Anh xoay người cô lại, giúp cô lau nước mắt noí "Nói đi, Em tìm anh có chuyện gì?" Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu lên, rồi lại có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
"Em rốt cuộc muốn nói gì với anh ?" Anh giữ lấy khuôn mặt của cô hỏi.
"Em muốn đem lời đã nói ngày đó với anh thu hồi lại, ngày đó em nói quá rồi, thật ra thì em căn bản cũng không có cân nhắc qua, hiện tại sau khi suy nghĩ kỹ, em đã có đáp án mới." Ngải Hiểu Giai nói xong liền đỏ mặt, bởi vì nói như vậy giống như cô đang thổ lộ với anh vậy, mà cô cho tới bây giờ cũng chưa có thổ lộ trước bất kỳ ai.
Đoạn Tuấn Hiền vui mừng nhìn Ngải Hiểu Giai, đáp án mới?
"Nói mau, đáp án là gì?"
Mau? Ngải Hiểu Giai trừng mắt liếc anh một cái, còn lựa chọn tốc độ nói chuyện bình thường.
"Thật ra thì thời điểm ở Hương Cảng, em có trở về tìm lão bản quán trà, cho nên em biết rõ anh hàng năm cũng đến chỗ đó, cũng biết lòng của anh đối với em, anh thật rất quan tâm em, lão bản lam cho em cảm thấy hiểu ra nhiều điều, thật vất vả lấy được châи áι phải biết quý trọng." Ngải Hiểu Giai vòng chắc hông của Đoạn Tuấn Hiền, thâm tình nhìn anh nói "Chỉ là để cho em hiểu, cũng làm cho em thay đổi lựa chọn là Phó tổng, anh ấy mới vừa nói rất nhiều với em, anh ấy để cho em biết, nếu như em không làm như vậy, thì sẽ mất đi hạnh phúc, anh ấy còn nói cho em biết, hạnh phúc của em vẫn luôn ở trong tay anh." Đoạn Tuấn Hiền đã kinh ngạc không nói được ra lời, thì ra mới vừa rồi bọn họ đi ra ngoài là nói chuyện này, cũng bởi vì lời nói Lý Thái, khiến Ngải Hiểu Giai tới tìm anh .
"Vậy ý của em là. . . . . ."
Ngải Hiểu Giai khẽ mỉm cười, "Nếu như ý nghĩ bây giờ của anh còn giống như lần trước, vẫn thích em mà nói..., vậy chúng ta có thể thử lại lần nữa." Đoạn Tuấn Hiền trầm mặc hồi lâu, vẫn luôn nhìn cô, Ngải Hiểu Giai cảm thấy khổ sở, không phải là đã qua nên không có hiệu quả đi?"Anh đã bỏ cuộc rồi sao? Đã quyết định không yêu em đúng không?" Cô nóng nảy hỏi, trong lòng còn co rút đau đớn , đáp án chẳng qua là chậm, anh tính toán cứ thế từ bỏ?
"Anh thật không cần em nữa sao?" Ngải Hiểu Giai lo lắng nhìn Đoạn Tuấn Hiền.
Nhìn cô gấp đến muốn khóc, Đoạn Tuấn Hiền chỉ có thể cười ôm cô vào trong иgự¢, "Ai nói anh bỏ cuộc? anh vui mừng còn không kịp, anh chỉ là bị hù sợ." Đối với anh mà nói, cô nói thử lại một chút, chính là đồng ý muốn ở chung một chỗ cùng anh lần nữa, chẳng qua Đoạn Tuấn Hiền muốn xác định có phải cô lừa anh hay không, nhưng sự thật chứng minh đây là sự thực, cô nói thật.
Em thật xác định muốn bắt đầu lại cùng anh sao?"
Ngải Hiểu Giai rất khẳng định gật đầu, "Ừ, em xác định."
"Anh có chút lo lắng, mấy ngày trước em cũng nói đã nghĩ rõ, nếu em đi mấy ngày lại thay đổi chủ ý thì làm thế nào?" Đoạn Tuấn Hiền rất lo lắng cái vấn đề này.
"Yên tâm đi, lần này em không thay đổi." Anh đang giễu cợt cô sao?
"Tại sao em nghe lời của bọn họ liền thay đổi?" Đoạn Tuấn Hiền vuốt mái tóc dài của cô, hưởng thụ cảm giác cô ở trong иgự¢ .
Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu nhìn anh nói "Có lẽ giữa chúng ta thật là có duyên phận, nếu như duyên phận muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, vậy thì ở chung một chỗ thôi." Ngải Hiểu Giai không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng mà hiện tại cô muốn, chỉ cần hiện tại cô còn có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi. Đoạn Tuấn Hiền cực kỳ cao hứng, vốn đang cho là cô thích Lý Thái rồi, không ngờ từ đầu tới đuôi cô vẫn thích mình, hơn nữa bây giờ cô còn đồng ý bắt đầu lần nữa với anh, đây là một tin tức vô cùng tốt.
Đoạn Tuấn Hiền cúi đầu hôn lên môi của cô, hôn môi của cô thật sâu, giống như tuyên thệ mình không thể không có cô, nhất định phải lấy được cô, anh giống như là đang tỉ mỉ thưởng thức một món ngon, Đoạn Tuấn Hiền lấy đầu lưỡi phác hoạ môi của cô, cuối cùng vui vẻ thăm dò vào trong miệng cô, đầu lưỡi nếm được hương vị ngọt ngào cùng nước miếng của cô.
Mất đi cô năm năm này, anh mới biết mình lệ thuộc vào cô đến cỡ nào.
"Ưmh. . . . . ." Ngải Hiểu Giai đáp lại nụ hôn của anh, cái lưỡi của cô dây dưa với anh .
Đoạn Tuấn Hiền ôm cô đi về hướng phòng ngủ, Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn anh nói"Anh muốn làm gì?" "Em cũng biết mà." Anh cười tà nói.
"Không cần, quá nhanh, em chỉ tới nói cho anh biết chuyện này mà thôi, bây giờ nói xong em phải về nhà rồi." Cô vội vã muốn tránh thoát иgự¢ của anh, cô còn không có chuẩn bị xong.
Nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại đem cô áp đảo ở trên giường "Vậy cũng không được, đây là trừng phạt vì ngày đó em đã trả lời anh như vậy, em biết bởi vì những lời đó của em, làm cho anh khổ sở như thế nào không? Hơn nữa anh mới vừa gặp em cùng Lý Thái tan việc cùng nhau, lòng của anh cũng giống như bị lửa thiêu, làm hại anh về nhà uống rượu, đây tất cả đều là bồi thường cho anh." Ngải Hiểu Giai âm thầm cảm thấy vui vẻ, thì ra Đoạn Tuấn Hiền quan tâm cô như vậy.
"Đó là vấn đề của anh không liên quan gì tới em, em lại không có lỗi."
"Anh mặc kệ, dù sao anh chính là muốn em ." Đoạn Tuấn Hiền mặc kệ cô có nhiều lý do, dù sao thì anh chính là muốn cô, không muốn nói nhiều nữa anh liền cúi đầu hôn cô lần nữa.
"Ừ. . . . . ." Ngải Hiểu Giai đáp lại nụ hôn của anh, cánh môi bởi vì hôn mà sưng lên, cô chủ động gần sát Ⱡồ₦g иgự¢ của anh .
Không bao lâu, anh đã cởi hết quần áo của cô, chỉ để lại đồ lót, môi của anh rời đi cánh môi mềm mại của cô, một đường hôn xuống ภђũ ђ๏ค, môi của anh đi xuống cổ của cô, đến xương quai xanh.
. . . . . .
Lần nữa ở chung một chỗ Đoạn Tuấn Hiền cùng Ngải Hiểu Giai rất vui vẻ, tựa như trở lại thời điểm kết hôn.
Bởi vì không yên lòng để Ngải Hiểu Giai trở lại nhà trọ có nhiều nguy hiểm, cho nên Đoạn Tuấn Hiền liền cưỡng chế đem đồ của cô dời đến nhà anh, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngào.
Chuyển vào nhà này, khiến Ngải Hiểu Giai cảm thấy ngạc nhiên, Đoạn Tuấn Hiền lại có thể biết nấu cơm, lúc trước cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
"Anh học được lúc nào vậy?" Cô đứng ở bên quầy bar phòng bếp, nhìn anh thuần thục xử lý bữa ăn tối nay.
"Sau khi em rời đi, anh liền đi nước Mĩ, vẫn luôn sống một mình, đồng thời cũng bởi vì bị em làm cho khẩu vị của của anh trở nên rất kén chọn, cho nên đồ ăn bên ngoài anh đều cảm thấy ăn không ngon, đặc biệt là ở Mỹ quốc, cho nên anh liền học theo dáng vẻ em nấu cơm trước kia, tự mình làm." Đoạn Tuấn Hiền giải thích nói.
Làm sao có thể? Sư phụ của anh lại là cô, hơn nữa Đoạn Tuấn Hiền chỉ cần xem một chút sẽ biết nấu ăn, Ngải Hiểu Giai hoàn toàn không dám tin, sau đó cô tiến lên cầm củ hành tây muốn bóc, anh liền nói "Em trước tránh ra, bằng không lúc nữa em khóc, anh không giúp em lau nước mắt đâu." Ngải Hiểu Giai chỉ có thể đứng ra, bất quá động tác của anh thật thuần thục, bóc củ hành tây cư nhiên cũng sẽ không khóc, không phải là anh cố nén chứ? Cô đến gần nhìn xem, phát hiện anh hoàn toàn trấn định.
"Em làm gì thế?"
"Em là tò mò tại sao anh bóc củ hành tây sẽ không khóc? Người bình thường đều không thể khống chế được mới đúng." Đoạn Tuấn Hiền cười nói: "Em đến gần một chút, anh cho em biết bí quyết." Ngải Hiểu Giai vội vàng đem khuôn mặt nhỏ tiến tới, nhưng lại bị anh hôn trộm một cái.
"Khốn kiếp, anh cư nhiên gạt em." Ngải Hiểu Giai đỏ mặt, liền đánh một chưởng ở trên lưng anh .
"Là tại em quá dễ dàng lừa gạt, bóc củ hành tây đâu cần bí quyết, cũng chỉ là đôi mắt của anh cách củ hành tây khá xa mà thôi." Anh buồn cười nói.
Đúng a, Đoạn Tuấn Hiền cũng không có cầm củ hành tây lên, vẫn luôn để tay ở vị trí gần mặt bàn, Ngải Hiểu Giai biết mình hoàn toàn bị lừa, cô có chút tức giận.
"Tức giận sao?"
"Đúng!"
Đoạn Tuấn Hiền đem mặt anh tiến tới "Vậy để cho em hôn lại?" Ngải Hiểu Giai đem mặt của anh đẩy ra, chạy đi xem ti vi "Ghét, không đứng đắn." Đoạn Tuấn Hiền rất thích hình thức chung ᴆụng bây giờ, tựa như bọn họ trở lại lúc ban đầu, mặc kệ trải qua bao lâu, bọn họ đều vẫn rất ăn ý.
Sau khi cơm nước xong, Ngải Hiểu Giai liền dựa vào bên người Đoạn Tuấn Hiền, chỉ là xem ti vi cũng là cô, Ngải Hiểu Giai nhìn một chút lại khóc, TV đang chiếu phim Hàn cảm động, cô lập tức liền khóc.
"Em không sao chứ? Em còn cảm động như vậy sao?" Đoạn Tuấn Hiền đưa giấy vệ sinh cho cô .
"Em cũng không hiểu tại sao mình xem phim Hàn luôn cảm động như vậy, dù sao em chính là muốn khóc." Cô khổ sở nói.
Đoạn Tuấn Hiền buồn cười nhìn cô "Vậy thời điểm chúng ta ly hôn em có khóc sao?" Ngải Hiểu Giai nhìn anh chằm chằm, đây không phải là nói nhảm sao, cô làm sao có thể không khóc.
"Được rồi, anh biết biết rõ em nhất định sẽ khóc." Hiện tại cũng khóc đến khoa trương như vậy, thời điểm thật đau làm sao có thể không khóc đây.
Cô cũng mặc kệ anh, dù sao hiện tại hai người hòa hảo, Đoạn Tuấn Hiền cười nhạo cô ngu ngốc thế nào, cũng không sao cả."Vai nam chính tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ." Ngải Hiểu Giai cảm thán mà nói.
Thấy nam chính không thay lòng đổi dạ với nữ chính, cô thật là hâm mộ, chỉ là trong cuộc sống, cô giống như cũng nếm được cảm thụ như vậy.
Đoạn Tuấn Hiền nghe được câu này không hề vui mừng, người đàn ông kia có cái gì đẹp trai, một chút khí chất đàn ông cũng không có, tại sao cô có thể nói anh đẹp trai đây?
"Cái này mà gọi là đẹp trai sao? Này không có đẹp trai bằng anh." Đoạn Tuấn Hiền không có chút nào cảm thấy da mặt mình dày. Ngải Hiểu Giai cười to không dứt "Anh thật đúng là không biết xấu hổ, lại còn dám nói như vậy." Đoạn Tuấn Hiền lại lớn tiếng mà nói: "Những người đàn ông kia, ở trong hiện thực cuộc sống em đều không thấy được, thử hỏi, bên cạnh em còn có ai đẹp trai giống như anh vậy?" Cô vẫn thật không nghĩ tới da mặt Đoạn Tuấn Hiền sẽ dầy như vậy, nói mình đẹp trai, mặc dù thật sự anh rất đẹp trai, nhưng cô sẽ không thừa nhận đơn giản như vậy.
"Có a, em cảm thấy Lý Thái cũng rất đẹp trai." Ngải Hiểu Giai cố ý nói.
Đoạn Tuấn Hiền bị cô làm cho tức giận đến hôn mê "Về sau không cho phép nghĩ tới Lý Thái." Lại dám ở trước mặt của anh nói người đàn ông khác đẹp trai, nói trên TV một chút anh cũng không có ý kiến gì, nhưng Lý Thái cũng không giống như vậy.
Bộ dạng Đoạn Tuấn Hiền ghen khiến Ngải Hiểu Giai rất cao hứng nói "Anh ghen." "Không sai, cho nên về em sau không thể nói như vậy." Anh rất nghiêm túc mà nói.
Nhìn sắc mặt anh trở nên không tốt, Ngải Hiểu Giai chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, "Được rồi, em không nói." Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô không hề náo loạn nữa, liền đem cô ôm vào trong иgự¢ "Em có thể gọi anh một tiếng ông xã" anh đã thật lâu cũng không có nghe, khi bọn anh mới vừa kết hôn, cô cũng rất ít khi gọi anh là ông xã, nhưng bị anh cưỡng chế yêu cầu nói, cuối cùng cũng dần dần thành thói quen.
Ngải Hiểu Giai chu cái miệng nhỏ không muốn, như vậy cảm giác bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn tạm thời là quan hệ nam nữ yêu nhau thôi, còn cái gì đều cũng không phải.
"Không, chúng ta vẫn chưa có kết hôn."
"Nhưng em đã từng gả cho anh, chẳng lẽ đều không thể thỏa mãn anh sao? Bà xã của anh." Đoạn Tuấn Hiền không keo kiệt chút nào mà gọi cô .
Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn anh, anh hiện tại thật coi cô là bà xã sao?
"Nhanh lên một chút, em biết rõ nếu anh không vui sẽ làm ra chuyện gì ." Anh ôm cô thật chặt, còn mang theo một tia uy Hi*p nói. Ngải Hiểu Giai hoàn toàn không nể tình quay đầu đi không nhìn anh , nhưng vẫn cúi đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng "Ông xã." Đoạn Tuấn Hiền nghe được, mặc dù rất nhẹ, nhưng anh ở gần sát như vậy rõ ràng nghe được, anh cực kỳ cao hứng, bởi vì Ngải Hiểu Giai thật thuộc về anh rồi.
"Bà xã, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ đối với em thật tốt." Tựa như tình cảm năm đó vậy.
Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh, cô có thể tin tưởng đi, mặc dù không biết cái hứa hẹn này, lúc nào thí sẽ bể tan tành, nhưng ít nhất bây giờ cô thật hạnh phúc, cô thương anh .
Hai tay của cô vòng chắc cổ của anh, đưa đôi môi của mình lên hôn anh .
Cô biết, hạnh phúc tựa như Lý Thái nói, vẫn luôn ở trên tay Đoạn Tuấn Hiền, hơn nữa chỉ có anh mới có thể cho cô cảm thấy hạnh phúc.
Kể từ khi Hàn Na biết quan hệ của Đoạn Tuấn Hiền cùng Ngải Hiểu Giai, trong lòng vẫn không thoải mái, cứ có cảm giác không phải là như vậy, cô rất tức giận cũng rất không phục.
Đi tìm Lý Thái, anh cư nhiên không giúp cô, còn nói hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt( gần như là không có duyện phận vậy), không cần thiết đi phá hư người ta, bọn họ đã ly hôn, thì không phải cô phá hư, cô chỉ là tranh thủ, cho nên cuối cùng cô đi tìm mẹ Đoạn Tuấn Hiền.
Mẹ Đoạn đột nhiên bị Hàn Na hẹn ra, hai người ngồi ở trong quán cà phê.
"Hàn Na, từ Hongkong trở về, cũng chưa có gặp lại cháu rồi, gần đây cháu có khỏe không?" Mẹ Đoạn khách sáo nói.
Khuôn mặt Hàn Na mất hứng nói"Không phải rất tốt."
"Thế nào?" Mẹ Đoạn lo lắng hỏi, sẽ không phải Đoạn Tuấn Hiền chọc tới cô chứ?
"Làm sao người không cho cháu biết, Tuấn Hiền đã từng kết hôn?"
Mẹ Đoạn kinh ngạc, cô làm sao biết? Chuyện này không có người nào biết, "Cái này. . . . . . Nhưng nó đã ly hôn, cô gái kia bất quá chỉ là một người nghèo, một chút cũng không xứng với Tuấn Hiền, hơn nữa bác sớm đã làm xong, cô gái kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa "
Hàn Na xem thường nói "Sẽ không xuất hiện? Hiện tại cô ta đang ở bên người Tuấn Hiền, hơn nữa còn ở chung công ty, thời điểm ở Hương Cảng, Tuấn Hiền lại muốn hợp lại cùng Ngải Hiểu Giai." Mẹ Đoạn nghe được Hàn Na nói như vậy, mới biết thì ra Ngải Hiểu Giai đã xuất hiện, hơn nữa con trai mình vẫn không có buông tha, nói muốn hợp lại? Xem ra trước kia bà cho người viết tờ giấy kia là không có tác dụng rồi.