“Bác sĩ…… Cám ơn……” Hạ Tuyết nói lời thiệt tình với Hàn Văn Kiệt.
Hàn Văn Kiệt không để ý đến lời Hạ Tuyết nói, chỉ nhìn vết thương trên chân nói: “Lúc trở về cẩn thận một chút, không nên ᴆụng đến nước…… Vị trí này không dễ lành……”
“Dạ……” Hạ Tuyết gật đầu.
Hàn Văn Kiệt cũng không nhìn Hạ Tuyết, đứng lên, cầm lấy báo cáo chẩn đoán bệnh, nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải họp…… Cuối tuần đến tái khám…… Bác sĩ Lưu từ ngày mai bắt đầu nghỉ dài hạn, cho nên bệnh nhân của ông ấy đều là tôi nhận……”
“Dạ……” Hạ Tuyết lại cảm kích cười nói: “Về sau liền phiền bác sĩ……”
“Không cần khách khí……” Hàn Văn Kiệt lễ phép nở nụ cười một chút, hai người liền đi ra khỏi văn phòng……
“Cám ơn bác sĩ…… Hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt nói.
“Hẹn gặp lại……” Hàn Văn Kiệt không nói thêm, liền lạnh nhạt xoay người……
Hạ Tuyết cũng vui vẻ đi ra, vừa đi vừa cầm bệnh án, cảm động nói: “Ai da, tôi không sao…… Tôi còn còn sống…… Ai da, tôi còn còn sống……”
Một giọt nước mắt rơi xuống……
Hạ Tuyết vừa rơi lệ vừa cười đến vui vẻ nhanh hôn sổ khám bệnh, rồi bởi vì quá mức cảm động, cô cảm tạ thượng đế, cảm tạ thượng đế nhân từ…… Tưởng tượng đến đây, cô xoay người lại, kêu to: “Bác sĩ ——“
Hàn Văn Kiệt sửng sốt, ngừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nghẹn ngào rơi lệ nói: “Tôi thật sự thực cảm kích bác sĩ…… Tôi vừa rồi đã cho là tôi sắp ૮ɦếƭ, chính là tôi đột nhiên không có việc gì, giống như ở thiên đường…… Tôi thực cảm kích bác sĩ…… Cám ơn bác sĩ nói cho tôi biết một tin tức tốt đẹp như vậy…… Cả đời tôi sẽ nhớ kỹ hôm nay…… Nhớ kỹ mỗi câu hôm nay bác sĩ nói với tôi……”
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn Hạ Tuyết…… Mới chậm rãi mỉm cười, nói: “Trở về đi…… Chăm sóc bản thân mình cho tốt……”
“Bác sĩ, hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết nhanh lau nước mắt, xoay người, khoái hoạt đi ra phía trước, làn váy đỏ thẩm phiêu dật, làm cho bóng dáng của cô thoạt nhìn thực tươi đẹp, giống như một rặng mây đỏ, thực động lòng người……
Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn tấm lưng của cô……
Hạ Tuyết vui vẻ cầm đơn thuốc đi vào chỗ thu phí, giao đơn thuốc cho dược sĩ, rút ví hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm tám mươi!” Dược sĩ nói.
Hạ Tuyết nghe xong, mở ví ra, vừa thấy đến bên trong toàn bộ trống không, cô sửng sốt, mới nhớ lại sáng nay mình thực tiêu sái ném tiền cho gã trai hư hỏng kia, cô than một tiếng, xấu hổ nhìn dược sĩ nói: “Thực xin lỗi…… Tôi…… Tôi hôm nay không có mang tiền……”
Dược sĩ lạnh lùng đặt đơn thuốc ở trước cửa sổ nói: “Có tiền lại đến đi……”
Hạ Tuyết xấu hổ nhìn cô ta một cái, mới chậm rãi cầm lấy đơn thuốc, bỏ vào trong ví, mới thở dài nói: “Sớm biết không có cách nào đấu tranh, làm gì phải đi đấu với cái loại người đó?”
Cô thở dài đi ra tiền sảnh của bệnh viện, lại nghe có người kinh hô…… “Hồ Điệp? Trời ạ! Nghe nói tối hôm qua cô mới được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, đi nhận giải thưởng! Bởi vì phải nhận giải thưởng, cho nên mới cự tuyệt tổng giám đốc Hàn Văn Hạo………”
Hạ Tuyết vừa nghe ba chữ ‘Hàn Văn Hạo’ này, cô dỏng tai lên……
Hạ Tuyết kỳ quái nói: “Hồ Điệp? Nữ diễn viên Hồ Điệp đầy thực lực, đạt giải thương Kim Mã ba lần sao? Không phải người quay quảng cáo cho Hàn Văn Hạo sao? Sao lại là diễn viên? Rốt cuộc ai mới là người tối hôm qua cự tuyệt Hàn Văn Hạo a?”
Hạ Tuyết nghĩ đến đây, liền chậm rãi xoay người, nhìn đến cái màn hình siêu lớn đang phát tin giải trí…… Phóng viên đuổi theo nữ diễn viên Hồ Điệp được hoan nghênh nhất năm nay, chỉ thấy cô một chiếc váy dài cúp иgự¢ màu trắng tinh khôi, tóc 乃úi thanh nhã, đứng chung với ảnh đế Tả La, nghiễm nhiên là tài tử giai nhân mỉm cười đối mặt với màn ảnh……
“Hồ Điệp thật sự quá đẹp a……” Có hai học sinh trung học đang ngồi xem, nhịn không được nói.
Hạ Tuyết cũng nhịn không được nhìn Hồ Điệp, chỉ thấy cô tao nhã nghe phóng viên hỏi tin giựt gân về quan hệ giữa mình cùng tổng giám đốc Hàn Văn Hạo……
Cô im lặng lễ phép nghe xong mấy vấn đề này, rồi chớp đôi mắt trong veo động lòng người, khẽ mở đôi môi phấn nộn đỏ mọng, ngọt ngào trả lời vấn đề các phóng viên hỏi: “Chuyện của tôi và Hàn tổng giám đốc thực giả thế nào, mời mọi người đến hỏi Hàn tổng giám đốc là được……”
Các phóng viên vừa nghe xong, lập tức cảm giác rất hấp dẫn, nói: “Hồ Điệp, cô nói như vậy, có phải chứng minh có quan hệ tìm cảm giữa cô và Hàn tổng giám đốc?”
“Cái gì tôi cũng không có nói…… Đều do các anh chị nói ……” Hồ Điệp cố ý hờn dỗi liếc mắt phóng viên một cái, rồi cười nhẹ……
Tả La đứng ở một bên, cũng góp một câu vui đùa: “Người ta cái gì cũng không có nói, sau đó các anh chị liền tung scandal nói người ta có bạn trai, một thời gian sau, lại nói người ta chia tay, lại sau nữa, nói người tái hợp……”
Hồ Điệp nhịn không được, che môi đỏ mọng bật cười nhìn Tả La, cố ý nói giỡn: “Tôi cảnh cáo anh nha, anh đừng đắc tội giới truyền thông, nếu không lại giống một đại minh tinh nào đó mới đạt giải thưởng, nói hắn hiện tại đòi thù lao trên trời, kết quả không ai tìm đến người đó mời diễn!”
Hồ Điệp vừa nói xong, tất cả mọi người không khỏi bật cười lên……
Các phóng viên bình thường không có phát giác Hồ Điệp đang cố ý đánh lạc hướng, nhưng một phóng viên có thâm niên lại cầm microphone, nhắm ngay Hồ Điệp nói: “Xin hỏi Hồ Điệp, nếu cô và Hàn tổng giám đốc quả thực có quan hệ yêu đương, vậy đối với sự kiện sáng nay Hàn tổng giám đốc và cô gái bí ẩn ở Tam Á khách sạn hôn nhau nồng nhiệt, cô cái nhìn như thế nào?”
Vị phóng viên cười, cầm microphone chờ Hồ Điệp nói.
Hạ Tuyết cũng khẩn trương nhìn Hồ Điệp trên màn hình……
Hồ Điệp vừa nghe lời này, liền rất ăn ý cùng Tả La cùng nhìn thoáng qua, mới nói: “Đối với sự kiện sáng nay của tổng giám đốc Hàn Văn Hạo, là chuyện cá nhân của anh ấy, tôi không tiện đánh giá……”
“Nếu cô gái này thật sự là giai nhân của Hàn tổng giám đốc, cô có ý kiến gì không? Sẽ chúc phúc bọn họ không?” Phóng viên nắm chặt microphone, tuyệt không dễ dàng bỏ lỡ tin tức đáng giá này!
Hồ Điệp tựa như chăm chú lắng nghe rồi im lặng, cố làm ra vẻ thần bí và như suy nghĩ rất cẩn thận, chơm chớp đôi mắt, nhìn vị ký giả kia nói “Trên thế giới này không có nếu như, có là có, không có là không có, nhưng bởi vì sự việc mới xảy ra, xin thất lễ vì tôi không thể nào giải thích được, cho nên không thể phát biểu ý kiến … xin mọi người bỏ qua cho tôi … hãy nhìn vào thành tích của tôi, tôi không muốn dính vào scandal trên …”
“Nghe một số người biết chuyện nói, cô vì chiếc cúp Ảnh hậu giải thưởng Kim Mã mà cự tuyệt lời cầu hôn của Tổng giám đốc Hàn Văn Hạo, có đúng không?”, một ký giả cũng chen vào tham gia náo nhiệt.
Hồ Điệp vui vẻ bật cười nhìn mọi người nói, “Các vị, chiếc cúp Ảnh hậu và tình yêu không liên quan với nhau, đây là lời của những người biết chuyện ư? Không biết những người biết chuyện này là ai? Các anh chị ký giả đã vượt quá đề tài rồi … trước hết, xin tạm ngừng tin tức này ở đây…”
“Xin hỏi Hồ Điệp … quan hệ bây giờ của cô và Tổng giám đốc Hàn là như thế nào?”, một ký giả ép sát vào hỏi.
Nụ cười trên mặt Hồ Điệp bắt đầu có chút cứng ngắt, người đại diện vừa nhìn thấy tâm trạng Hồ Điệp có chút bất thường thì lập tức đi lên phía trước, che ký giả lại, nói “Được rồi, được rồi, các chuyện có liên quan đến đời tư cá nhân chúng tôi không thể trả lời, cám ơn mọi người, mọi người đã vất vả…”
Ký giả dày dạn kinh nghiệm kia tiến đến sát gần bên cạnh Hồ Điệp, hỏi “Cô trốn tránh không trả lời, có phải đã thừa nhận cô với Tổng giám đốc Hàn có quan hệ mật thiết với nhau, có đúng như lời đồn đãi không, vì chiếc cúp Ảnh hậu mà cô đã chia tay với Tổng giám đốc Hàn”
“Cám ơn mọi người …”, người đại diện lập tức ngăn cản các ký giả, để cho Hồ Điệp quay trở lại hậu trường…
Hạ Tuyết đứng trước màn ảnh lớn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Điệp, muốn cất giọng cảm thán, người có tiền thật là sung sướng, muốn lên trời thì lên trời, muốn làm Ảnh hậu thì làm Ảnh hậu … Cô bỗng chốc tự giễu khi nghĩ đến bản thân mình, cười bất đắc dĩ, nói “Haiz, mình thật là vinh hạnh … lại có thể dính dáng đến những người như thế … nhưng mà … ngay cả một trăm tám mươi đồng tiền mua thuốc mình cũng không có … thật là mỉa mai mà …”
Cô vừa cười vừa xoay người, lại nghe được hai nữ sinh bên cạnh đột nhiên tức giận nói “Rốt cục người giành người yêu với Hồ Điệp là người nào a, nếu như bị tớ phát hiện, tớ sẽ tát nàng mấy bạt tai đến khi rách miệng mới thôi…”
“Đúng vậy, dám giành người yêu với Hồ Điệp, không biết là thứ người gì nữa, Hồ Điệp là Đông Phương đệ nhất mỹ nhân đó nha!”
“Đông Phương đệ nhất mỹ nhân đi ૮ɦếƭ đi, Đông Phương đệ nhất mỹ nhân thì có thể tát người khác rách miệng sao”, Hạ Tuyết không nhịn được, thấp giọng chửi một câu!
Hai học sinh trung học quay lại nhìn Hạ Tuyết với ánh mắt sắc hơn dao …
Hạ Tuyết lập tức cuối đầu, lấy tay xoa xoa khuôn mặt mình, giả bộ ngứa…
Hai học sinh trung học lại quay đầu lại, tức giận nói “Lấy tay ra, ta muốn tra xem, ả xấu xí dám tranh giành với Hồ Điệp, rốt cục là người nào!”
“Tốt”, một học sinh trung học điên cuồng khác lập tức hưởng ứng, “Kêu gọi tất cả mọi người trong câu lạc bộ ái mộ Hồ Điệp cùng điều tra, tìm ra, ngày ngày đến nhà ả ném trứng gà”
Hạ Tuyết dồn dập thở vì kinh ngạc, vừa che mặt, vừa chu môi chửi nhỏ “Mấy đứa trẻ ૮ɦếƭ tiệt này, tuổi còn nhỏ mà đòi tập tành làm ngôi sao”
“Nhìn đi, chính là cô gái này, là người giành người yêu của Hồ Điệp đó”, một học sinh trung học bỗng nhiên kêu to lên, rất nhiều người trong đại sảnh của bệnh viện cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn lên, màn ảnh đang chiếu cảnh Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết hôn nhau đắm đuối lúc sáng nay…
Hạ Tuyết bị dọa sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô cũng không tự chủ được, ngẩng đầu lên, trên màn hình đúng là cảnh cô và Hàn Văn Hạo hôn nhau say đắm, lúc ấy, bởi vì cô muốn thoát khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn mà bị hắn dùng hai tay xiết chặt chiếc eo nhỏ của mình, ép sát cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn rỏi của hắn, mãnh liệt hôn … cô nhìn thấy thế mà phát hoảng, tim đập mạnh liên hồi … tựa hồ như muốn ngất đi…
“Rốt cục cô gái đó là người nào…”, một vài người bắt đầu lảm nhảm
“Là cô gái này muốn giành người yêu với Hồ Điệp sao, gan cô ấy thiệt lớn quá đi, cô ấy không biết những người ái mộ Hồ Điệp là những người trung thành nhất và điên cuồng nhất sao”, có người nói như thế.
“Đoán chừng là thấy tiền sáng mắt, tìm được người yêu lợi hại là ông chủ kim cương , còn gì sợ nữa chứ?”
“Thật không biết xấu hổ, vừa nhìn thấy tiền thì hám liền”, một số người la lên.
Hạ Tuyết càng nghe thì cúi đầu càng thấp, trên mặt cảm thấy nhồn nhột, cố gắng che lại khuôn mặt của mình, cô sợ người khác nếu nhận ra được khuôn mặt của cô, sẽ bắt cô đi ngâm Ⱡồ₦g heo…
“Bạn xem…Tổng giám đốc Hàn còn giúp cô ấy lau những vết son bị lem … trời ạ…”, lại có người kêu to.
Hạ Tuyết hoảng sợ đến toàn thân đều run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra đầm đìa, ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, cô thấy khuôn mặt thâm tình của Hàn Văn Hạo đang kề sát khuôn mặt cô, sau đó lau nhẹ những vết son lem bên khóe môi cô…
“Điều này thật sự là quá đáng … cái ả đó không ૮ɦếƭ tử tế được”, những người ái mộ Hồ Điệp tức giận, tiếp tục nói.
Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn cảnh Hàn Văn Hạo đang hôn mình, ôm chặt chiếc eo cô, đẩy cô đi về phía trước, hết sức thân mật…Nhưng mà có ai biết, người đàn ông này vô cùng bá đạo, bây giờ cô rất muốn đem Hàn Văn Hạo xé thành tám mảnh, ném cho chó ăn!
“Lập tức thông báo cho những người ái mộ trong câu lạc bộ, phải tìm cho ra cái ả này!”, một người ái mộ Hồ Điệp khác, tức giận nói “làm như mình xinh đẹp không ai bằng, dám hướng về phía ống kính đắc ý như vậy, đơn giản là không đem Hồ Điệp của chúng ta để ở trong mắt!”
“Đúng đó!”, một học sinh cấp hai lập tức lấy điện thoại di động ra …
“Sao cô vẫn chưa đi?”, Hàn Văn Kiệt cầm báo cáo chẩn đoán bệnh, đi cùng một nhóm bác sĩ thực tập đến bên đám đông, nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Mọi người lập tức quay đầu lại, tò mò nhìn về phía ấy …
Hạ Tuyệt nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ chớp chớp đôi mắt nói “Tôi…tôi…mắt tôi bị hạt cát bay vào, không nhìn thấy được…”
Hàn Văn Kiệt nghe thế, quay đầu lại, nhìn các bác sĩ thực tập phía sau lưng mình, nói “Mọi người đi trước đi…”
“Vâng”, các bác sĩ thực tập rối rít rời đi…
“Cô gái này thật quen mặt nha”, có người quay lại nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cảm thấy cô thật quen mắt…
Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, như máu xông lên não, cô bước nhanh tới trước mặt Hàn Văn Kiệt, không nói hai lời, cầm ống tay áo blue trắng của Hàn Văn Kiệt lên lau mắt, sau đó, chui vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hàn Văn Kiệt, lấy áo anh che lại khuôn mặt mình…
Hàn Văn Kiệt sửng sốt, xoay đầu nhìn thì thấy có rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ thực tập nhìn mình với ánh mắt kỳ quái … Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói “Giờ này là giờ gì còn đứng ở chổ này…nên trở về phòng bệnh thì hãy trở về … nên đi làm việc thì hãy về văn phòng làm việc …”
Mọi người nghe vị bác sĩ này nói thế thì cũng rối rít đi…
Hạ Tuyết sợ mất hồn, hết tránh bên trái lại né bên phải, không dám hé đầu ra ngoài …
Hàn Văn Kiệt cúi đầu nhìn người trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, sau đó liền thở dài nói “Áo của tôi bị cô kéo thành nhăn nhúm… hôm nay người giúp việc mới giúp tôi ủi thẳng…”
“A”, Hạ Tuyết vừa nghe được thì khuôn mặt lại đỏ bừng, thụt lùi về phía sau một bước, ngượng ngùng, cắn chặt chiếc môi dưới của mình, sửa lại chiếc áo blue trắng cho Hàn Văn Kiệt, rối rít nói “Thật xin lỗi…lút nãy tôi có chút nguy hiểm … không phải cố ý lôi kéo áo của anh … Thật xin lỗi a … xin anh dừng trách …”
Hàn Văn Kiệt không nói gì, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, bất đắc dĩ bật cười, nói “Cô thật là … rất nguy hiểm …”
“A”, Hạ Tuyết như vừa tỉnh mộng, nhìn Hàn Văn Kiệt hỏi …”Cái gì?”…
Hàn Văn Kiệt nhìn cặp mắt sáng long lanh của Hạ Tuyết, trong nháy mắt, liền nhàn nhạt nói “Mắt không phải bị hạt cát bay vào sao?”