Mấy ngày sau khi bọn họ kết hôn, Trạm Na vẫn có cảm giác như đang trong mơ.
Cô thích cảm giác kết hôn trong lễ đường như trên ti vi, anh liền tìm một lễ đường nhỏ đáng yêu, tổ chức cho cô một hôn lễ thật lãng mạn.
Vì quần áo hơi không vừa, anh điên cuồng đưa cô đến trung tâm thương mại, chỉ cần có thể làm cô hơi thích một chút bất kể là quần áo, trang sức anh đều không nói hai lời đã kêu nhân viên gói lại. Việc này khiến cho cô nổi giận, nhất quyết ngăn cản anh hành động điên cuồng.
Cô không cho phép anh lại đến trung tâm thương mại anh liền đưa cô đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Lúc thì chạy đến Bắc Hải ngạn, lúc thì lại lên núi A Li chơi. Nếu không vì tám trăm năm trước đã nhận lời đến tham dự một bữa tiệc, anh đã sớm đưa cô rời khỏi Đài Loan đi du lịch khắp thế giới.
Nói thật tuy đã thành Lí phu nhân trên danh nghĩa nhưng nào vẫn không hiểu ông xã cô đang làm gì? Nhưng bất kể anh làm gì, chỉ nhìn những người cùng anh lui tới toàn là các nhân vật nổi tiếng, quan trọng cũng có thể khẳng định sự nghiệp của anh rất lớn.
Nhìn chiếc đèn treo ở trần nhà hoa lệ, cửa sổ tinh xảo mang phong cách cung đình, khắp nơi tràn ngập sự xa hoa, những vật dụng trong phong ngủ này khẳng định rất quý, rất đắt. Nếu sự nghiệp không đủ lớn làm sao có tiền như vậy được?
Lý Phong của cô là một kim chủ, kim chủ của cô.
Trạm Na ôm tấm chăn mềm mại như lông chim, nằm lăn lộn trên giường một chút đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười.
Nghĩ đến anh trong lòng bỗng như có dòng nước ấm áp, sự ấm áp ấy vây quanh cô khiến cô không nhịn được mỉm cười, muốn gặp anh, muốn ở bên cạnh anh, cảm thụ sự hạnh phúc cô.
Hạnh phúc?
Cô khẽ sửng sốt một chút, ôm chăn bông ngồi dây. Lòng cô cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, khóe miệng không nhịn được cứ mỉm cười, thân thể thật thoải mái, cả người hưng phấn muốn hát lớn. Cho nên, đây là thứ mà người ta gọi là hạnh phúc sao? Cô không tự chủ được cười thành tiếng, rồi sau đó thật nhẹ nhàng ngâm nga hát. “…” cô cũng chẳng biết mình đang ngâm nga cái gì nhưng thật cao hứng.
Cô xuống giường ra khỏi phòng ngủ đi tìm ông xã. Anh cũng không nói cho cô sáng nay anh có kế hoạch gì, sẽ đến nơi nào nữa?
Ra khỏi phòng ngủ, đến thư phòng, bên trong không có người. Cô lại đi qua khu chiếu phim, mọi thứ hiện đại như một rạp chiếu phim nhỏ, bên trong cũng không có người. sáu đó, cô thấy phòng khách cũng không một bóng người.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Trạm Na ngồi trên salon trạm trổ mang phong cách Châu Âu ở phòng khách, nhẹ vỗ vỗ trán nhớ lại. Có phải hôm qua anh đã nói anh có hẹn mà cô lại quên mất không?
Đang lúc cô cố gắng nhớ lại thì nghe thấy như có tiếng nói đâu đây. Chẳng lẽ là anh ở đó? Cô nhẹ nhàng đi tìm trốn sau chiếc rèm nhìn ra ban công sưởi nắng. Ở đó có sô pha thoải mái và ghế quý phi, từ nơi đó có thể nghe tiếng chim hót, cảm nhận được gió nhẹ, nhìn về bên trái có thể thấy được Đài Bắc, nhìn bên phải có thể thấy rừng cây xanh ngắt vây quanh. Đây là nơi cô thích nhất trong nhà.
Cô len lén kéo rèm cửa, qua cửa kính cô đã thấy anh rồi. Trạm Na trừng mắt nhìn, cô hoài nghi có phải mình đang nhìn nhầm không? Tại sao lại có một cô gái trong nhà
– Anh xin lỗi, Annie.
– Em không cần lời xin lỗi này, em không cần.
Cho dù qua lớp cửa kính thì những gì bọn họ nói cô đều nghe được rất rõ ràng. Annie là ai? Vì sao Lý Phong phải xin lỗi cô ta? Vì sao cô ta lại khóc trông đau lòng như thế?
Trạm Na nghi hoặc nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
– Sao anh có thể đối xử với em như thế? Sao có thể cưới cô gái khác? Annie lệ rơi đầy mặt chất vấn.
Lý Phong cúi đầu nói:
– Xin lỗi
– Em nói em không cần lời xin lỗi của anh. Cô lắc đầu nói.
– Annie……
– Sao anh có thể đối xử với em như vậy?
– Anh rất xin lỗi.
– Em đã nói không cần anh xin lỗi, chỉ cần anh thực hiện lời hứa của chúng ta. Anh nói sẽ kết hôn cùng em sao có thể vứt bỏ hôn ước của chúng ta, sao có thể? Cô vừa nói vừa đánh anh.
– Annie đừng như vậy. Lý Phong nhẹ nhàng trấn an – Anh có thể giải thích nguyên nhân với em, anh phải có trách nhiệm với cô ấy
– Là vì anh cùng cô ấy xảy ra quan hệ, bởi vì đó là lần đầu tiên của cô ấy nên anh nhất định phải chịu trách nhiệm? Thế còn em? Bởi vì lễ giáo đúng mực nên bị anh vứt bỏ sao? Anh sao có thể như vậy được?
Annie nắm tay anh, nước mắt đầm đìa.
– Anh xin lỗi. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
Annie đột nhiên ngẩng đầu hôn anh, mà anh cũng không đẩy cô ấy ra. Thấy cảnh tượng này, khuôn mặt Trạm Na trở nên tái nhợt, cắt không được một giọt máu, lảo đảo lui bước.
Vì sao anh không đẩy cô ấy ra? Vì sao để cô ấy hôn anh? Bởi vì đó là vị hôn thê của anh sao? Bởi vì anh thấy có lỗi với cô ấy sao?
Hôn ước? Đính hôn?
Cho đến giờ cô mới biết Lý Phong đã sớm có vị hôn thê, bởi vì anh chưa bao giờ nói đến. Cô không biết, cô chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ thứ ba ςướק đi tình yêu người khác, cho tới bây giờ cô mới biết.
Mà anh……
Lần đầu tiên? Chịu trách nhiệm?
Vì sao lòng cô đột nhiên lạnh xuống, cả người không nhịn được khẽ rùng mình? Kì lạ, cảm giác lo lắng biến mất, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
– Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy
Điều này cô sớm biết, đó là lí do bọn họ kết hôn. Nhưng vì sao khi nghe anh nói với vị hôn thê của mình cô lại cảm thấy иgự¢ rất đau mà tim cũng đau, đau đến không thể thở.
– Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy
Lời nói của anh đầy vẻ bất đắc dĩ, là cô nghe lầm ư?
– Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy
Vẻ mặt anh đầy sự bất lực, là cô nhìn nhầm sao?
Cô chưa bao giờ yêu cầu anh chịu trách nhiệm, cũng không muốn anh vứt bỏ vị hôn thê để cùng cô kết hôn. Vì sao bây giờ, tất cả như thể là cô làm sai?
Đúng thế, là lỗi của cô, là cô chia rẽ một đôi yêu nhau, một đôi muốn cả đời bên nhau đến bạc đầu.
Là cô lấy oán trả ơn, đắc ý chiếm đoạt vị trí không phải của mình, chiếm đoạt thứ hạnh phúc không thuộc về mình.
Nghĩ đến những ngày qua Lý Phong đối với cô thật tốt cùng với lúc này anh đang ôn nhu, xin lỗi, trấn an vị hôn thê trong lòng, cô cảm thấy thật khó thở, cảm giác như bốn bức tường đang bao vây, chèn ép cô, muốn đuổi cô ra khỏi nơi vốn không thuộc về cô.
Cô lắc đầu, lui dần về phía sau rồi đột nhiên xoay người chạy về phòng.
Chỉ cần nghĩ đến anh là vì chịu trách nhiệm mới cùng mình kết hôn, mới ruồng bỏ vị hôn thê yêu dấu cô lại không thể thở được.
Cô không thể cứ ở lại đây, cô phải rời khỏi đây, làm cho mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu, để cho anh ở bên vị hôn thê anh yêu cả đời, để cho những người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.
Mà cô……
Phép màu sau khi biến mất, cô bé lọ lem chỉ có thể quay về thế giới của mình, tiếp tục sống cuộc sống bình dân thôi. “A.” Trạm Na bỗng cười nhẹ. Cô nghĩ đến cô bé lọ lem là cô ngay cả chiếc giày thủy tinh cũng không có để để lại cho vương tử để tìm ra manh mối về cô. Cô lại thấy buồn cười, haha….
– Thế là tốt rồi, còn cười được chứng tỏ cũng chẳng có gì. Cùng lắm thì chỉ cần ép mình coi đó là một giấc mộng là được, bây giờ đang tỉnh mộng mà thôi. Cô thì thào an ủi chính mình
Cô máy móc thay quần áo, sắp xếp hành lí, những thứ gì trước kia cô mang đến cô đều nhét vào vali. Phòng quần áo của cô phần lớn là quần áo mới anh mua cho cô. Tuy là mua cho cô nhưng thật sự thuộc về cô sao?
Cô lắc đầu, thay quần áo rồi kéo vali ra khỏi phòng.
Tiếng bánh xe vali trượt trên sàn tạo ra những âm thanh liên tiếp nhưng lại không kinh động chút nào đến hai người ngoài kia
Không để chính mình dừng bước hay quay đầu, không cho chính mình có chút do dự, hối hận, cô mở cửa lớn đi nhanh ra ngoài, đi khỏi lâu đài xinh đẹp này, cũng đi ra khỏi giấc mộng hạnh phúc ngắn ngủi.
Lý Phong, cảm ơn những gì anh đã làm cho em, cảm ơn anh đã cho em một giấc mơ đẹp như vậy, và…chúc anh hạnh phúc.