Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Kê Hướng Hòe mở mắt ra, phát giác chính mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, mà bên giường có một cô gái đang ngồi đưa lưng về phía mình, đang cùng giày da của mình chiến đấu hăng hái.
“૮ɦếƭ tiệt! Đôi giày này sao lại khó cởi đến như vậy chứ!” Cô gái cứ nhắc đi nhắc lại như thế.
Cô có một mái tóc dài, bóng lưng làm cho anh cảm thấy quen thuộc, anh lắc đầu cười khổ, bởi vì anh lại bắt đầu cảm thấy đối phương rất giống với vợ trước của mình.
Nhưng đây là việc không có khả năng xảy ra.
Rốt cục, cô gái cũng chiến đấu thành công với đôi giày của anh, thùng thùng hai tiếng, đại biểu cho đôi giày đặc chế Italy của anh được xem như rác tùy ý quăng loạn, sau đó cô gái xoay người, đầu tiên là đôi mắt to tròn, rồi đến chóp mũi xinh đẹp, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng khéo léo ── một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.
Thủy Dao? Anh hiện tại là đang nằm mơ sao?! Kê Hướng Hòe nhắm mắt lại, suy nghĩ như thế.
Đan Thủy Dao không biết chồng cũ của mình đã sớm tỉnh lại, sau khi cởi giày của anh xong, cô tiếp tục cùng caravat của anh chiến đấu.
“Thật là, rốt cuộc là ai quy định ra ngoài nhất định phải đeo caravat, một cái vải dệt thắt phức tạp như vậy làm cái gì, bộ không có ai nghĩ tới khả năng nó sẽ làm người ta nghẹt thở ૮ɦếƭ sao?” Vừa cởi caravat trên cổ anh ra, cô vừa không nhịn được bắt đầu nói lảm nhảm.
Không hề báo động trước, tay cô bị một đôi bàn tay to ấm áp gắt gao nắm giữ, cô giật nảy mình, vội vàng muốn rút tay về, nhưng là người nào đó không có ý định để cho cô như ý nguyện, cô càng giãy dụa, thì sự kiềm chế của anh lại càng chặt.
Kê Hướng Hòe lại lần nữa mở mắt ra, nhìn người trước mắt, lại càng thêm xác định chính mình là đang mơ.
Bởi vì vợ trước xinh đẹp của anh, đang ngồi ở bên cạnh anh, đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn anh, mà đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô đang ở trước иgự¢ anh không ngừng cọ xát.
Mặc kệ đây là sự thật hay chỉ là một giấc mộng đẹp, ít nhất anh xác định hiện tại anh không muốn cô một lần nữa rời đi khỏi anh, nghĩ như vậy cho nên anh càng muốn giữ lấy cô chặt hơn.
“Thủy Dao......” Anh buông tay cô ra, nhanh chóng chuyển sang ôm chặt lấy cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, nở nụ cười thỏa mãn.
Đan Thủy Dao bị ôm lấy không có tâm tình tốt giống như anh, cô kinh hoảng không thôi, không rõ một gã đàn ông say rượu lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
“Buông ra, Kê Hướng Hòe!” Cô liều mình đẩy anh ra.
Bất quá, mặc kệ cô giãy dụa thế nào, anh chính là không muốn buông cô ra, cũng bởi vì thân cận quá gần này, phần thân dưới của anh nhanh chóng có phản ứng, ánh mắt dấy lên nhiệt tình hỏa diễm, nhìn cô chằm chằm.
“Anh...... Anh làm gì nhìn em như vậy?” Cô cảm giác được ánh mắt anh khác thường, hoảng hốt nhận ra được thân thể anh biến hóa.
Hơi thở ấm áp cùng mùi rượu phất trên mặt cô, anh không có trả lời vấn đề của cô, chính là càng không ngừng thấp giọng gọi tên cô,“Thủy Dao...... Thủy Dao......”
Cơ thể hai người càng ngày càng gần nhau, môi anh lẩm bẩm tên cô, rồi trực tiếp dán lên bên má cô, không ngừng công thành đoạt đất hôn lên chóp mũi của cô, đôi môi, một đường đi xuống hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô......
Nên đẩy anh ra, Đan Thủy Dao trong đầu mơ hồ nghĩ như vậy nhưng tay cô lại giãy dụa ôm lấy cổ anh.
Kê Hướng Hòe vừa hôn vừa thuần thục thoát quần áo của cô, hai tay làm càn xoa lên nụ hoa kiên đĩnh trước иgự¢ cô, ở trên người cô châm lên ngọn lửa Dụς ∀ọηg.
Bọn họ nằm ở trên giường, giống như đứa nhỏ, luống cuống tay chân rút đi quần áo lẫn nhau, anh cẩn thận chạm vào mỗi tất da thịt trên người cô, cảm thụ được da thịt non mềm đầy xúc cảm của cô.
“Thủy Dao...... Thủy Dao......” Anh đưa vật cứng rắn đặt ở nơi mềm mại của cô, gắng gượng kiềm chế lửa nóng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
Biểu cảm cô mê mang mà trầm mê là đáp án tốt nhất của anh. Lúc anh đem lửa nóng thật sâu thâm nhập thân thể của cô, bọn họ đồng thời phát ra ՐêՈ Րỉ thỏa mãn, cảm giác hư không trong cơ thể lẫn nhau đều tại giờ phút này hoàn toàn thực thỏa mãn.
“Hòe......” Đan Thủy Dao mềm giọng ՐêՈ Րỉ, hai tay càng thêm ôm sát tấm lưng ẩm ướt đầy mồ hôi của anh.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, anh lập tức một lần nữa chiếm đoạt đôi môi của cô, tứ chi càng cùng cô quấn quít ôm lấy nhau.
Một đêm này, anh muốn cô hết lần này đến lần khác, thỏa mãn đói khát lâu nay của anh, hai tay thủy chung không rời khỏi thân thể của cô, cho dù cuối cùng mệt mỏi mà ngủ đi, anh vẫn là bá đạo ôm lấy cô.
Cho dù đó là mộng, anh cũng sẽ không để cho cô một lần nữa từ bên người anh trốn đi.
Kê Hướng Hòe là vì mũi không ngừng truyền đến cảm giác muốn hắt xì mà tỉnh lại.
Anh cau mày mở mắt ra, vẻ mặt còn có điểm hoảng hốt nhìn xem xung quanh, đây không phải là phòng của anh, trên giường còn có một con chó nhỏ đang lắc mạnh cái đuôi.
Xem ra cảm giác muốn hắt xì làm cho anh tỉnh dậy chắc là do con chó này ở bên người anh tác loạn.
Ngồi dậy, anh có chút không vui khi nhìn thấy chính mình toàn thân trần trụi, còn có dấu vết của một đêm hoan ái.
૮ɦếƭ tiệt! Cấp dưới của anh rốt cuộc là đang bày trò quỷ gì? Đêm qua không đưa anh về nhà, mà lại đem anh ném ở cái địa phương quỷ quái gì thế này, xem ra anh cần phải suy nghĩ lại việc tăng lương cho bọn họ.
Đẩy ra cánh cửa nhỏ trong phòng, là một gian phòng tắm, anh liền đi vào rửa mặt chải đầu, bỗng nhớ tới hành vi phóng túng hoang đường hôm qua. Kỳ thực dùng đầu gối cũng biết tối hôm qua căn bản là do anh say quá mức, vợ trước đối với anh hẳn là chán ghét đến cực điểm, làm sao có thể lại lần nữa xuất hiện trước mắt anh, thậm chí còn hảo tâm thu giữ anh?
Anh cũng thật là bệnh không nhẹ, nhưng không biết cô gái như thế nào lại có thể khiến anh có thể tưởng lầm là Đan Thủy Dao, còn cùng đối phương phát sinh quan hệ, hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện cô ta dễ dàng nói chuyện......
Lấy khăn tắm màu trắng lớn vấn quanh người, anh chậm rãi đi ra ngoài.
Kê Hướng Hòe một bên nhặt quần áo chính mình lên, không vui khi thấy quần áo mình dính không ít lông chó, mà caravat của anh cũng đang bị con chó kia chà đạp.
“Đồ con chó ngu ngốc! Nhả caravat của tao ra!” Anh vươn tay, bắt lấy đầu kia của caravat.
Nhưng là nó không có ngoan ngoãn làm theo lời anh, ngược lại còn dùng móng vuốt cào vào tay anh, thừa dịp anh đau thu tay về, nó nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
“૮ɦếƭ tiệt!” Anh không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng.
Con chó này thật sự là được “giáo dưỡng tốt”! Xem ra anh phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với chủ nhân của nó, nghĩ xem người như thế nào lại dưỡng ra cái loại cẩu này.
Lạnh mặt đi ra cửa phòng , anh không có chú ý nhiều đến bài trí căn nhà, bởi vì tất cả lực chú ý của anh đều tập trung vào một bóng lưng đang bận rộn trong bếp.
Tốt lắm thật sự rất giống...... Anh cũng thường ở trên đường đuổi theo bóng lưng quen thuộc như thế này.
Khi bóng lưng trước mặt xoay người lại, anh cơ hồ là dừng lại hô hấp, không thể tin được nhìn cô.
Ông trời a! Thế nhưng đúng là Thủy Dao, vợ trước của anh?!
Sáng sớm tỉnh lại, Đan Thủy Dao không nhịn được hít lạnh một hơi.
Ngày hôm qua cô là bị ma ám sao? Làm sao có thể ỡm ờ cùng Kê Hướng Hoè ôn “chuyện cũ”?!
Miễn cưỡng nhích cơ thể, toàn thân đều đau nhức làm cho cô không nhịn được ՐêՈ Րỉ, lại sợ đánh thức người nào đó còn đang ngủ, đành phải cứng rắn cắn môi dưới, đem thanh âm nuốt xuống.
Sau khi cô mặc quần áo xong, không nhịn được quay đầu lại nhìn người ở trên giường.
Khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say, cũng giống như trước luôn làm cho người ta không kiềm chế được mà mê luyến, dáng người tinh tráng rắn chắc như là kiệt tác hoàn mỹ được nghệ thuật gia điêu khắc ra, làm cho người phụ nữ khắp thiên hạ động lòng không thôi, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ, càng không cần nói cô còn tự thể nghiệm, tràn ngập tinh lực cùng dáng người hoàn mĩ như thế nào vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra ở cô trước mắt.
Vừa nghĩ đến kích tình đêm qua, cô không nhịn được đỏ mặt, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Vừa mới kéo cửa ra, vật cưng Đa Đa bị vắng vẻ một buổi tối lập tức vọt tiến vào, chạy vòng vòng quanh người cô như muốn lấy lòng chủ nhân.
“Hư ── nhỏ tiếng chút! Không cần đánh thức anh ta.” Đan Thủy Dao ngồi xổm xuống, nhỏ giọng dặn dò vật cưng.
Quên đi, mặc kệ hiện tại hối hận thế nào cũng đều vô dụng, trước tiên phải làm cái gì đó để lấp đầy dạ dày đang kêu gào của cô đã, còn về phần Kê Hướng Hòe...... chờ đến lúc cô hồi phục tâm tình, lại suy ngẫm xem nên thế nào cùng chồng trước chào hỏi đi!
“Nguyên lai đêm qua thật là em.” Đột nhiên tiếng nói khàn khàn của Kê Hướng Hòe vang lên sau lưng, làm cho Đan Thủy Dao giật nảy mình, nhưng cô rất nhanh ổn định tâm tình, nhàn nhạt xoay lưng nhìn về phía anh.
“Anh tỉnh?” Cô làm như không có việc gì hỏi:“Tôi đang làm bữa sáng, muốn cùng nhau ăn không?”
Anh nhìn cô thật lâu, nhìn thấy đáy mắt cô chợt lóe lên xấu hổ rồi nhanh chóng biến mất.
“Ừ, nếu không phiền toái.” Anh quyết định trước không nói đến chuyện tối hôm qua, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn cứ dính chặt vào người cô.
“Không phiền toái, nhưng là tay nghề của tôi so với đầu bếp của chúng tôi không tốt cho lắm.” Nhàn nhạt nói xong, Đan Thủy Dao lấy ra bánh mì đã nướng tốt, đem chân giò hun khói cùng trứng ốp la đưa tới trên bàn cơm.
Lúc này anh cho rằng cô đã chuẩn bị xong bữa sáng muốn cùng nhau dùng cơm, nhưng cô lại không ngồi xuống, ngược lại tiếp tục quay trở lại bếp, chuẩn bị một ly lớn nước hoa quả, còn có một sandwich kẹp chân giò hun khói và phô mai.
Kê Hướng Hòe nhìn thấy cô làm ra một đống đồ ăn sáng, không nhịn được nói: “Anh không ăn hết nhiều như vậy, em không cần bận nữa.”
Cô cũng không quay đầu lại đáp lại,“Ai nói là muốn chuẩn bị cho anh ăn, đó là bữa sáng của tôi.”
Bữa sáng của cô? Kê Hướng Hòe như là nhìn đến một người khác hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào ly lớn nước hoa quả, còn có sandwich nhìn như đơn giản nhưng lại rất nhiều thứ, cuối cùng cô còn tới tủ lạnh lấy ra một dĩa trái cây đã chuẩn bị sẵn.
Nếu anh nhớ không lầm thì, bữa sáng của cô hính như cho tới bây giờ trừ bỏ salad xà lách ra thì cũng không có ăn gì, thậm chí ngay cả nước trái cây cũng chính là nhấp cho có, hiện tại cô gái trước mắt này thèm ăn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không cần phải so sánh với một cô gái bình thường, chỉ so với anh thôi thì anh cũng đều ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy, huống chi là cô?!
“Ý em là tất cả đồ ăn đều là bữa sáng của em?” Anh không dám tin hỏi.
Cầm lấy thìa khuấy ly hoa quả, Đan Thủy Dao nếm thử một chút, rồi mới bớt chút thời gian trả lời vấn đề của anh,“ bánh mì nướng cùng chân giò hun khói trứng ốp la là cho anh, nếu anh muốn ăn hoa quả thì cũng có thể lấy một chút mà ăn.”
Cô không phải không phát hiện bộ mặt kinh ngạc của anh, nhưng đối với cô thì không có vấn đề gì.
Hiện tại cô cũng không cần vì bảo trì khí chất mà đem mình cùng dân chạy nạn Châu Phi giống nhau, cô có năng lực có thể làm cho mình ăn uống thỏa mãn, cần gì phải ủy khuất mình mỗi ngày cắn “thảo” làm “dương”? (ý chị nói là lấy rau làm thịt đó)
Có chút chần chờ, cuối cùng Kê Hướng Hòe vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi:“Em ăn như vậy...... không biết là bữa sáng quá mức phong phú sao?”
Cô nở nụ cười ra tiếng, dùng khăn lau khóe miệng, kế tiếp lại hướng sandwich tiếp tục tiến công, “Vậy sao? Phong phú mới tốt a! Có đồ để ăn làm chi ủy khuất mình, người xưa nói rằng hoàng đế ăn cơm có rất nhiều món, mình ăn cao hứng là tốt rồi, làm gì tưởng nhiều lắm đâu?”
Giải quyết cái sandwich kia xong, cô vô tư nhìn anh,“Huống chi, sức ăn của tôi tốt, thì ăn nhiều một chút, tôi cũng không có lãng phí, như vậy cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.”
Kê Hướng Hòe không nhịn được ngẩn người, lập tức nghĩ lại, xác thực, đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân chỉ động đũa cho có, đôi khi anh thực sự cảm thấy ăn giống như không ăn kiểu đó quả thật rất lãng phí, cũng sẽ làm cho người ngồi cùng bàn cảm giác đồ ăn giống như không thể ăn; dưới không khí vui vẻ ăn uống của Đan Thủy Dao, làm cho đồ ăn xem ra mỹ vị hơn.
Càng xem cô ăn càng cảm thấy chính mình rất đói, càng thèm ăn, anh vội vã đem chân giò hun khói cùng trứng ốp la bỏ vào bánh mì nướng, há to mồm cắn một miếng.
Đan Thủy Dao nhíu mày, có chút không thể tin được anh thế nhưng sẽ há miệng lớn như vậy để dùng bữa, nhưng chống lại cái nhìn của cô, anh chỉ cười, anh chỉ là bị lây bộ dáng thoải mái của cô mà thôi.
“Thoải mái ăn cơm, này không phải em nói sao?” Anh đem lời cô vừa nói ra mà lặp lại một lần.
Cô không thể ngờ nhìn anh, sau đó lộ ra tươi cười, hai người nhìn nhau cười.
Cuộc gặp lại kỳ dị này, thật không nghĩ tới sẽ được bắt đầu như vậy.
Ăn bữa sáng xong, Kê Hướng Hòe không rời đi lập tức, mà đi đến phòng khách bắt đầu đánh giá gian phòng.
Lam cùng lục là màu chủ đạo, bức tường được sơn màu lam nhạt, giống như là một góc của bầu trời xanh, trong phòng các góc tràn ngập cây cối lớn nhỏ, có thể ngẫu nhiên ở những bồn hoa nhỏ phát hiện ra mấy đóa hoa trắng noãn, phòng của cô làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái không hề có áp lực.
Mà điều này cũng làm cho anh lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, bởi vì anh biết vợ trước hẳn là yêu thích màu phấn hồng, vàng nhạt, cùng với đường viền hoa dành cho các công chúa mới đúng, chứ không phải giống như bây giờ ...... cả căn phòng thoạt nhìn rất thoải mái, màu sắc lại trung tính, không thuộc loại yêu thích của các thục nữ.
“Phòng ở này là lúc em mua đã như vậy sao?” Anh không nhịn được bật thốt hỏi.
Đan Thủy Dao đang pha cà phê lắc lắc đầu,“ Gian phòng này là em mời người đến thiết kế.”
Đưa cà phê cho anh, cô bưng trà sữa ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ngửi hương vị ngọt ngào của trà sữa, vừa vui vẻ nở nụ cười.
Bưng trên tay cà phê đen mùi hương thơm nồng, so với lúc nhấm nháp nó, Kê Hướng Hòe càng để ý đến tiểu nữ nhân giống như con mèo nhỏ đang ngồi xếp bằng ở trên sofa.
Lại là một việc ngoài dự đoán đối với vợ trước, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh không tin cô dùng tư thế thoải mái như vậy ngồi ở trên sofa, thậm chí còn uống cái thứ làm cho người ta dễ dàng béo phì đó.
Xem ra, một năm này, thay đổi của cô nhiều đến nỗi vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh.
Ngồi xuống vị trí đối diện cô, anh như có điều đăm chiêu nhìn cô,“ Một năm này...... Em tựa hồ thay đổi rất nhiều?”
Đan Thủy Dao nhún vai từ chối cho ý kiến, nhấp một ngụm trà sữa, hỏi lại anh,“Em thay đổi rất nhiều, bất quá thay đổi như vậy chính mình rất thích.”
“Thích? Anh nghĩ em...... sẽ cho rằng mình thay đổi sẽ là một loại sa đọa?” Dù sao trong ký ức của anh, cô lúc trước đối với các phương diện trong sinh hoạt đều yêu cầu cẩn thận.
“Sa đọa?” Cô cười nhạo ra tiếng, ngước mắt lên khiêu khích nhìn anh,“Em không cho rằng như vậy là sa đọa, em cảm thấy cuộc sống hiện tại này rất hưởng thụ, so với bị một đống quy định nhàm chán quây quanh thì tốt hơn rất nhiều.”
Nhìn cô vẻ mặt tự tin, anh không nhịn được lại cảm thán,“Em...... Thực sự thay đổi rất nhiều.”
“Ừ.” Cô gật gật đầu,“Em xác thực thay đổi rất nhiều, một năm này, một lần nữa em tìm được ý nghĩa cuộc sống, cũng một lần nữa tìm được mục tiêu sống vui vẻ, hiện tại cuộc sống mới làm cho em rất có tự tin, cũng làm cho mình có thể hưởng thụ mỗi ngày làm cho mình vui vẻ rất thỏa mãn.” Cô tự tin chậm rãi nói, so sánh với việc bị các lễ nghi đè ép cực hạn, thì sống như thế này rất tốt.
Nhìn cô hiện tại tự tin, còn có thái độ hưởng thụ cuộc sống, Kê Hướng Hòe nhận ra mình kỳ thực cũng không chán ghét cuộc sống thoải mái này, còn có thói quen và thái độ của cô, cho dù hoàn toàn không phù hợp với hành vi cử chỉ tiểu thư khuê các nên có, nhưng anh lại dị thường cảm thấy nói chuyện như vậy rất thả lỏng vô cùng, thậm chí có thể buông thả chính mình, tự nhiên cùng cô đàm tiếu.
“Về tối hôm qua......” Anh chần chờ mở miệng, cùng chồng trước phát sinh quan hệ như vậy, cũng là nhất thời “thay đổi” của cô sao?
Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, hai người đều lâm vào trầm mặc, dù sao hiện tại bọn họ là vợ chồng đã ly hôn, ngay cả bạn bè cũng không hơn, làm loại chuyện này, xác thực làm cho người ta có chút xấu hổ.
“Ách...... Em nghĩ chuyện đó cứ coi như là ngoài ý muốn đi.” Đan Thủy Dao giả bộ không có vấn đề gì nói.
“Ngoài ý muốn?” Anh lặp lại từ này, trong lòng cảm thấy có gì đó khó chịu.
Nhưng, cô tối hôm qua nhiệt tình đáp lại, còn có hai người quen thuộc ngọt ngào cao trào, không ngừng nhắc nhở anh, đó là cái ngọt ngào cỡ nào ngoài ý muốn.
“Không sai, coi như là ngoài ý muốn đi!” Cô khẳng định, bằng không anh là muốn như thế nào? Muốn cô phụ trách sao?
Anh quyết định trước không truy cứu vấn đề này.“Kia...... Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”
Bạn bè ? Đan Thủy Dao nhất thời có chút không biết làm sao, cô không biết mình mỗi lần gặp anh, đều có thể làm như không có việc gì hay không, cùng anh nói chuyện phiếm, không nghĩ gì đến quãng thời gian hai người đã đi qua......
“Không được sao?”
“Đương nhiên là…được!” Giống như không có lý do phản đối; cô nói với chính mình, chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi, trước đừng nghĩ nhiều.
“oẳng oẳng!”
Kê Hướng Hòe dở khóc dở cười nhìn ống quần bị con chó nhỏ gặm nhấm, so đo nói,“Anh hy vọng nó không nghĩ lầm là anh muốn cùng nó làm bạn bè .”
Nói thực ra, anh thực sự không thích động vật có lông mao, lại càng không thích con chó nhỏ này, vì nó thoải mái chiếm cứ ôm ấp vợ trước của anh.
“Vậy tốt lắm nha! Đa Đa rất ít đối với người khác thân mật như vậy! Đúng hay không Đa Đa?” Đan Thủy Dao vuốt ve sủng vật, đùa nói với nó.
Thân mật sao? Nếu nó biết hiện tại anh dự tính đem nó ném vào toilet, không biết nó còn có thể đối với anh thân thiết như vậy không.
Lần đầu tiên, Kê Hướng Hòe đối với “bạn bè ” sủng vật có suy nghĩ bài xích như vậy, nhưng anh lại còn chưa có ý thức được bản thân mình tồn tại tâm tình mâu thuẫn......