Chiều tà, mặt trời phả tia nắng vàng óng vào những bức tường gỗ, Lâm Nhĩ Tích xách theo một túi đồ nhỏ, thẩn thờ bước đi trên hành lang dài thườn thượt.
Cô đi thật chậm, cố nhìn ngắm xung quanh, đây là nhiệm vụ đầu tiên phải xa nhà lâu đến vậy, thậm chí là xa bao lâu, cô cũng không rõ.
Lâm Nhĩ Tích dừng mắt ở bàn đá ngoài hoa viên trung tâm, cạnh hòn non bộ, từng thước phim kí ức lại ùa về...
"Quang Tùng, em muốn làm đèn Ⱡồ₦g để thả vào Tết Trung Nguyên" - Bức thư tay Lâm Nhĩ Tích viết, trao cho Lâm Quang Tùng. Lúc này cô đã bị đứt thanh quản.
"Thả đèn Ⱡồ₦g làm gì?"
Cô gái nhỏ hơi e ngại, lại cầm 乃út viết tiếp: "Em nghe nói ở nước này, mỗi dịp Tết Trung Nguyên người ta sẽ thả đèn để cầu nguyện, nhưng mà em không biết làm"
"Em 16 tuổi rồi, nên chăm lo học tập theo các sư phụ mới đúng. Mấy trò thả đèn Ⱡồ₦g cầu nguyện không thực tế đâu" - giọng người thiếu niên 18 tuổi nghiêm ngặt.
Cô gái nhỏ buồn hiu, gật gật đầu trở vào trong. Khi sắp khuất sau bức tường, cô nghe tiếng nói vang vọng.
"Quang Tùng, sắp đến Tết Trung Nguyên rồi, em muốn làm đèn Ⱡồ₦g"
"A, Tuyết Sương! Em mau ngồi xuống, anh giúp em làm"
Tại sao Phiến Tuyết Sương 16 tuổi, vẫn còn có thể cầu nguyện với đèn Ⱡồ₦g, còn Lâm Nhĩ Tích cô thì không? Đến tận bây giờ cô mới hiểu, rõ ràng là cái tâm người ta không đặt ở nơi mình...
"Nhĩ Tích!"
Tiếng gọi làm Lâm Nhĩ Tích trở về thực tại, cô hơi giật mình, quay đầu lại nhìn về phía sau, miệng mấp máy không rõ tiếng:
"Quang..."
Lâm Quang Tùng tiến lại gần cô hơn, đôi mắt đượm buồn: "Em sắp đi sao?"
Lâm Nhĩ Tích cười như không cười: "Ừ"
"Nhĩ Tích, chuyện năm đó...anh đã nghe kể lại rồi. Nhĩ Tích, là lỗi của anh"
Lâm Nhĩ Tích hơi sửng sờ, là Lâm Kỳ Tích đã kể anh ta nghe? Nhưng kể rồi thì có tác dụng gì, người này vốn không còn chút tình cảm gì với cô nữa.
"Không phải lỗi của anh, chúng ta là bị mai phục"
"Anh không nói chuyện đó, anh có lỗi vì đã phụ lòng em. Ngày trước chúng ta từng rất thân thiết, là vì anh..."
Lâm Nhĩ Tích mỉm cười, nén đau khổ: "Vì anh đã tìm được một người khác tâm đầu ý hợp, nên tình cảm ban đầu cũng không còn nữa. Dù gì chúng ta cũng chỉ là từng thân thiết, không có gì sâu nặng, nên không có vấn đề gì đâu"
Lâm Nhĩ Tích nói xong liền quay đầu bước đi, cô có cảm giác Lâm Quang Tùng định nói gì đó, nhưng không thành lời. Cô hiểu rõ, cảm giác bây giờ Lâm Quang Tùng đối với cô chỉ là thấy có lỗi. Nói cách khác chính là thương hại, không hơn không kém.
Cô vừa bước đi vừa nhìn lên trời, từng tán mây chiều nhuộm hồng như vẽ tâm trạng cô đơn của cô. Ngẫm lại, từ trước đến nay Lâm Quang Tùng chưa từng yêu cô, vốn chỉ là thân thiết, là coi nhau như bạn bè.
Bây giờ anh có người khác để thân thiết, để yêu thương, cô lấy quyền gì ganh ghét hay tỏ vẻ không vui chứ? Đúng là cô nên quên, à không, là phải quên!
- ---------
Lâm Nhĩ Tích bước ra khỏi cổng lớn Lâm Bang, vệ sĩ hai bên cúi đầu cung kính, cô phẩy tay ra hiệu, họ lại trở về dáng vẻ tôn nghiêm.
Hà Bảo Dương đã đợi cô sẵn trong chiếc xe đen đắt tiền đậu phía đối diện. Cô cong môi rồi rảo bước qua đường, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế phụ.
Hà Bảo Dương lập tức lái xe đi, không quên bắt chuyện tỏ vẻ thân thiện:
"Lâm Bang đặt tên con là Lâm Nhĩ Tích à? Giờ về nhà rồi, nên đổi lại thôi"
"Không cần đổi, con chỉ có một cái tên"
"Nhĩ Tích, con là người của Hà Gia, chí ít không thể mang họ Lâm"
Lâm Nhĩ Tích nhếch mép: "Con là người của Hà Gia?"
"Đương nhiên..."
"Vậy sao từ lúc con chào đời đến giờ, chưa từng nhớ mình mang họ Hà?" - Lâm Nhĩ Tích sống 5 năm ở nhà họ Hà, chưa từng có một cái tên đàng hoàng.
Hà Bảo Dương im thít không nói thêm lời nào. Cũng đúng, ông ta cũng chẳng thể nói được gì nữa.
- ---------------
Chiếc xe của Hà Bảo Dương rẽ vào cổng lớn Hà Gia, đậu ngay giữa sân nhà. Không đợi ai mời, Lâm Nhĩ Tích tự mở cửa xe bước ra ngoài.
Cô nhìn ngắm xung quanh, 21 năm rồi, mọi thứ đều xa lạ. Mà chắc bởi vì sống ở Lâm Bang lâu quá, bây giờ nhìn lại Hà Gia, Lâm Nhĩ Tích lại thấy nó chỉ bé như cái lỗ mũi.
Hà Bảo Dương đưa cô vào bên trong, cửa đại sảnh vừa mở ra đã thấy có hai người phụ nữ đứng đợi sẵn, một người trung niên, một người trẻ tuổi. Nếu nói về nhan sắc thì...quá tầm thường.
Hà Bảo Dương vui vẻ giới thiệu: "Tình Tranh, Thanh Trà, đây là Nhĩ Tích"
Ông ta lại quay sang Lâm Nhĩ Tích: "Nhĩ Tích, đây là mẹ con, còn kế bên là chị gái..."
Lâm Nhĩ Tích mỉa mai: "Ba à, hình như chứng hay quên của ba lại tái phát rồi, con xa nhà lâu vậy chứ vẫn còn nhớ hết"
Cô đưa mắt sang hai người phụ nữ: "Đây là mẹ kế Tình Tranh, còn kia là em gái cùng cha khác mẹ Hà Thanh Trà của con, vậy mới đúng"
Hà Thanh Trà trợn mắt: "Mày là con hoang mà cũng đòi làm chị tao?"
Lâm Nhĩ Tích không những không giận, mà còn rất bình thản: "Ai được sinh ra trước thì là chị thôi. Em gái còn nông nổi, chị đây sẽ không trách"
"Mày..." - Hà Thanh Trà muốn vung tay đánh cô, Tình Tranh liền chặn lại. Bà liếc cô ta một cái như ám hiệu, Hà Thanh Trà lại trở về dáng vẻ như ban nãy.
Tuy là cố tỏ vẻ bình thường, nhưng Lâm Nhĩ Tích biết cô ta đang sôi máu lắm rồi. Mà nhìn thấy những cảnh này, cô lại rất vui.
Lâm Nhĩ Tích quay sang Hà Bảo Dương: "Ba, con mệt rồi, muốn đi nghỉ"
"Được, người hầu sẽ đưa con đi"
Ông ta nói rồi, người hầu liền dẫn đường cho Lâm Nhĩ Tích lên trên.
Thấy cô xa dần, Hà Bảo Dương mới xì xầm to nhỏ với hai người phụ nữ.
"Chuộc cô ta hết 3 tỷ, làm ơn đừng ai làm càng. Cô ta không ở đây lâu đâu"
Hà Thanh Trà nhõng nhẽo: "Nhưng trước sau gì cô ta cũng cùng con gả đi. Bây giờ cô ta đòi làm chị con, vậy chẳng phải con sẽ bị gả cho tên nhị công tử chạm dây đó ư?"
Hà Bảo Dương trấn an: "Yên tâm đi, ba sẽ tìm cách nói chuyện với nó. Con vẫn sẽ là đại thiếu phu nhân nhà họ Vũ"
Nói xong, Hà Bảo Dương lại nhìn lên cửa phòng tầng hai nơi Lâm Nhĩ Tích đã vào. Đáy mắt ông ta ánh lên sự nghi hoặc.
Lâm Nhĩ Tích lúc thì hiền lành tội nghiệp, lúc thì ương bướng khó chìu, lúc lại giỏi móc họng người khác. Những điều này là do Lâm Bang dạy?
Hà Bảo Dương lại nghĩ đến một chuyện khác khiến ông ta sởn gai óc.
Lâm Nhĩ Tích ở Lâm Bang 21 năm, Lâm Bang lại có hơn 1000 sát thủ. Không lẽ Lâm Nhĩ Tích cũng là một trong số đó ư?