Đêm Noel tuyết bay đầy trời……
Một cái cô gái mặc áo lông màu xanh nhạt, bộ đồ thể thao màu trắng, cưỡi xe đạp chạy nhanh trong gió tuyết, một giọt máu rơi xuống nền tuyết, đỏ tươi……
Cô vươn bàn con tay nhỏ bé, đè lại cái mũi, ngăn cho máu không chảy tiếp, trong đầu lại nhớ lại lời bác sĩ căn dặn mình……“Gần đây sức miễn dịch càng ngày càng thấp, trước khi có kết quả kiểm tra, cô tuyệt đối không thể để cho thân thể của mình bị thương……”
“Cháu sẽ ૮ɦếƭ sao? Nếu cháu ૮ɦếƭ, em trai cháu phải làm sao bây giờ? Nó mới ba tuổi…… Ba mẹ cháu đều bỏ lại chúng cháu mà đi rồi……” Cô yếu ớt hỏi bác sĩ……
Bác sĩ lắc đầu không lên tiếng……
Hạ Tuyết nhớ tới mấy chuyện ở bệnh viện vừa rồi, lòng của cô đau xót, trong đôi mắt đã phủ nước, mờ mịt nhìn đêm Noel lung linh sắc đèn màu, có ông già Nô-en, còn có một cặp đôi đang cầm hoa tươi ôm nhau gọt ngào, cô nghẹn ngào tự nhủ: “Không có việc gì, có lẽ kết quả kiểm tra sẽ không sao, mình không sao đâu? Có lẽ mình còn có thể sống……”
Chuông di động vang lên.
Hạ Tuyết nhanh dừng xe, một tay lấy điện thoại ra, một tay dùng khăn bịt mũi, cố gắng hé miệng, nói……“A……”
“Sao còn chưa tới?” Một giọng nói mềm nhẹ, cũng rất lạnh lẽo truyền đến……
Hạ Tuyết vô cùng xin lỗi: “Thực xin lỗi, Cẩn Nhu…… mình lập tức đi tới…… Bạn chờ một chút……”
“Ừ…… Mau tới…… Rõ ràng đã hẹn, đến giúp mình cùng vào lễ Giáng Sinh……” Đối phương có chút miễn cưỡng cười nói.
“Lập tức tới liền!” Hạ tuyết lập tức tắt điện thoại, đạp xe, nhanh đến nhà hàng cơm Tây.
Trong nhà hàng.
Có cô gái mặc âu phục màu trắng, nhu thuận ngồi bên cửa sổ, ánh mắt run rẩy một tia lạnh lẽo cùng phẫn nộ……
“Cẩn Nhu?” Hạ Tuyết vui vẻ địa đi vào nhà hàng cơm Tây, nhìn thấy cách ăn mặc tối nay của bạn thân, cô kinh ngạc nói: “Bạn hôm nay đẹp quá……”
Cẩn Nhu nhìn thấy Hạ Tuyết xinh đẹp giống như bông tuyết trong suốt trên bầu trời, cô khẽ nhếch miệng cười nói: “Bạn đẹp nhất…… Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đi chung, người khác đều khen bạn đẹp…… khen nhà của mình có tiền……”
“Nói cái gì đó?” Hạ Tuyết cố ý trừng mắt bạn thân một cái, sau đó gọi người phục vụ mang tới một ly cà phê…… Tối nay cô không có phát hiện ánh mắt của bạn thân thật đáng sợ……
Cẩn Nhu lại nhìn thật kỹ Hạ Tuyết, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào? Không có việc gì chứ? Có thể sống được thật lâu chứ?”
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi tối đi…… Cô cố gắng cười cười, không dám nói, chỉ tùy tiện quay người……
Cẩn Nhu đột nhiên cắn hàm răng, nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết, cô cắn môi, giả bộ an ủi: “Không có việc gì! Có thể sẽ sống sót mà? Bạn phải có hy vọng! Nếu bạn thật sự có chuyện, mình sẽ giúp bạn chiếu cố em trai, tìm cho nó một gia đình hoặc một cô nhi viện.”
Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bạn thân tối nay dường như thay đổi, cô khó hiểu, cười nói: “Này! Đêm nay bạn làm sao vậy? Nói lung tung! Không phải chưa có kết quả xét nghiệm sao?”
Cẩn Nhu hạ mắt……
Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nắm tay bạn thân, mạnh mẽ tươi cười, cố ý lẩm bẩm nói: “Ai nha, bạn không phải là quá lo lắng chứ? Mình không sao mà……”
Cẩn Nhu miễn cưỡng cười…… Cúi đầu, lên tiếng nói: “Mình vừa rồi bị rớt một cái nhẫn ở toilet, bạn giúp mình tìm một chút nhé……”
“A? Mình phải nhanh đi xem!” Hạ Tuyết vừa nghe, liền lập tức đứng dậy, đi đến toilet, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Hạ Tuyết vẫn đều chăm sóc Cẩn Nhu giống như em gái.
Cẩn Nhu một cắn môi, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, quay đầu, nhìn thấy bạn tốt đi khỏi, sắc mặt của cô đột nhiên lạnh lẽo, lấy ra một gói bột màu trắng…… Cô nhìn ly cà phê ấm áp trước mặt, hung hăng nói: “Dù sao…… Bạn không phải sẽ ૮ɦếƭ sao? Giúp đỡ mình lần này đi……”
Hạ Tuyết chạy đến toilet nhẵn bóng hoa lệ của nhà hàng cơm Tây tìm xung quanh, đều không có tìm được nhẫn, cô lo lắng nghĩ, người kia liều lĩnh như vậy, nếu mình xảy ra chuyện gì, tìm người đó đến chiếu cố bạn ấy đi…
Em trai và Cẩn Nhu là những người mà bản thân mình vướng bận nhiều nhất, nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tuyết lại đau xót, trong mũi lại tràn đầy một mùi tanh, cô nhanh cầm khăn tay, ngửa đầu lên lau máu mũi, nghĩ nếu bị Cẩn Nhu thấy, bạn ấy khẳng định sẽ sợ hãi, vì là bạn thân từ nhỏ đến lớn, đều sợ thấy máu…
Hạ Tuyết lau máu mũi xong, lại cúi đầu, chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lại phát hiện ngay bên cạnh bồn rửa mặt, có một cái trâm cài đầu hình con bươm bướm bằng ngọc tím…
“Ủa?” Hạ Tuyết rửa tay, mới cầm cái trâm lên, đặt ở dưới ánh đèn, nhìn kỹ viên ngọc lóe ra ánh sáng óng ánh như mặt nước, vừa thấy liền biết nó có giá trị xa xỉ…
“Ai lại để quên thứ quý giá như vậy ở nơi này nhỉ?” Hạ Tuyết tò mò xoay người, cố ý nâng cao giọng, nhứng toàn bộ cửa toilet mở ra, không có ai ở bên trong…
Hạ Tuyết ‘a’ một tiếng, cười nói…“Vật quý giá như vậy, cũng có thể để quên…” Cô không có nghĩ nhiều, liền bỏ cái trâm ngọc vào túi mình, nghĩ sau khi rời khỏi đây, đem nó giao cho quản lý nhà hàng… Trong nháy mắt khi cô xoay người, thấy chân mình đạp lên cái gì đó, cô kỳ quái nhìn xuống, vừa lui chân ra, phát hiện chiếc nhẫn kim cương nằm ở dưới chân mình…
“Thì ra mày ở trong này…” Hạ Tuyết nhận ra được đây là nhẫn của Cẩn Nhu, cô vui vẻ nhặt lên, liền đi ra nhà ăn…
“Bạn xem, đây là cái gì?” Hạ Tuyết vui vẻ đi trở về chỗ ngồi, đem nhẫn đưa cho Cẩn Nhu xem…
Cẩn Nhu thản nhiên nâng mắt, nhìn thoáng qua nhẫn, mới cười nhẹ nói…“Sao tìm lâu như vậy? Về sau không cần như vậy, đã đánh mất thì thôi, cũng không quý giá lắm…”
“Sao bạn lại nói như vậy nói chứ?” Hạ Tuyết nhìn bạn thân, cười nói… “Đồ vật của mình, đương nhiên sẽ quý giá nha… Hơn nữa nhẫn này, cũng là quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của bạn mà…”
Cẩn Nhu nở nụ cười một chút, mới nói: “Loại hình thức này nọ, chú ý nhiều như vậy làm cái gì? Ở trong mắt của mình, ngoại trừ Thế Vĩ, không có bất kỳ kẻ nào cùng đồ vật gì đáng để mình quý trọng…”
“Mặc kệ như thế nào… Đây chính là nhẫn của bạn… Đeo đi… kẻo chút nữa lại đánh mất…” Hạ Tuyết không nói hai lời, liền kéo ngón tay ngọc thon dài của Cẩn Nhu qua, đem nhẫn đeo cho cô…
Cẩn Nhu lập tức từ trong tay Hạ Tuyết thu tay trở về, nhìn ly cà phê trước mặt cô, nói: “Uống nhanh đi, lạnh rồi…”
“Ừm!” Hạ Tuyết mỉm cười nâng ly cà phê lên, uống một hơi.
Cẩn Nhu nở nụ cười, cô nhướng lông mày nhìn bạn tốt, cười nói: “Bạn vĩnh viễn đều như vậy, uống cà phê giống như uống nước, uống nhanh như vậy! Bạn không sợ nghẹn sao?”
Hạ Tuyết cười, buông ly cà phê xuống, sảng khoái nói: “Làm sao có thể nghẹn chứ?”
Cẩn Nhu không lên tiếng, chính mình cũng tao nhã uống cà phê…
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu thật kỹ, nói: “Thân thể bạn không thoải mái à? Hôm nay thoạt nhìn không mấy vui vẻ? Có phải người mẹ kế ghê tởm của bạn lại bắt nạt bạn không?”
“Không có… Dì ấy giới thiệu cho mình một người đàn ông…” Cẩn Nhu buông ly cà phê, sau đó nhìn Hạ Tuyết.
“A?” Hạ Tuyết giật mình nhìn Cẩn Nhu nói: “Giới thiệu cho bạn một người đàn ông? Nhưng không phải bạn đã có Thế Vĩ sao? Các bạn đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩn Nhu lại nhìn vào đôi mắt của Hạ Tuyết, khẽ cắn răng, biểu tình hơi kích động run rẩy lên…“Chúng mình luôn rất yêu nhau, chúng mình không có việc gì…”
“Vậy…” Hạ Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng mệt rã rời, cô nặng nề ngáp một cái, mới hỏi Cẩn Nhu: “Vậy mẹ bạn sao còn giới thiệu bạn trai cho bạn chứ?”
Cẩn Nhu cười lạnh một chút, mới thê lương nghẹn ngào nói: “Bởi vì bà thấy Thế Vĩ chỉ là một người làm ăn nhỏ, không có tiền đồ… Cho nên…” Cô lại nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, mới rơi nước mắt nói: “Bà đem mình giới thiệu cho lão tổng của tập đoàn khách sạn Tam Á…”
Hạ Tuyết nghe những lời này, cô sửng sốt nói: “Lão tổng khách sạn Tam Á? Vậy tuổi…”
“Đúng!” Cẩn Nhu nhìn bạn thân, sâu kín nói: “Gần sáu mươi tuổi, vợ vừa mới ૮ɦếƭ chưa được vài ngày, sau đó khẩn cấp muốn kết hôn vợ mới, mẹ kế ghê tởm của mình đợi đến cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ này… Liền hiến mình cho lão già ૮ɦếƭ tiệt kia… Đêm nay, mình sẽ đến khách sạn đó với hắn… Nếu mình không đi, mẹ mình đánh gãy chân Thế Vĩ!”
Hạ Tuyết nghe được, kinh hãi nói: “Bạn không thể đi!!! Tuyệt đối không thể đi!”
“Cho nên mình không đi!” Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết, lãnh lẽo nói từng chữ: “Mình sẽ không để bà ta thực hiện được dã tâm… Sẽ có người đi thay mình.”
“Ai?” Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, tò mò hỏi.
Cẩn Nhu nhìn kỹ người bạn hơn mười năm trước mặt này, nói: “Bạn!”
“A?” Hạ Tuyết mới vừa kỳ quái lên tiếng, liền cảm giác bị một trận hoa mắt, cả người mềm nhũn ngã vào trên bàn.