– Bà xã?! Sao em còn chưa ngủ, anh đã nói là anh về trễ, em đừng chờ đi ngủ trước đi mà.
Đi lên phía trước ôm hôn bà xã, Đồ Thánh không nhịn được nhìn về phòng ngủ:
– Nghiên Nghiên ngủ?
– Anh bảo em đừng chờ anh chẳng lẽ lại muốn Nghiên Nghiên chờ anh?
Bạch Lăng buồn cười lườm anh một cái
– Ý anh không phải thế, chỉ là mấy ngày liền không tắm cho con, không dỗ con ngủ không biết con nó có hỏi cha không?
Vẻ mặt anh vừa tiếc nuối lại vừa chờ mong
– Không có
– A! Đứa con gái bất hiếu này. Anh như chịu đả kích lớn mà khóc thét.
– Em nói đùa thôi. Cô cười nói: – Con ngày nào cũng hỏi anh làm em phiền muốn ૮ɦếƭ mà.
– Ai! Đúng là đứa con gái hiếu thuận ngoan ngoãn của anh. Anh lập tức cảm động, tán thưởng
– Chẳng có ai dùng chuyện này mà bỉnh phẩm xem con có hiểu hay không
Cô nghe xong thấy đúng là dở khóc dở cười.
– Sao lại không được, theo anh thấy thì đúng là như thế. A Thật sự là một đứa con hiếu thuận
Anh lại tán thưởng lần nữa, hại Bạch Lăng nhịn không được mà phì cười.
– Đói bụng không? Em làm chút đồ ăn khuya cho anh nhé
Đỡ lấy cặp tài liệu trên tay anh, cô hỏi.
– Nếu món ăn khuya là em thì được
Anh vươn tay kéo cô vào lòng, vợ chồng cùng ngồi trên sô pha rất thân mật
– Anh không mệt sao?
– Nếu là chuyện … (ơ hơ hơ) thì mãi mãi cũng không mệt
Anh hôn cô rồi lại phát hiện phản ứng của cô hơi lại, như có tâm sự vì thế quan tâm hỏi:
– Làm sao thế?
Bạch Lăng do dự trong chốc lát, cúi đầu nhìn tay mình, từ từ nói:
– Hôm nay em nhận được một bức thư nặc danh
Đột nhiên cả người Đồ Thánh cứng đờ
Bạch Lăng an vị ở trên đùi anh nên có thể thấy rõ phản ứng này của anh
– Thư gi? ở đâu?
Tuy rằng phản ứng của anh khiến cô hơi nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi gì, chỉ mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một phong thư đưa cho anh.
– ở đây.
Đồ Thánh không nói một câu rút tập ảnh kia ra, sau đó mặt không đổi sắc nhìn mấy tấm ảnh, sau đó quăng lên bàn trà.
Bạch Lăng trầm mặc nhìn anh
– em muốn hỏi cái gì
Anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt không rõ là hỉ nộ ái ố.
– Cho dù em hỏi anh cái gì anh cũng thành thật trả lời em chứ
Cô cùng nhìn anh chăm chú
– Nhất định
– ảnh chụp này là thật sao?
– Đúng.
– Vậy cô gái trong ảnh có quan hệ gì với anh?
– Quan hệ bác sĩ, bệnh nhân.
– Bác sĩ sẽ hôn bệnh nhân ư?
– Không, nhưng đôi khi bệnh nhân sẽ cường hôn bác sĩ.
Câu trả lời này khiến Bạch Lăng sửng sốt một chút, muốn cười lại không dám cười vì vẻ mặt anh rất nghiêm túc.
Không nghĩ rằng bác sĩ cũng bị quấy rối tình dục, cô còn tưởng chỉ có y tá mới gặp phải vấn đề này.
Nhưng mà cũng phải nói lại, anh trẻ tuổi, đẹp trai lại là thầy thuốc nổi tiếng, được các nữ bệnh nhân yêu thích cũng không có gì là lạ. Chẳng qua cô thật sự không nghĩ cô gái nhu nhược, điềm đạm đáng yêu ki cũng có gan lớn như vậy.
– ảnh này là gần đây? Cô lại hỏi tiếp.
– Không phải. Anh do dự một chút mới trả lời.
Bạch Lăng ngây người không hiểu vì sao chuyện này lại khiến anh do dự như vậy.Trừ phi anh nói dối hoặc vấn đề mấu chốt là ở đây.
– Nếu không phải gần đây thì là bao lâu rồi?
Lúc này anh lại do dự càng lâu:
– Bốn năm.
– Cái gì? Bạch Lăng cảm thấy khá bất ngờ: – bốn năm?
Anh gật đầu.
– Sao lại có người đem ảnh từ bốn năm trước đưa cho em? Mục đích là gì?
Cô nhíu mày khó hiểu hỏi, tình huống càng lúc càng quỷ dị.
Đồ Thánh trầm mặc không nói.
– Ông xã, có phải anh biết cái gì đúng không? Cô thấy vẻ mặt anh kì quái: – anh vừa nói cô ấy là bệnh nhân của anh, vậy bây giờ cô ấy đâu? Vẫn đang điều trị chỗ anh sao?
Cô nghĩ có lẽ là đối phương không chiếm được anh nên mới oán hận mà đưa ảnh chụp này đến để phá hoại.
Anh nhìn cô một lát rồi chậm rãi lắc đầu:
– Cô ấy ૮ɦếƭ rồi.
– Cái gì?! Cô hoảng sợ.
Trời ạ, đây là chuyện gì thế này, chẳng là là hồn ma quấy phá mà gửi phong thư này cho cô?
– Ông xã! Cô không nhịn được ngồi sát lại gần anh, quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên thấy hơi rợn.
– Anh nghĩ chuyện này từ khi chúng mình ly hôn khi trước đã tan thành mây khói. Không nghĩ…
Anh ôm cô vào lòng, lẩm bẩm.
Cô hoài nghi quay đầu nhìn anh:
– Chuyện này có liên quan đến việc chúng ta li hôn trước kia?
Bọn họ li hôn không phải vì ở chung xảy ra vấn đề sao?
Đồ Thánh do dự nhìn cô hồi lâu, lúc này bỗng nhiên thở nhẹ một hơi
– Chuyện này anh vốn không định nói.
– Hôm nay, em nghe được hai lần những lời này rồi
Bạch Lăng cười khổ nói.
– Ai nói với em cơ? Anh nhíu mày, cẩn thận dò hỏi.
– Trạm Na.
– Vì sao cô ấy nói với em như thế?
– Hình như trước kia em có nói chuyện li hôn với cô ấy, cô ấy vẫn không định nói cho em, cho đến hôm nay
Một lúc, cô đột nhiên nhớ ra:
– Ông xã, nghe nói trước khi chúng ta ly hôn, em cũng từng nhận được thư nặc danh này, chuyện này anh biết không?
Anh trầm mặc một chút mới trả lời
– Biết.
– Cho nên đây là nhằm vào em chứ không đơn giản là trò đùa dai? Vì sao? Trước kia em đã từng đắc tội, làm tổn thương ai sao? Cô ưu sầu hỏi.
– Đó không phải là lỗi của em
Anh vội phủ nhận, không mong chuyện xưa tái diễn.
– Tức là em thật sự đã làm tổn thương ai đó? Cô như bị đả kích lớn, khó tin trợn tròn mắt.
– Anh nói lại lần nữa, đó không phải là lỗi của em
Đồ Thánh nghiêm túc nhấn mạnh nói.
– Vậy là lỗi của ai? Cuối cùng đã phát sinh chuyện gì, nói cho em biết được không?
– Thế nào? Kết quả thế nào, cậu hỏi chưa
Cô rất muốn rên lên, cô vừa mới tiễn Đồ Thánh đi làm thôi, vừa mới định về phòng ngủ nướng, không nghĩ nằm còn chưa ấm chỗ chuông cửa lại kêu, mở cửa ra là vẻ mặt Lực Nhã đang cực kì tò mò.
Mới có chín giờ 10 phút thôi, Lực Nhã có đến sớm quá hay không? Bạch Lăng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách. Cố gắng áp chế cảm giác muốn khóc thét lên.
– Sao cậu đến sớm vậy?
– Thuận đường đi cùng ông xã mình
Ôn Lực Nhã nhếch miệng cười, hai tay giơ thành chữ V với cô, Bạch Lăng không còn gì để nói.
– Thế nào, cậu hỏi chưa? Cô lại dồn hỏi.
– Có
– Kết quả thế nào?
Bạch Lăng nhìn gói đồ to trên tay cô, hỏi lại:
– Bữa sáng à? Có phần của mình và Nghiên Nghiên không?
Ôn Lực Nhã sửng sốt một chút, gật đầu
– Có.
– Vậy trước tiên ăn sáng rồi nói sau, tối qua mình ngủ không đủ, đầu óc bây giờ đang hỗn loạn, cần phải tỉnh táo một chút.
Tối qua nghe Đồ Thánh nói chuyện gần như mất cả một đêm.
– Cậu không sao chứ?
Ôn Lực Nhã quan tâm hỏi, lúc này mới phát hiện cô có vẻ uể oải, mắt thâm quầng:
– Cậu và Đồ Thánh thế nào?
Không phải vợ chồng họ cãi nhau chứ.
– Bọn mình vẫn tốt.
Bạch Lăng lắc đầu.
– Vậy là tốt rồi.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, để bữa sáng lên bàn trà trên phòng khách, quay đầu hỏi:
– Nghiên Nghiên đâu?
– Vừa nãy đang uống sữa, chắc giờ uống xong rồi
Bạch Lăng nói xong bước vào phòng ngủ, vừa lúc thấy bé đang cầm bình sữa, lui dần về phía sau, định xuống giường.
– Cậu không sợ bé té ngã à? Ôn Lực Nhã theo sau thấy thế, lo lắng hỏi.
– Ngày bé làm vài lần, có gì cần lo lắng.
– Nhưng bé cao hơn giường có một tí mà thôi, nhìn thấy rất đáng sợ.
– Chờ cậu làm mẹ rồi trái tim sẽ cứng rắn hơn
Bạch Lăng mỉm cười nói, sau đó khom người cần bình sữa đặt lên bàn, đi về phía con gái ca ngợi:
– Baby, con giỏi quá
Cô hôn môi bé rồi ôm bé nhìn Ôn Lực Nhã: – con không chào dì?
– Dì. Giọng nói non mềm khiến người ta nghe mà mềm nhũn người.
– Nghiên Nghiên ngoan quá. Lực Nhã nghiêng người hôn khuôn mặt bé một chút, sau đó không nhịn được khóc thét len:
– Trời ạ, đừng nói Tề Thác thích con gái, mình cũng thích nữa.s
– Thế thì có gì khó, chờ sinh cậu nhóc này xong, lại cùng ông xã cậu cố gắng “tạo người” là được
Bạch Lăng nhìn cô ái muội nói.
Không nghĩ bạn thân lại nói vậy, Lực Nhã đỏ bừng mặt lên.
– Sao lại thẹn thùng làm gì, mọi người đều là người lớn rồi, kết hôn cũng kết hôn rồi là gì? Bạch Lăng cười cô.
– Đi, chúng ta đến phòng khách ăn sáng
Không biết nên nói gì, Lực Nhã đành phải đổi đề tài: – Còn nữa, cậu thấy có cần gọi Trạm Na, Chỉ Linh, Tiểu Vũ đến không? Các cô ấy nhất định cũng muốn biết kết quả.
– Tốt lắm, gọi các cậu ấy tới luôn, đỡ cho mình phải nói đi nói lại vài lần.
Bạch Lăng gật đầu nói. Dù sao cô cũng không thể ngủ tiếp được, hơn nữa, nói thật, cô cũng muốn nghe ý kiến mọi người.
Được, mình đi gọi điện. Ôn Lực Nhã vội vàng gật đầu