Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bạch Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ. Qua một ngày cả tâm lí, thân thể đều bị đè ép mà cô đã sớm kiệt sức. Đáng lẽ phải vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay mới đúng nhưng vì sao cô đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không ngủ được?
Cô thấy rất mệt mỏi như đầu óc lại thanh tỉnh đến kì lạ, vì sao lại như thế? Là vì cùng anh đồng giường cộng chẩm (chung giường, chung gối) mới khiến cô sợ hãi đến không ngủ được sao?
Nhưng cảm giác hình như không phải như thế.
Cô… nên nói như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ không chỉ là lo lắng, sợ hãi mà còn là khẩn trương, bất an (theo convert nhé, dù tớ cảm thấy từ sợ hãi còn mạnh hơn từ bất an). Nhưng bản thân cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, bất an cái gì?
Không tiếng động mà thở dài một hơi, cô xoay người nằm nghiêng, muốn thử xem có phải tư thế này sẽ dễ ngủ hơn chăng.
– Không ngủ được sao?
Giọng Đồ Thánh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng cô không trả lời, làm như mình vốn đã ngủ say, trở mình chỉ là động tác vô thứa trong giấc ngủ mà thôi.
Bạch Lăng yên lặng bất động. Trong phòng lại khôi phục sự yên lặng trước đây. Nhưng đến khi cô nghĩ có thể bình yên vượt qua ải này thì anh đột nhiên lại động, tay khẽ ôm lấy thắt lưng cô khiến cô sợ đến suýt kêu lớn.
– Anh làm gì thế?
Cô cắn răng thấp giọng hỏi, sợ làm tiểu thiên sứ nằm giữa bọn họ tỉnh lại.
– Anh sớm biết em còn chưa ngủ.
Anh cũng nói nhỏ trong giọng nói có chút đắc ý.
– Anh muốn làm gì? Cô kéo tay anh ra.
– Anh muốn làm thì có thể làm sao? Anh cười hỏi.
Cô đột nhiên hy vọng trong phòng đèn vẫn sáng, như thế cô mới có thể hung hăng mà lườm anh.
– Khi nãy ai nói sẽ không xâm phạm em?
– Anh có xâm phạm em sao? Không có đâu!
– Động tay động chân cũng là một loại xâm phạm.
Cô cắn răng nói, tay gạt chân anh đột nhiên gác lên người cô. Nam nhân này nói lời không giữ lời.
– Em có biết có một số người ngủ hay gác lung tung, anh vừa khéo lại là loại này.
– Anh vẫn còn tỉnh, nói cái gì mà thói quen ngủ xấu.
Cô tức giận đả phá lí do của anh. Thế mà anh lại động cả tay lẫn chân, hơn nữa lúc cô đẩy ra lại lập tức dính lại, nam nhân này thật sự là…..
– Đồ Thánh!
Cô vội gỡ tay anh đang luồn vào áo mình, thấp giọng nói:
– Anh nói anh sẽ không xâm phạm em.
Anh đột nhiên nhẹ xoay người đè lên cô, lấy khuỷu tay chống đỡ sức nặng cơ thể, môi vờn quanh tai cô, khàn khàn nói:
– Anh đương nhiên không xâm phạm em, anh chỉ muốn yêu em.
Bạch Lăng thiếu chút nửa hét chói tai, may mà cô nhớ ra con gái đang ngủ bên cạnh mà nuốt lại.
– Anh đừng làm bậy, đừng quên con gái chúng ta đang ngủ bên cạnh.
Cô sợ giãy dụa mạnh sẽ làm con tỉnh nên chỉ có thể thúc thúc anh rồi nhấn mạnh chữ “con gái chúng ta” mà nhắc nhở anh.
Trong đêm tối đột nhiên “tách” một tiếng, đèn ngủ bên đầu giường đột nhiên sáng bừng.
Đồ Thánh vẫn ở trên người cô, nhìn tiểu thiên sứ của bọn hò rồi mỉm cười với cô:
– Con bé ngủ rất say.
– Bây giờ ngủ sau nhưng chỉ cần anh xằng bậy với em thì nhất định con sẽ bị đánh thức.
Cô nghiêm túc mà cảnh cáo anh.
– Thật không?
– Thật
– Thế thì chúng ta thử xem.
– Cái gì? Bạch Lăng nghe thế thì ngây dại ra.
– Chúng ta thử xem. Anh khàn giọng nói rồi cúi đầu hôn cô.
Tiếp sau đó, bọn họ hoàn toàn quên mất co gái bên cạnh, nhiệt tình…. cho đến cao trào vây phủ mới sức cùng lực kiệt mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Mà tiểu thiên sứ ngủ say bên cạnh không hề thay đổi chút nào.
Trời đã sáng, trong phòng ngủ, trên giường lớn, người đầu tiên tỉnh lại lại là tiểu thiên sứ kia.
Cô nhóc đầu tiên lười biếng mở to mắt rồi trừng trừng nhìn, phát hiện cảnh tượng trước mắt cùng bình thường hoàn toàn thay đổi, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn đông nhìn tây một hồi, cảm giác mới lạ dần dần tan biến, nhóc mới vươn vai, quay đầu tìm người.
– Mẹ‼
A, tìm được rồi. Bé lập tức định rúc vào lòng mẹ nhưng giữa chừng lại mở to mắt mà nhìn một người xa lạ đang ôm mẹ mình ngủ.
Đến? Không đến? Bé do dự ngồi dậy, khó quyết định nhìn mẹ rồi lại nhìn chú lạ mặt bên mẹ, cuối cùng quyết định lại gần.
Thật cẩn thận bò đến cạnh mẹ nhưng cũng không quên chú ý người xa lạ kia, bé sờ sờ mặt mẹ, mẹ không tỉnh.
Trước kia mà như thế này, bé đều tự mình chơi đùa đến khi mẹ tỉnh. Nhưng bây giờ bé rất hiếu kì với chú lạ mặt trên giường kia. Bé lại nhìn chú đang ngủ, do dự một chút rồi không nhịn được mà huých vào người chú một cái rồi nhanh chóng co tay về.
Không có phản ứng nha! Bé nhìn mặt chú một lúc rồi lại một lúc nữa, sau đó xác định không có tính uy Hi*p gì mà hơn thế còn giống như thứ đồ chơi tốt, liền sờ sờ tay chú.
Bé sờ chỗ này chỗ nọ, cho đến khi sờ thôi chưa đủ mà bắt đầu kéo, véo, một lòng chỉ muốn lấy được chiếc đồng hồ trên tay chú kia đến mà không để ý chú lạ mặt đã bị bé đánh thức.
Đồ Thánh mở to mắt vừa thú vị, tân kì lại cảm động nhìn tiểu thiên sứ trước mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con gái, một đứa con xinh đẹp, đáng yêu như thiên sứ.
Da của bé rất trắng, lông mi rất dài, ngũ quan khéo léo, xinh đẹp. Ánh mắt chuyên chú giống mẹ, miệng nhếch ra giống anh, bộ dáng cố chấp kéo kéo đồng hồ của anh. Bé đúng là phiên bản của hai người bọn họ.
Anh muốn tháo đồng hồ ra cho bé chơi nhưng lại làm thiên sứ kinh động. Trong nháy mắt, bé quay đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to không chớp như đang quan sát xem anh có tính uy Hi*p hay không rồi mới quyết định xem nên khóc hay nên chạy (Hồi em mình lên 2 nó có thế k nhở)
Anh không đổi sắc mặt cởi đồng hồ cho bé, bé do dự nhìn chiếc đồng hồ anh đưa, muốn lấy mà lại không dám.
– Cầm đi!
Đồ Thánh nhẹ giọng mỉm cười, đặt đồng hồ lên giường cho bé tự lấy.
Nghiên Nghiên vẫn không nhúc nhích nhìn anh vì thế anh đành nhắm mắt lại làm như không chú ý đến bé. Tiếp sau đó đã nghe thấy tiếng đồng hồ va chạm, bé đã cầm trên tay đùa nghịch.
Anh khẽ mở mắt nhìn lén, phát hiện bé chơi đùa rất vui vẻ, còn không quên quay đầu nhìn xem anh có nhìn bé hay không. Bộ dáng thông minh, đáng yêu của bé khiên anh rất muốn ôm bé vào lòng, hôn bé, dạy bé gọi mình là cha cho đến khi bé ôm cổ mình làm nũng, gọi mình là cha mới thôi.
Bé thực sự rất xinh, rất đáng yêu.
Bé là con gái anh.
Có lẽ là vì anh quá kích động mà quấy nhiễu đến bà xã trong lòng, Bạch Lăng giật mình khẽ rên một tiếng rồi từ từ mở mắt.
Nghiên Nghiên nghe thấy tiếng mẹ, lập tức vứt bỏ chiếc đồng hồ chơi đã chán, nhanh chóng ùa vào lòng mẹ vì bé đã phát hiện chú lạ mặt kia đã mở mắt.
Bạch Lăng cúi đầu nhìn cô bé con bỗng nhiên ào vào lòng mình, trừng mắt nhìn rồi mới nhớ lại những chuyện đêm qua. Bé con là con gái cô Nghiên Nghiên, mà ngủ bên cạnh người cô, hôn cô … là chồng cũ.
– Chào buổi sáng em yêu. Ngủ ngon không?
Cô kinh ngạc nhìn Đồ Thánh, vì nhớ tới chuyện đêm hôm qua mà mặt đỏ bừng lên.
– Chào buổi sáng. Cô hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói.
– Em xấu hổ sao, em yêu? Anh cảm thấy rất tân kì.
Cô tức giận lườm anh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách:
– Anh không nên làm như thế. Cô thấp giọng nói.
– Anh làm gì?
– Chuyện đêm qua.
– Vì sao? Em cũng thích, cũng hưởng thụ mà?
Tay anh luồn dưới chăn bông mà ôm lấy cô.
Bạch Lăng không nhìn được lại đỏ mặt hơn:
– Chúng ta mới biết nhau….
– Chúng ta đến con gái còn có rồi sao có thể nói là mới biết? Anh nhíu mày hỏi.
– Anh hiểu ý em mà. Cô nhíu mày: – với em mà nói thì thực sự hôm qua chúng ta mới quen biết mà thôi
– Nhưng cơ thể em vẫn nhớ rõ anh.
Anh thấp giọng nói, tay vuốt ve eo cô rồi cúi đầu hôn lên bả vai trần của cô.
Bạch Lăng vì sự động chạm này mà hơi rùng mình.
– Đừng thế.
– Vì sao? Anh tiếp tục nhẹ cắn bả vai non mềm của cô.
– Nghiên Nghiên đang ở đây.
A, nhắc tới thiên sứ của họ, anh dừng tay. Anh nhìn về phía con gái trong lòng vợ. Bé con vẫn như trước, đôi mắt to tròn vừa tò mò, xấu hổ lại phòng bị nhìn anh.
– Cha. Đồ Thánh ôn nhu dạy con gái nói: – Nghiên Nghiên, ta là cha nha.
Bạch Lăng thấy thái độ của anh mà có chút kinh ngạc, không nghĩ anh lúc nào cũng bá đạo lại có lúc mềm mại, cẩn thận như thế.
Phản ứng của con gái lại là càng ôm chặt cô, sau đó, cô thấy trong mắt anh có chút thất vọng, nản lòng khiến cô có cảm giác không đành lòng.
– Nghiên Nghiên, đó là cha con. Bọc chăn ngồi dậy, cô ôm con gái vào vòng, ôn nhu dạy bé: – cha.
Nghiên Nghiên sợ người lạ nên bưng chặt miệng.
– Nghiên Nghiên, đó là cha con, cha, cha. Bạch Lăng lại dạy bé.
Nghiên Nghiên vẫn không chịu nói chuyện.
– Nghiên Nghiên….
– Không sao.
Đồ Thánh kiên nhẫn nhẹ giọng trấn an cô:
– Chỉ là mới bắt đầu nên không quen thôi, sau này con tự nhiên sẽ gọi anh.
– Xin lỗi. Bạch Lăng nói.
– Vì sao? Anh kinh ngạc nhìn cô.
– Em không biết trước khi mất trí nhớ vì sao mình lại làm như thế nhưng thật sự em không nên làm thế, không nên để cho Nghiên Nghiên không nhận được cha mình, em thấy rất có lỗi.
Cô áy náy, tự trách nói với anh.
Đồ Thánh không biết nên nói gì, nói không phải lỗi của cô cũng không đúng mà hỏi vì sao cũng không được. Cô đã mất trí nhớ rồi thì hỏi cái gì. Cho nên anh chỉ có thể ôm cô cùng con gái vào lòng, cũng âm thầm thế, về sau bất kể xảy ra chuyện gì, đời này cũng không để mẹ con cô rời anh mà đi, tuyệt đối không.