười nói: "Bởi vì em biết, loại người như anh . . . . . . Nếu thích ai, mới có thể cùng người đó một chỗ, nếu không thích, muốn anh chạm đến cũng không chạm".
Hàn Văn Hạo thú vị nhìn Tần Thư Lôi, nhàn nhạt cười.
Hai tay Tần Thư Lôi luồn vào trong khuỷu tay của hắn, ngẩng đầu hỏi: "Thừa dịp bây giờ anh có thời gian, chúng ta đi đi đến cửa hàng châu báu hoàng thất một chút được không?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, nói: "Tạm thời bây giờ không được, anh phải chờ một cuộc điện thoại đường dài quốc tế! Có việc vô cùng quan trọng cần bàn!"
Tần Thư Lôi nghe xong, tỏ vẻ hiểu, cười cười nói: "Vậy em đợi cùng anh, hôm nay em có thời gian. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng cười cười.
"Em khát nước quá, anh bận rộn, em đi lấy nước uống!" Tần Thư Lôi vừa định xoay người đi vào trong, lại bị Hàn Văn Hạo kéo cả người cô vào trong lòng mình, nói: "Để anh. . . . . .em muốn uống gì?"
Tần Thư Lôi ngọt ngào nhìn vị hôn phu nói: "Em uống nước trắng là được, em không có thói quen uống nước trái cây hoặc thứ khác. . . . . ."
"Được!" Hàn Văn Hạo đi nhanh vào phòng bếp, sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy phòng bếp trống không, ánh mắt hắn nhíu lại, trong lòng suy nghĩ, nhớ đến cô gái này giống như đứa ngốc, chơi trốn tìm là hạng nhất, hắn vừa tìm kiếm, vừa lấy cái ly, sau đó lơ đãng mở tủ lạnh, chuẩn bị lấy nước khoáng bên trong, nào ngờ nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi trong tủ lạnh cao gần 2 mét, cả người lạnh phát run, răng đang đánh lách cách, ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo vô cùng bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ này, chỉ số thông minh của cô một chút cũng không thay đổi! !
Hạ Tuyết nháy mắt nhìn Hàn Văn Hạo, bảo hắn nhanh chóng xử lý chuyện này! !
Hàn Văn Hạo thở phì phò, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, rót đầy một ly, đóng cửa tủ lạnh lại, ánh mắt của hắn liếc nhìn ra cửa, duỗi tay, kéo cửa tủ lạnh ra một chút, đi đến phòng khách, đưa cái ly đến trước mặt Tần Thư Lôi, mỉm cười nói: "Uống đi. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Tần Thư Lôi cầm ly nước khoáng uống, vừa uống vừa nhìn Hàn Văn Hạo cười dịu dàng, phát hiện ánh mắt của hắn có chút rối loạn, cô tò mò hỏi: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì rất lo lắng sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, đành phải nhàn nhạt mỉm cười nói: "Ừ! Vô cùng khẩn cấp! Có thể anh cần một chút thời gian, em có muốn đến phòng anh nghỉ ngơi một chút hay không? Anh muốn yên tĩnh một chút".
"Được rồi!" Tần Thư Lôi hiểu chuyện, nói: "Em đến phòng anh nghỉ ngơi một chút, anh cũng đừng quá mệt mỏi".
"Ừ!" Hàn Văn Hạo gật đầu, Tần Thư Lôi đặt cái ly xuống bàn, chạy lên lầu . . . . . .
Hàn Văn Hạo nghe tiếng phòng cửa đóng lại, hắn lập tức đi tới phòng bếp, sau đó mở cửa tủ lạnh, kéo người phụ nữ sắp bị đông cứng ra ngoài! !
Hạ Tuyết vừa ra khỏi tủ lạnh, dựa vào cây cột trong phòng bếp, vẻ mặt tái nhợt, thở ra hơi lạnh, hàm răng đánh lách cách nói: "Ôi chao! Mẹ ơi! Lạnh ૮ɦếƭ tôi rồi !"
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi tới trước mặt cô gầm nhẹ: "Mỗi lần như thế cô đều chọn cách không muốn sống này! ! Tủ lạnh mà cô cũng dám chui vào! ! Dùng được nữa sao?"
Hạ Tuyết không nhịn thua, nhìn hắn nói: "Đương nhiên! ! Tôi là ảnh hậu, tại sao tôi để cho anh ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi chứ! ?"
Hàn Văn Hạo vừa nghe lời này, đột nhiên đè lên người lạnh lẽo của cô, hai tay siết eo nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng kề sát mặt cô nói: "Không muốn có quan hệ với tôi, còn dám sinh con của tôi? Còn dám trở lại tìm tôi ?"
"Anh buông tay! ! Hi Văn không phải con gái của anh!" Hạ Tuyết tức giận đánh vào vai của hắn! !
"Không phải của tôi ? Vậy là của ai?" Một tay Hàn Văn Hạo xông vào trong áo sơ mi của cô, nắm cái bụng trơn nhẵn của cô, bá đạo nói: "Chỗ này, chỉ có tôi đi vào! !"
Hắn nói xong câu đó, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Tuyết!
"Anh ít ghê tởm một chút đi !" Hạ Tuyết khẽ hừ một tiếng, muốn đẩy hắn ra!
Hàn Văn Hạo lại kề sát mặt cô, nhìn đôi môi tái nhợt của cô, nói: "Tôi cảnh cáo cô! ! Con gái là của tôi ! ! Không được mang nó chạy trốn! !"
"Cút!" Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy hắn ra! !
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt cô, khẳng định nói: "Tôi nhất định phải có Hi Văn! !"
"Trừ phi tôi ૮ɦếƭ đi ! !" Hạ Tuyết nói xong, tức giận đẩy hắn ra, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bếp, nhấn nút thang máy, cô đi vào thang máy, vừa xoay người, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo cũng tiến vào trong thang máy, đang nhìn mình chòng chọc, trong lòng của cô lạnh lẽo, sợ hãi nhìn hắn hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, một tay nhấn nút cửa thang máy, sau đó tới gần Hạ Tuyết, nắm cằm của cô, cảnh cáo nói: "Tôi nhắc nhở cô một lần nữa! Không được mang con gái tôi chạy trốn! Sau này làm chuyện gì, đều phải được sự cho phép của tôi!"
Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, cười lạnh, nheo mày nói: "Phải không? Bao gồm cả chuyện tôi muốn cùng Daniel kết hôn, để cho Hi Văn chính thức gọi hắn là cha ! Anh làm gì tôi ?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nghe những lời này, nhìn thái độ kiêu ngạo của Hạ Tuyết, hắn tức giận cúi đầu xuống, dùng môi mỏng gợi cảm của mình, che lấp đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Hạ Tuyết! !
"Ưm. . . . . ." Hạ Tuyết tức giận, toàn thân phát run, kéo áo của hắn, vẫn muốn rời khỏi nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị hai tay của hắn gắt gao kiềm chặt thân thể của mình, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn giống như sức nặng ngàn cân đè lên thân thể mình, ép Hạ Tuyết không thở nổi, cô vẫn kéo áo của hắn, tức giận muốn rời khỏi nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị hắn hôn ʍúŧ đôi môi, cô thậm chí cảm giác đầu lưỡi của hắn đang muốn xông vào trong khoang miệng của mình, cô liều mạng bảo vệ miệng, không cho hắn như ý! !
Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết cự tuyệt, tròng mắt hắn đột nhiên chớp lóe, tay duỗi ra Ϧóþ nghiến trên eo cô! !
"A!" Hạ Tuyết nhịn không được kêu ra tiếng, môi mở ra, đầu lưỡi Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt тһô Ьạᴏ tiến vào, điên cuồng quấn lấy lưỡi của cô, cô tức giận vùng vẫy, lại phát hiện người đàn ông này thật lưu manh và bá đạo, vô luận cô cự tuyệt như thế nào, cũng không thể ngăn trở tiến công của hắn! !
Hàn Văn Hạo vừa ʍúŧ đầu lưỡi thơm tho của Hạ Tuyết, vừa ôm thân thể mềm mại của cô, hai tay cách lớp quần áo của cô hoạt động, vuốt ve trêu chọc sau lưng cô, thậm chí đưa tay đến cái ௱ôЛƓ của cô Ϧóþ mạnh một cái! !
Hạ Tuyết tức giận, dậm chân muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ bị hắn cuồng nhiệt hôn, không để cho cô lấy hơi, Hạ Tuyết cảm thấy đầu lưỡi của mình muốn tê dại, nhưng hắn vẫn cuồng nhiệt hôn, Ⱡồ₦g иgự¢ hắn nóng lên, vây chặt cô, cô lại bị hắn làm cho toàn thân đổ mồ hôi! Cô thật là không thể nhịn được nữa, lại đột nhiên mất hơi sức, tức giận cũng không thể được. . . . . .
Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết không còn chút hơi sức, hai tay của hắn đột nhiên ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, để cô dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của mình, hắn hung hăng hận không thể đem cô ăn hết, khẽ cắn cằm của cô. . . . . .
"A!" Hạ Tuyết có thể nói chuyện, tức giận hét lên: "Anh, cái người khốn kiếp này! ! Ỷ mình là đàn ông, dám khi dễ người ta? Thật quá đáng mà ! Anh buông ra!"
Hàn Văn Hạo duỗi hai tay bưng mặt cô, đè cái gáy của cô sát phía sau tường, nhìn chằm chằm đôi môi mềm của cô đã bị mình hôn đến vừa đỏ, vừa sưng, hắn có chút đắc ý, lại tiếp tục ʍúŧ môi của cô, bá đạo ở trên môi cô nói: "Tôi nói rồi, cô đừng phản kháng tôi ! ! Cô đã quên sao? Hả?"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thật muốn đem anh cắn ૮ɦếƭ! !"
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết nói: "Cô vẫn hi vọng tôi ૮ɦếƭ!"
"Không phải anh cũng hi vọng tôi ૮ɦếƭ sao?" Hạ Tuyết ngửa mặt nói! !
Hàn Văn Hạo nhìn gương mặt hồng hồng của cô, lại cúi đầu, khẽ ʍúŧ cánh môi của cô nói: "Đúng vậy! Tôi hi vọng cô ૮ɦếƭ đi!"
Hắn vừa nói xong, lại bá đạo dùng đầu lưỡi hấp dẫn, hôn Hạ Tuyết, hai tay vuốt ve chỗ trũng trên eo cô ! !
"Ưm. . . . . ." Hai tay Hạ Tuyết chống vào иgự¢ của hắn, xoay hai chân của mình, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. . . . . .
Hàn Văn Hạo mãnh liệt hôn cô một lúc lâu, rốt cuộc Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, thở hổn hển, buông cô ra, hỏi: "Rất nóng à?"
Hạ Tuyết bị nóng đến toàn thân đổ mồ hôi, có một loại ý nghĩ, cô không thích bản thân mình bị hắn kiềm chế, vỏ đại não của cô bắt đầu nóng lên, không thể nhịn được nữa nhìn Hàn Văn Hạo tức giận nói: "Anh đừng cho là tôi vui vẻ! ! Cho dù bây giờ anh có lấy được thân thể tôi, vậy thì thế nào? ở trong mắt của tôi, anh chính là đồ lưu manh! Cả đời đều cầm thú! !"
"Tôi không ngại, tôi ở trong lòng cô là cầm thú! Tôi chỉ hi vọng thỏa mãn bản thân mình mà thôi! Cho tới bây giờ tôi cũng không đặt cô ở trong lòng!!" Hàn Văn Hạo không sao cả, nói.
Hạ Tuyết tức giận kêu to: "Vậy tại sao anh muốn hôn tôi ?"
"Cô nghĩ rằng tôi hôn cô, là vì cô có chỗ nào đặc biệt sao? Ngoại trừ sinh Hi Văn cho tôi, thì cô có cái gì?" Hàn Văn Hạo nhướng mày nói!
Hạ Tuyết cắn môi dưới, tức giận nhìn hắn!
"Tôi bảo cô không được làm động tác này! Dạy hư con gái của tôi !" Hàn Văn Hạo đột nhiên bưng mặt cô, lại hôn môi của cô, hưởng thụ mùi thơm thân thể của cô, lần này tuy hắn kiềm chặt thân thể của cô, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng. . . . . .
Hạ Tuyết đẩy hắn ra, khí thế ngất trời nói: "Anh suy nghĩ một chút cho vị hôn thê của mình đi! Cô ấy tin tưởng anh như vậy! Chẳng lẽ anh không có trái tim sao?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo kiên định nhìn Hạ Tuyết nói: "Trái tim của tôi ở bên trong иgự¢! ! Cô muốn moi ra cho cô nhìn hay không?"
Hạ Tuyết thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhìn hắn nói: "Anh thật là đáng sợ! !"
Hàn Văn Hạo nắm cằm của cô nói: "Chuyện đáng sợ hơn, cô cũng không biết! ! Phụ nữ đối với tôi mà nói, không là gì cả! Nhưng con gái thì khác! Cho nên tôi tạm thời tha cho cô một mạng! ! Chuyện CD tình ái . . . . . ." Ánh mắt hắn nheo lại, không khách khí nhìn cô nói: "Ngoại trừ tôi, cô có lên giường với người đàn ông khác không! ?"
Hạ Tuyết vừa nghe xong, ánh mắt nóng lên, bàn tay hung hăng tát một cái trên mặt của hắn, tức giận hét lên: "Lời như thế anh cũng nói cho ra miệng được? anh là người đàn ông đầu tiên của tôi! ! Cũng là người đàn ông duy nhất cho đến bây giờ! !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên thâm sâu nhìn Hạ Tuyết. . . . . ."Vậy Hàn Văn Kiệt, không có hôn môi cô sao?"
"Anh ghê tởm! ! Tôi và hắn không xảy ra chuyện gì! ! Ngoại trừ hắn chăm sóc cho tôi, vẫn cứ chăm sóc cho tôi mà thôi! ! Tôi không ghê tởm như trong tưởng tượng của anh! ! Trái lại anh! Bên cạnh có bao nhiêu phụ nữ? đến khi nào thì anh không phải dùng nửa người dưới để suy nghĩ vấn đề?" Hạ Tuyết tức giận nói! !
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nghi hoặc hỏi: "Yêu một người, không dám tới gần như vậy, là vì cái gì?"
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên, kích động nói: "Bởi vì tôi mang thai con của anh! Bởi vì hắn đã có vị hôn thê! Bởi vì tình nghĩa anh em của tên khốn anh ! !"
Hàn Văn Hạo nhìn cô. . . . . .
"Thang máy này sao lại thế này? Tại sao lâu như vậy, vẫn chưa đến lầu một a?" Hạ Tuyết tức giận đi tới cửa thang máy, nhìn con số dừng lại ở tầng 50, không chạy nữa, cô quay đầu lại, “a” kêu to một tiếng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc