Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ - Chương 14

Tác giả: Kim Ngọc

Sau khi ăn sáng, ai nấy đều bắt tay vào việc.
Vũ Ngưng và Vũ Hưng mỗi người một chiếc xe đến công ty, Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích cũng đi chung một chiếc.
Sau khi lên xe và ngồi ở hàng ghế phụ, Lâm Nhĩ Tích cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh.
Vũ Hạo vừa cầm vô lăng, vừa liếc liếc sang: "Có gì bức xúc?"
"Tôi không nghĩ anh bị hoang tưởng hay thần kinh" - Lâm Nhĩ Tích thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.
Đúng thật, không ai bị bệnh mà lại đủ tỉnh táo như vậy. Một là cả nhà họ Vũ bị mù, hai là...
Vũ Hạo cong môi gian tà: "Đôi mắt hồ ly này thật biết cách nhìn người. Em biết diễn kịch, thì tôi cũng biết"
Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Anh diễn kịch từ khi mẹ mất? Diễn hơn 20 năm?"
Đối phương đột nhiên hơi trầm mặc, giọng nói cũng ảm đạm đi hẳn: "Không. Trước đó tôi thật sự đã bị bệnh hoang tưởng. Năm 18 tuổi đi du học ở Hà Lan, tôi đã tìm được bác sĩ điều trị.
Sau 3 năm, bệnh hoang tưởng đã dứt, nhưng tôi không muốn cho ai biết chuyện này"
"Việc che giấu như vậy có ích gì?" - Lâm Nhĩ Tích hơi tò mò.
"Tiểu Tích Tích, ngoài cách nói giảm năng lực của bản thân, còn có cách giấu đi chính thực lực của mình. Mục đích chung chính là để cho kẻ thù trở tay không kịp"
Một nụ cười quyến rũ nở trên môi cô: "Mưu cao thật"
Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì: "Còn nữa, anh giấu thực lực trước tất cả mọi người, kể cả gia đình. Tại sao lại kể với tôi?"
Vũ Hạo cong môi, lời nói có hàm ý: "Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền".
[ Không, thực chất tôi đã đặt em trên cả gia đình thối nát đó ]
- -----------
Chiếc xe đen đắt đỏ dừng lại trước cổng Lâm Bang.
Lâm Nhĩ Tích quay sang Vũ Hạo: "Sao lại là ở đây?"
Anh cười nham hiểm: "Đi thăm nhạc phụ, không được sao?"
Cô không thèm trả lời, chỉ quay sang lườm anh mấy cái. Không cần biết anh đến Lâm Bang làm gì, trước mắt chỉ cần biết cô được về nhà rồi.
Bước vào bên trong, Vũ Hạo bị Lâm Nhĩ Tích bắt đi sát với mình để phòng chạm phải cơ quan chống đột nhập.
"Em cũng lo cho tôi quá nhỉ?"
"Không, sợ trầy cơ quan"
"..."
- ---------
Hai người đến trước phòng thống lĩnh, Lâm Nhĩ Tích liền bỏ lại người phía sau mà nhanh chóng đi vào trong.
Cô nở nụ cười rạng rỡ: "Ba!"
Lâm Long Đỉnh bỏ ngay tách trà nóng xuống bàn, dù toàn thân toát ra khí thế ngất trời nhưng vẫn cười rất dịu dàng. Sự dịu dàng đó chỉ dành cho mỗi con gái rượu.
"Ngồi xuống đi. Hôm nay con dắt ai đến đây?"
Lâm Nhĩ Tích ngừng cười: "Là anh ta tự..."
Ngay lúc đó Vũ Hạo bước vào, lập tức cắt ngang lời cô: "Là cô ấy nói nhớ nhà, suốt đêm cứ nài nỉ con không ngớt. Phận làm chồng, không thể không nuông chiều vợ"
Cô quay sang liếc Vũ Hạo như muốn xé đôi anh ra. Bà đây mà phải đi năn nỉ mày á?
Lâm Long Đỉnh gật gật, ra hiệu cho Vũ Hạo ngồi xuống. Đương nhiên, anh chọn ngay chiếc ghế gần Lâm Nhĩ Tích nhất.
"Hôm nay cậu đến đây nhằm mục đích gì?" - Lâm Long Đỉnh nhìn sơ người đàn ông trước mặt, dừng như đôi mắt của ông có thể nhìn thấu lòng người.
Vũ Hạo ban đầu cười cười, bây giờ lại tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, cả Lâm Long Đỉnh cũng không kém. Lâm Nhĩ Tích ngồi giữa, có thể cảm nhận được "hàn khí".
"Không giấu gì ba vợ, hôm nay con đến đây để làm giao dịch"
"Nói"
"Mảnh ghép bản đồ kho báu cuối cùng, đổi lấy quyền hành tập đoàn VEQ"
Lâm Long Đỉnh lạnh lùng: "Ý cậu là sẽ tự giao mảnh ghép bản đồ cho chúng tôi khi cậu nắm tất cả tài sản của nhà họ Vũ?"
"Phải"
Đột nhiên ông cười phá lên thật thoải mái, còn vỗ đùi mấy cái: "Nam nhi có chí lớn, thật đáng khâm phục. Được, ta đồng ý"
Vũ Hạo cười nhạc: "Ba vợ, con còn một cuộc giao dịch nữa"
Lâm Long Đỉnh ngừng cười: "Nói"
"Nửa gia sản Vũ Gia, đổi lấy con gái cưng của ba"
Lâm Nhĩ Tích cắt ngang: "Xin lỗi, Lâm Bang chúng tôi không bán thuộc hạ"
"Được" - Lâm Long Đỉnh chỉ nói một tiếng, tim cô liền như ngừng đập.
"Ba, luật là luật, không thể thiên vị cho hắn được ạ" - Lâm Nhĩ Tích muốn trách, nhưng không thể. Bù lại chỉ nói lời nhẹ nhàng, tuy nhiên chắc chắn Lâm Long Đỉnh thừa sức hiểu.
"Luật chỉ áp dụng với thuộc hạ, còn con đâu phải thuộc hạ. Trên dưới Lâm Bang đều gọi con hai tiếng tiểu thư"
Lâm Nhĩ Tích như hóa đá. Đúng rồi, ba nuôi chưa từng xem cô như thuộc hạ. Nhưng ba nỡ bán đi con gái mình ư?
Vũ Hạo mừng rỡ, Lâm Long Đỉnh lại cắt ngang: "Nhưng có một điều kiện"
"Vâng?"
"Trong vòng 1 năm, nếu Nhĩ Tích tự động muốn bán cho cậu, tôi sẽ bán, còn không thì giao dịch sẽ không hoàn thành. Chuyện này phải xem bản lĩnh của cậu rồi"
Vũ Hạo cười nham hiểm: "Con hiểu rồi, ba vợ". 1 năm? Anh chỉ cần chưa quá 1 tháng.
- ---------
Sau khi dặn dò mấy câu, Lâm Long Đỉnh liền bảo hai người đến công ty để tránh bị nghi ngờ. Bây giờ Lâm Nhĩ Tích mới biết câu nói đó của anh: "Cùng hội cùng thuyền"
Tuy nhiên, cả hai không hề biết được rằng sau khi mình rời đi đã có chuyện không hay xảy ra...
- --------
"Bang chủ, uống thuốc đi" - Dương Tử Quân ân cần chăm sóc ông.
Lâm Long Đỉnh cầm chén thuốc đông y trên tay, thở dài thườn thượt: "Trong ba ngày liên tiếp, tôi liên tục thổ huyết. Có lẽ thời gian đã không còn nhiều"
"Đừng nói như vậy. Bang chủ, ngài tuyệt đối không sao"
"Tử Quân, không ai hiểu tôi bằng chính tôi. Dù sắp ra đi, nhưng tôi cũng gần sắp xếp xong mọi thứ rồi.
Thứ nhất, tôi đã nhìn thấy được người có thể để cho Nhĩ Tích dựa dẫm cả đời. Cậu ta là một chàng trai tốt.
Thứ hai, chúng ta nên rút ngắn thời gian làm hôn lễ cho Kỳ Tích và Hoa Điền*, tôi muốn nhìn thấy chúng hạnh phúc bên nhau.
Thứ ba, sau khi kết hôn phải sớm để Kỳ Tích lên chức bang chủ. Như vậy tôi mới có thể yên tâm nhắm mắt..."
*Dương Hoa Điền, con gái của Dương Tử Quân. Cô xinh đẹp, dịu dàng, là một trong những dược thương giỏi nhất Lâm Bang.
Dương Tử Quân xót xa: "Được, ngày mai tôi lập tức gọi Hoa Điền qua đây. Con bé vừa lo chuyện hôn sự, lại có thể thay tôi chăm sóc ngài. Ngày mai tôi phải về Hong Kong, rắn không thể mất đầu"
"Được..."
- ---------
Ngoài cửa, có người đứng như trời trồng, nghe lõm hết từng chuyện trong phòng.
Nắm tay người đó cung chặt lại, nghiến răng nghiến lợi.
[ Tại sao ba không lo cho hôn sự của con và Tuyết Sương, lại lo cho Kỳ Tích và Hoa Điền?
Tại sao con không phải là bang chủ tiếp theo, mà là Kỳ Tích?
Nếu ba đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách con tàn ác! ]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc