– Sao lại im lặng không nói gì thế? Em đang tức giận à?
Từ lúc cùng anh ra khỏi công ty, lên xe, Trạm Na từ đầu đến cuối chỉ yên lặng không nói. Lý Phong nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Trạm Na nhìn anh rồi lắc lắc đầu.
Xe bắt đầu tiến ra đường lớn.
Anh vừa nhìn đường phía trước vừa hỏi:
– Nếu không phải em đang tức giận thì em đang nghĩ gì? Sao không chịu nói chuyện.
– Anh muốn em nói gì? Cô lại yên lặng một chút rồi than nhẹ khẽ nói.
Nói thật, hiện giờ cô đang rất hỗn loạn, những lời anh nói trong công ty khi nãy khiến cô không thể hiểu. Anh nói anh là chồng cô, còn gọi cô là em yêu, anh làm như vậy là để giúp cô hết giận hay là còn có dụng ý gì? Cô rất muốn hỏi nhưng lại nói không ra lời. Nếu tất cả chỉ là cô tự tác đa tình (tưởng bở) thì làm sao đây?
– Không biết, nhưng anh cảm thấy em chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói mới đúng, không nên im lặng như thế
– Ví dụ như? Cô nhìn anh hỏi, hy vọng anh có thể chủ động nói
Lý Phong nhìn cô một chút, không trả lời câu hỏi của cô lại nói:
– Nhân duyên của em hình như càng ngày càng tệ hại
– Nhân duyên chỉ cần với người đáng giá thôi, những người không đáng thì không cần lãng phí tâm sức để mà kinh doanh.
Cô rũ mắt xuống che dấu sự thất vọng
Anh lại nói tiếp:
– Ý của em là tất cả những người vừa nãy đều không đáng, kể cả người quản lí kia? Anh ta không phải là thủ trưởng của em à? Chả lẽ không liên quan đến lợi ích của em sao? Đắc tội với thủ trưởng, em ở lại công ty kia sẽ chẳng có ngày lành đâu.
– Anh cũng biết điều này thế sao vừa nãy còn hành động tùy tiện, không phải chính anh mới là người hại em khó sống sao?
– Em vẫn còn muốn ở lại đó làm?
– Đấy là công ty em làm. Cô nghi ngờ nhìn anh.
– Từ nay về sau thì không còn đúng nữa rồi.
– Anh nói thế là có ý gì?
– Em không quên vẫn còn nợ anh chứ? Từ giờ trở đi ông chủ của em là anh.
Anh thản nhiên nói.
– Lý Phong anh đừng đùa nữa được không? Bây giờ em không có tâm trạng để đùa đâu.
– Ai đùa em làm gì? Năm đó anh thay em trả nợ không phải em đã nói sẽ làm việc cho anh là gì? Chẳng lẽ em quên. Anh quay đầu nhìn cô.
– Em không quên, nhưng là sau này…
Lý Phong cắt ngang lời cô:
– Sau đó chúng ta kết hôn thành vợ chồng, quan hệ vợ chồng đương nhiên có thể thay thế quan hệ chủ tớ nhưng bây giờ em muốn dùng quan hệ gì để gạt nó đi? Hay là em đã có đủ tiền trả anh?
– Anh đang nói thật à? Cô nhìn chăm chú nửa khuôn mặt của anh.
– Anh sẽ trả tiền cho em gấp ba tiền lương hiện tại của em, có thể giúp em nhanh chóng trả nợ rồi. Đến lúc đó chúng ta không ai nợ ai. Anh vẫn chăm chú nhìn đường.
Muốn giữ người phụ nữ bướng bỉnh này ở lại bên người chỉ có thể dùng lí do này mà thôi.
Trạm Na yên lặng không nói, không nghĩ anh đùa bởi lẽ năm đó anh cũng nói như vậy. Chỉ là năm đó anh tươi cười, giọng nói ôn hòa chứ không phải như bây giờ, khuôn mặt lạnh băng giống như muốn chấm dứt quan hệ này càng sớm càng tốt.
Đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, Trạm Na khẽ rùng mình.
Cô nghĩ khi nãy anh giúp mình là vì còn tình cảm với cô.
Cô nghĩ đến anh không hề kết hôn, bất kể là Annie hay người con gái khác là vì vẫn còn yêu cô.
Cô nghĩ đến anh đi tìm cô, liều mình đuổi theo cô là muốn nối lại tình xưa, dù không là vợ chồng nhưng có thể là bạn bè. Kết quả anh lại đòi cô món nợ năm năm trước.
Cô vừa đau lòng vừa khó chịu…. Không cô không nên khó chịu như vậy. Bọn họ năm đó từ khi biết nhau đến khi chia xa cũng chưa đầy một tháng, giữa đó lại xa nhau năm năm, gặp lại nhau cũng mới ba ngày, thời gian bên nhau ngắn không tưởng. Vì sao cô lại chỉ vì một lời nói, quyết định của anh mà khó chịu như vậy, không thể được, không thể
Trạm Na không tự chủ được lắc lắc đầu
– Em không có quyền lắc đầu.
Khóe mắt liếc thấy động tác của cô, Lý Phong lạnh lùng nói.
Cô cứng đờ người chỉ cảm giác trái tim lại lạnh hơn một ít.
– Không có quyền sao? Cô nói nhỏ rồi hơi nhếch môi:
– Em biết, trước khi trả nợ xong, em sẽ làm theo lời anh, ông chủ.
– Tốt lắm.
Anh trả lời nhưng không hề nói gì nữa, không giống như năm năm trước bảo cô đừng gọi anh là ông chủ.
Anh không nói… Trái tim cô lạnh
– Thu dọn đồ đạc của em đi, theo anh lên Đài Bắc ở.
– Vâng, ông chủ
– Mấy thứ này rất cũ rồi, không cần nữa, bỏ đi
– Vâng, ông chủ
– Em không thể nhanh hơn được à?
– Vâng, ông chủ
Lý Phong tức giận nhìn chằm chằm vào cô đang quay lưng về phía anh, đứng trước tủ thu dọn quần áo, động tác đúng là nhanh hơn rất nhiều. Trạm Na, anh quả thực sắp bị cô bức điên rồi.
Từ khi bọn họ cùng giao kết quan hệ chủ mướn xong, cô như là cố ý muốn chọc cho anh giận đến ૮ɦếƭ. Trái một câu ông chủ, phải một câu ông chủ. Nếu giọng nói của anh có chút ra lệnh cô sẽ trả lời anh như thế : – vâng, ông chủ.
Anh thật sự sắp phát điên rồi, cho nên hành động theo cảm tình quyết định không cho cô thành công, muốn khó chịu thì cả hai cùng khó chịu mới công bằng.
Anh lợi dụng thân phận ông chủ mà không ngừng nói những lời ức Hi*p cô, không phải là giọng nói ra lệnh thì là gây phiền toái, giọng nói không kiên nhẫn làm khó cô, muốn nhìn xem hai người ai mới là người không chịu được mà phát hỏa trước. Kết quả chứng minh anh tự mình chịu tội, giống kẻ ngu ngốc.
Trò chơi nhàm chán này anh nhận thua, không chơi nữa.
Anh đi đến bên người cô, lấy tay ngăn lại hành động của cô, đồng thời cố ý ôn nhu nói với cô:
– Không cần dọn nữa, chỉ cần lấy thứ quan trọng, cần thiết thôi, những cái khác đến Đài Bắc mua là được.
Anh muốn Trạm Na cảm nhận được thiện chí của anh, không ngờ cô vẫn phản ứng như cũ:
– Vâng, ông chủ.
Anh nhíu mày nhịn không được nói với cô:
– Em đừng có lúc nào cũng “vâng ông chủ” nữa.
– Được, em biết rồi, sếp. Cô biết nghe lời lập tức đổi giọng, nhưng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc.
– Em đang cố ý muốn làm anh tức ૮ɦếƭ?
– Em không dám, sếp.
– Đừng có gọi anh là ông chủ hay sếp gì đó nữa. Lý Phong không nhịn được gầm nhẹ
– Vâng thưa ông Lý
– Em dám gọi lại lần nữa ông Lý. Anh nghiến răng nghiến lợi.
Trạm Na giọng nói cứng nhắc trả lời:
– Nếu xưng hô thế này anh cũng không vừa lòng như thế cũng nên nói cho em biết nên xưng hô như thế nào đây?
– Anh bây giờ chắc chắn em thực sự muốn khiến anh tức ૮ɦếƭ. Anh trừng mắt nhìn cô nói rồi lại cười tự giễu: – thế cũng không trách, nếu anh ૮ɦếƭ, em có thể hưởng toàn bộ tài sản thừa kế rồi.
– Em vốn không nghĩ muốn lợi dụng tiền của anh, hơn nữa hôn nhân của chúng ta chưa đăng kí, cho dù có chia thừa kế cũng chả đến lượt em.
Trạm Na nhíu mày nói.
Lý Phong cười lạnh, tốt rồi, cuối cùng cũng có tí phải ứng bình thường:
– Thật không? Nhưng nếu anh ૮ɦếƭ, em vẫn có thể sở hữu tài sản của anh một cách danh chính ngôn thuận. Dù sao em vẫn là Lí phu nhân, Lí phu nhân, bởi vì đơn li hôn năm đó em kí anh xé rồi.
Cô cứng họng nhìn anh, đây là câu trả lời cô luôn tìm kiếm, nhưng không nghĩ đáp án lại khiến cô sợ đến ngây người.
Xé rách? Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Vì sao anh lại xé nát đơn li hôn kia, là không cẩn thận hay vì nguyên nhân gì, cô thật sự….
– Vì sao?
Cô không nhịn được hỏi, nhìn thẳng anh mà nói:
– Vì sao anh lại xé nó, anh không phải rất muốn cùng Annie kết hôn là gì? Không phải anh yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy sống đến bạc đầu sao? Vì sao phải xé đơn ly hôn, có nó, trở ngại giữa hai người biến mất rồi còn gì?
Anh nhìn cô, khí thế bức người hỏi lại:
– Ai nói cho em anh muốn cùng Annie kết hôn?
– A! Cô sửng sốt.
– Ai nói là anh yêu cô ấy, muốn cùng cô ấy sống bên nhau đến bạc đầu? Anh tiếp tục truy vấn.
– Cái gì? Cô khổng hiểu anh có ý gì nữa.
– Anh không yêu cô ấy cũng chưa bao giờ muốn cùng cô ấy kết hôn. Anh dừng lại nhấn mạnh nói.
Trạm Na ngạc nhiên nhìn anh, mặt không còn chút máu, cả người như sắp ngã.
Anh nói gì? Chưa từng yêu. Không muốn kết hôn với Annie, không muốn cùng cô ấy bên nhau đến bạc đầu?
Cô nhanh chóng bám vào cửa tủ tránh mình té ngã.
– Nhưng là… nhưng là hai người đã có hôn ước…. Cô mờ mịt nhìn anh thì thào nói, vẻ mặt đầy bất lực.
Lý Phong tuy rất tức giận với cô nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt kia cùng bộ dáng lảo đảo như sắp ngã. Anh thật không đành lòng, vừa đau lòng lại vừa lo lắng. Anh kéo cô lại, ấn cô ngồi lên giường.
– Ngồi xuống.
Anh nhăn mày lại:
– Bộ dạng em như sắp ngất đến nơi rồi.
Cô vẫn mơ hồ nhìn anh giống như đang đợi anh trả lời. Lý Phong ngồi xuống cạnh cô, than nhẹ rồi từ tốn nói:
– Cha mẹ Annie cũng là bạn tốt của cha mẹ anh, bọn anh lớn lên bên nhau có thể nói là thanh mai trúc mã, cả hai nhà đều hi vọng sau này bọn anh có thể lấy nhau, kết thành thân gia.
– Năm Annie mười tuổi, cha mẹ cô ấy bị tai nạn xe cộ mà qua đời. Cha mẹ anh nhận nuôi cô ấy. Lúc ấy cảm xúc của cô ấy không tốt, để trấn an cô ấy và khiến cô ấy có cảm giác vó người thân. Cha mẹ anh mới nghĩ ra cách để bọn anh đính hôn.
– Thật ra mọi người đều biết anh với Annie chỉ có tình cảm anh em nhưng vì lúc ấy không có cách nào khác nên mới làm như thế. Anh cùng Annie đính hôn cũng quá mười năm, muốn kết hôn cũng nên sớm kết hôn rồi nhưng vẫn trì hoãn không cưới. Bởi vì nhà anh đều đợi có ngày Annie sẽ yêu người nào đó rồi chủ động giải trừ hôn ước.
– Nhưng ai cũng không nghĩ tới người rơi vào võng tình, giải trừ hôn ước lại là anh. Anh nói xong liếc nhìn cô đầy thâm ý.
– Kết hôn với em rồi anh có gọi điện về nhà nói chuyện này cho cha mẹ, thuận tiện thảo luận xem nên nói như thế nào với Annie để tránh làm cô ấy tổn thương. Anh không biết người nhà nói như thế nào mà không quá vài ngày Annie đã xuất hiện. Sau đó, em không từ mà biệt rời khỏi anh khiến anh muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Lý Phong chìm trong hồi ức đau khổ mà nhớ lại còn Trạm Na là khi*p sợ mà không nói nên lời.
Sao có thể như thế được, cô nghĩ là bọn họ yêu nhau, nghĩ anh chỉ là muốn chịu trách nhiệm với cô mà mới cưới cô, cô phụ vị hôn thê yêu dấu.
Cô không muốn lấy oán trả ơn. Anh đã không cần báo đáp mà vô tư giúp đỡ cô lại bị cô hủy đi hạnh phúc cả đời. Bởi thế cô mới nhịn đau mà bỏ đi, gạt đi trái tim đã sớm yêu thương anh.
Nhưng sự thật vì sao lại là như thế? Cô rời đi rốt cục là vì cái gì? Những năm gần đây cô thống khổ, tương tư là vì cái gì? Cô đúng là đứa ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!
– Lý Phong…. Cô nên nói cái gì? Chuyện đến nước này, cô còn có thể nói gì? Em thật có lỗi, em không biết sự thật là như vậy….
– Đó là bởi vì em ngay cả hỏi cũng không hỏi đã rời đi. Anh nhìn cô lạnh lùng nói, trong giọng nói không ẩn giấu được sự phẫn nộ và thương tâm.
– Em nghĩ là anh yêu cô ấy. Trạm Na thấp giọng trả lời.
– Trong mắt em anh là loại người trong lòng yêu một người mà vẫn còn phát sinh quan hệ nam nữ cùng em sao?
Cô không biết, thời gian bọn họ biết nhau quá ngắn.
– Lần đầu tiên đó là ngoài ý muốn, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm nên em nghĩ chuyện kết hôn của chúng ta chỉ là vì anh muốn chịu trách nhiệm.
– Chỉ là chịu trách nhiệm. Lý Phong khó tin: Anh đã nói là anh yêu em.
– Em thấy anh nói với Annie rằng anh phải chịu trách nhiệm với em, khi đó trên mặt anh cùng giọng nói của anh đều là sự bất đắc dĩ.
– Anh không hề báo trước đã kết hôn đối với Annie mà nói là sự tổn thương lớn. Chẳng lẽ em còn muốn anh trước mặt Annie nói anh yêu em, vừa nhìn thấy em đã không tự chủ được mà yêu, nhất kiến chung tình, trừ em ra thì không thể yêu ai khác, anh muốn nhanh chóng kết hôn với em là để chiếm giữ em làm của riêng sao?
Trạm Na chốc lát rơi nước mắt, nước mắt khiến tầm mắt của cô mơ hồ, lại giống như đám mây đen trong lòng cô bấy lâu nay bị gạt đi mà bầu trời lại trở nên tươi sáng.
Cô cho tới giờ cũng không hay biết vì mắc kệ anh làm gì. Nhìn bên ngoài anh luôn thoải mái tự tại chứ không giống như có tình cảm sâu sắc như vậy với cô
Khi giúp cô trả nợ, khi gặp mặt các quan khách, khi cùng cô một đêm tình tỉnh lại, ngay cả khi anh nói thích cô, yêu cô cũng rất dễ dàng, một chút ngại ngùng, khẩn trương, không tự nhiên cũng không có. Cho nên cô mới nghĩ có lẽ anh thực sự có chút cảm tình với cô nhưng kết hôn thì là do chịu trách nhiệm là chính.
Anh yêu cô, thật sự là anh có yêu cô thế mà cô lại rời xa tình yêu của anh. Trời ạ, chính cô lại làm chuyện tàn nhẫn như thế với anh
– Em…
Cô muốn nói xin lỗi anh nhưng cổ họng lại nghẹn lại không nói ra lời, nước mắt như đê vỡ không ngừng rơi xuống.
Trạm Na khóc nấc lên. Vì chính mình tự cho là đúng mà làm tổn thương anh. Cô chỉ muốn anh được hạnh phúc mà không nghĩ hạnh phúc của anh lại hủy trong tay cô. Cô thật quá ngu xuẩn ô…ô…
Than nhẹ một tiếng. Đồ ngốc này! Lý Phong ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ mà yêu thương ôm chặt cô
Ôm chặt cô, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, than nhe. Cuối cùng cô lại ở trong lòng anh.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, chiếu sáng phòng Trạm Na.
Xa cách hơn năm năm, khi tỉnh lại trong lòng anh khiến cô cảm giác như một giấc mộng, vừa đẹp lại vừa chân thật.
Trạm Na nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh này, đôi mi dày rậm khiến cho con gái cũng phải đố kị nhưng lại không làm tổn hại đến khí chất người đàn ông anh tuấn của anh. Cô thở nhẹ chỉ sợ quấy nhiễu anh ngủ, phá tan đi giấc mộng đẹp này.
Nhưng làm sao bây giờ? Càng nhìn anh lại càng muốn hôn anh.
Nhẹ hôn anh chắc sẽ không đến mức đánh thức anh đâu, không phá tan giấc mộng đẹp này.
Cô nghĩ, hơi do dự một chút rồi không nhịn được, nghiêng người nhẹ nhàng hôn anh. Nhưng nháy mắt anh mở to mắt nhưng không biến mất như cô lo sợ mà ngược lại, khẽ mở đôi môi, liếm liếm môi cô khiến cô như ngừng thở.
Động tác trên môi không ngừng, anh nhìn thẳng mắt cô khiến mặt cô đỏ hồng, nhắm mắt lại. Đột nhiên cảm giác lưỡi anh tiến vào trong miệng cô, đầu tiên là ôn nhu thăm dò, rồi từ từ gia tăng lực đạo giống như vòng ôm của anh bên hông cô, đem cô áp sát người anh.
Sau đó anh xoay người đè lên người cô, chậm rãi hôn từng tấc da thịt của cô rồi ôn nhu cùng cô kết hợp làm một. Động tác của anh nhiệt tình mà tràn ngập tình yêu khiến cô rơi lệ.
– Sao thế? Anh làm em đau à?
Anh hỏi, giọng nói vì Dụς ∀ọηg mà có chút khàn khàn.
Trạm Na lắc đầu, vùi mình trong lòng anh, nức nở một hồi rồi nghẹn ngào nói:
– Em xin lỗi.
– Xin lỗi cái gì? Anh nhẹ vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi
– Rời xa anh
Lý Phong đang vuốt tóc cô khẽ dừng tay rồi lại tiếp tục vuốt ve.
– Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Anh nhẹ nhàng nói.
– Anh không tức giận, không trách em, không hận em ư? Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy lệ, giọng nói run run đầy sự hối hận và tự trách.
– Nói không tức giận, không trách, không hận em là nói dối.
Anh yên lặng từ tốn nói:
– Trên thực tế trong ba năm đầu tìm em anh đã oán hận em, oán hận ông trời nhưng oán hận cũng không thể thay đổi điều gì. Oán hận cũng không giúp anh thấy khá hơn chỉ làm phí bao nhiêu thời gian, khiến những người quan tâm anh cũng đau lòng mà thôi.
– Em xin lỗi. Nghĩ đến mình đã khiến anh đau khổ, Trạm Na lại nói
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tay nhẹ nhàng chặn môi cô.
– Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ, đem thời gian lãng phí oán hận em nên em cũng đừng nói xin lỗi nữa, hơn nữa…. Anh nhìn cô chăm chú: so với nghe em nói xin lỗi, anh thích em nói ba chữ khác hơn.
Cô run run vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay chậm rãi vẽ lên những đường cong trên đó, nghẹn ngào nói:
– Em yêu anh
Lý Phong ôm lấy khuôn mặt cô, khàn khàn yêu cầu:
– Nói lại lần nữa đi
– Em yêu anh, thật sự yêu anh, rất yêu anh.
Cô nói lại lần nữa, đáy mắt trừ bỏ nước mắt ra còn có sự nhung nhớ, áy náy và tình yêu. Những năm này cô rất nhớ anh, rất nhớ. Anh không nhịn được nghiêng người hôn cô, hôn lên từng giọt lệ trên mặt cô, ôn nhu nhìn cô.
– Cùng anh về nhà đi
– Vâng. Trạm Na không chút do dự gật đầu.
– Anh không nói nhà ở Đài Bắc mà là ở Arab
– Arab?? Cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, lập tức nhớ ra anh là Arab Hoa kiều.
Cùng anh về Arab? Đây là chuyện cô chưa hề nghĩ đến.
Cô không phải không muốn mà là không xác định khi cùng anh trở về có thể thích ứng với cuộc sống ở đó không?
Nếu cô nhớ rõ thì Arab ngoài những bãi cát vàng còn là vương quốc dầu mỏ, vẫn là quốc gia nam tôn nữ ti (trọng nam), phụ nữ không được tùy tiện ra khỏi nhà, nếu muốn ra thì phải che kín từ đầu đến chân, hơn nữa… cô đột nhiên nhớ ra một chuyện trọng yếu – nơi đó người đàn ông có thể lấy bốn vợ.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, dùng chăn che kín cơ thể ngồi dậy, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.
– Sao thế? Em không thích à? Anh cũng ngồi dậy theo, cẩn thận nhìn cô hỏi.
Trạm Na hơi do dự rồi không nhịn được mà hỏi:
– Nhà anh ở Arab có phải còn ba cô vợ đang chờ anh không?
Lý Phong ngẩn ngơ kinh ngạc nhìn cô, tiếp theo ngửa đầu phá lên cười.
– Hahaha…. Anh cười thật khoa trương, giường bị anh cười mà rung lên.
Trạm Na xấu hổ đỏ mặt. Anh… anh đang cười cái gì. Chuyện cô hỏi đáng cười như thế sao?
– Không được cười. Cô kêu lên.
– Trời ạ. Anh cố gắng khống chế bản thân nhưng vẫn cười không ngừng.
– Không được cười nữa. Thấy anh vẫn cười không ngớt, cô không nhịn được đánh anh một cái.
– Bà xã à, em thật sự rất đáng yêu, anh rất yêu em. Anh đột nhiên ôm cổ cô, cười tươi rồi lại hôn cô.
– Anh làm cái gì? Dừng lại!
Cô xấu hổ kêu to, tuyệt đối không thích cảm giác bị cười nhạo rồi lại bị anh sàm sỡ thế này.
– Anh đang cười cái gì? Cô tức giận hỏi.
Lý Phong cười, nhếch miệng nói:
– Vì em đang ghen nên anh rất vui.
– Em không ghen. Cô cãi lại, mặt đỏ bừng lên.
– Thật không ghen?
Anh trêu chọc cô khiến cô càng đỏ mặt rồi cam đoan với cô:
– Em yên tâm, tuy anh lớn lên ở Arab nhưng vẫn chỉ thừa nhận chế độ một vợ một chồng thôi, không có bốn vợ đâu.
– Em không ghen, chỉ muốn xác nhận một chút thôi.
Cô lấy ngữ khí kiên định nói.
– Đúng thế, đúng thế. Tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt anh cười như không cười cho thấy anh căn bản không tin.
Trạm Na tức tối trừng mắt nhìn anh nhưng nhìn khuôn mặt khoái trá và đắc ý kia, lòng cô lại trở nên mềm mại, cảm giác có chút thỏa mãn.
Cô thích anh vui vẻ
– Lý Phong. Cô khẽ gọi anh.
– Ừ. Anh ôn nhu nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
– Tuy rằng em chưa bao giờ nghĩ sẽ rời Đài Loan đến nơi khác sống, cũng rất sợ hãi đến một nơi xalạ, ngôn ngữ không thông, không thể thích ứng nhưng là… Cô kiên định nhìn anh, kiên định mỉm cười nói: em sẽ cùng anh về Arab