" Em lại muốn bỏ mặc tôi?"
Giọng nói sắc bén như dao vang lên từ cổ họng của Thừa Mạnh Quân khiến cả người Hạ Tiểu Hi căng cứng.
Từng tế bào và đại não trong người cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, đôi mắt tròn chỉ biết mở to lên hết mức có thể vì kinh ngạc, hai tay báu chặt vào chiếc chăn, tình thế đột ngột xảy ra thế này khiến Hạ Tiểu Hi còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên tình thế lần nữa lại xoay trở.
Trong vòng ba giây ngắn ngủi, tấm thân nhỏ bé, mảnh khảnh đã nằm yên dưới giường và bị một cơ thể cường tráng chiếm ngự.
Hai cổ tay thon nhỏ đã bị Thừa Mạnh Quân dùng lực giữ chặt hai bên, chút ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng, cùng với hơi thở hoảng loạn từ cô gái cho anh biết rằng Hạ Tiểu Hi đã hoảng sợ tới mức nào.
Nhìn vào nét mặt sợ sệt, kiêng dè của Hạ Tiểu Hi lấp ló trong tí ánh sáng ௱ôЛƓ lung khiến Thừa Mạnh Quân vô cùng hài lòng.
Nơi khóe môi trái tim gợi cảm chợt hiện lên nụ cười tà mị càng dọa Hạ Tiểu Hi thêm một phần lo sợ, cô cố cùng vẫy để thoát khỏi cơ thể nóng hực ấy nhưng sức lực nữ nhi suy cho cùng vẫn không thể nào cưỡng lại nam nhân nên chỉ có thể hậm hực lên tiếng.
" Thừa Mạnh Quân, anh có biết thế nào là vô sỉ không hả? Mau bỏ tôi ra."
Bị trách mắng nhưng Thừa Mạnh Quân chẳng cảm thấy bực tức mà ngược lại còn cảm thấy Hạ Tiểu Hi lúc giận dỗi, lúc hung dữ chính là lúc cô đáng yêu nhất.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe như hai viên bi thủy tinh sắc xảo, trong sáng, đang mở to lên nhìn mình cùng sự bực tức, trong bất giác ánh mắt của anh cũng thoáng dao động, tâm trí liên tục hiện ra hàng loạt suy nghĩ rối bời.
Hành động này hoàn toàn không nằm trong dự tính của anh thế nên chính anh lúc này cũng không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui nếu đã lỡ dại làm liều, phóng lao thì buộc phải theo lao thôi. Sớm cũng nói, muộn cũng nói thôi thì cứ nhân lúc này nói rõ một lần cho xong, dù thành công hay không thì sau này ít ra cũng có lí do để bám theo cô.
" Tôi yêu em!"
Ba từ ngắn gọn, rõ ràng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Thừa Mạnh Quân vừa dứt lời anh liền cả gan thêm lần nữa, cúi xuống ngang nhiên chiếm lấy môi nhỏ.
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn bất động, mọi biểu cảm lúc này đều dồn hết lên ánh mắt. Cô ngại ngùng, căng thẳng xen lẫn bối rối, tất cả những gì vừa diễn ra quả thật quá bất ngờ, quá kinh khủng, nó chưa từng một lần nằm trong suy nghĩ của cô rằng bản thân sẽ có một ngày gặp phải tình cảnh oái oăm này mà những tưởng chỉ trong phim hay những quyển tiểu thuyết ngôn tình mới có.
Cô mê man với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cho đến khi cảm nhận được hai cánh môi mềm mại của mình đã bị ai đó chiếm giữ quá lâu đến mức truyền đến từng cơn tê rần thì ý chí mới bừng tỉnh, cô cắn mạnh vào môi anh một cái vì quá đau nên anh đành phải rời khỏi môi cô.
Cứ tưởng lần này Thừa Mạnh Quân sẽ bị một trận đòn nhớ đời nhưng không, Hạ Tiểu Hi còn chưa kịp làm gì anh đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
" Nè, anh lại giở trò gì nữa vậy hả? Đừng nghĩ giở chút chiêu trò bịp bợm này hòng thoát khỏi tội lỗi tày trời mình gây ra nha, nè... Cái tên khó ưa."
Hạ Tiểu Hi lay lay hai bả vai gọi Thừa Mạnh Quân nhưng anh cứ ung dung mà nằm đè lên người cô, không hề có chút phản ứng nào.
Đến ngất xỉu cũng rất biết chọn lựa tư thế, thân thì to lớn vậy mà cứ nhắm ngay cơ thể nhỏ bé mà thản nhiên nằm đè lên. Phải khó nhọc lắm Hạ Tiểu Hi mới có thể lật Thừa Mạnh Quân qua một bên.
" Nè, tôi không có dư thời gian đâu mà đùa giỡn với anh nha. Mau tỉnh dậy cho tôi."
Gọi cũng đã gọi, lay cũng đã lay, thậm chí là đã ra tay đánh luôn nhưng anh vẫn cứ nằm yên bất động, lúc mày Hạ Tiểu Hi mới sực nhớ ra rằng Thừa Mạnh Quân vẫn còn đang bị sốt rất cao.
Cục diện lần nữa rơi vào rối ren, khiến Hạ Tiểu Hi lại luống cuống hết cả lên, chỉnh sửa Thừa Mạnh Quân nằm lại ngay ngắn, kê đầu anh lên gối xong cô vội vàng chạy ra khỏi phòng đến tìm Trình Hạo Phong nhờ giúp đỡ.
*Rầm rầm rầm*
" Tiểu Kỳ, anh Hạo Phong, giúp em với."
Trong phòng, An Kỳ và Trình Hạo Phong đều đã ngủ say nhưng giọng nói gấp gáp cùng với tiếng đập cửa của Hạ Tiểu Hi khiến Trình Hạo Phong thức giấc.
Anh nhìn qua thấy An Kỳ vẫn còn ngủ nên nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối rồi rón rén xuống giường, đi nhanh ra mở cửa.
* Cạch*
Cửa phòng vừa mới mở ra, gặp được Trình Hạo Phong, Hạ Tiểu Hi đã gấp rút lên tiếng.
" Anh Hạo Phong, xin lỗi đã làm phiền hai người giờ này nhưng mà Mạnh Quân anh ấy đột nhiên lại lăn ra bất tỉnh rồi, em không biết phải làm sao hết."
" Để anh lên đó xem sao."
Nói xong, anh đóng cửa phòng lại rồi cùng Hạ Tiểu Hi đi lên phòng của Thừa Mạnh Quân.
Lúc tới nơi, Thừa Mạnh Quân vẫn như lúc Hạ Tiểu Hi rời khỏi, anh nằm đó không có chút phản ứng nào.
" Mạnh Quân..."
Trình Hạo Phong đến gần sờ lên trán Thừa Mạnh Quân, đôi mày kiếm chợt cau lại giống hệt như lúc đầu Hạ Tiểu Hi thăm dò nhiệt độ của Thừa Mạnh Quân.
" Sốt cao quá, trước tiên em giúp anh mở bớt vài cúc áo của nó ra đi. Anh xuống kêu người làm chuẩn bị nước ấm và khăn, sẵn tiện gọi bác sĩ đến."
Căn dặn Hạ Tiểu Hi xong, Trình Hạo Phong liền rời khỏi phòng ngủ, giao phó Thừa Mạnh Quân lại cho cô.
" Ơ, nhưng mà anh có thể mở..."
Lúc Hạ Tiểu Hi kịp lên tiếng định trao đổi về vấn đề đầu tiên Trình Hạo Phong nói thì anh đã ra khỏi phòng rồi nên cô đành phải tự tay mở cúc áo trên người Thừa Mạnh Quân ra.
Theo như cô biết làm thế này giúp cơ thể người sốt dễ thoát nhiệt hơn nên cũng không có gì thắc mắc.
Đôi tay trắng trẻo hơi run lên nhè nhẹ, cẩn thận mở ba chiếc cúc áo đầu tiên, lộ ra vùng иgự¢ rắn chắn, làn da trắng cùng với gương mặt đẹp trai, lãng tử của anh lúc này thật giống với những anh chàng mỹ nam trong những bộ truyện tranh cô hay đọc.
Ngay lúc này không hiểu sao nơi иgự¢ trái, trái tim cô bất giác lại đập mỗi lúc một nhanh hơn, hai gò má nóng bừng vì ngại ngùng. Cảm giác này chợt cho cô nhớ ra rằng lần đầu tiên gặp Mặc Thiên, tim cô cũng thổn thức, trong lòng nao núng và cũng từ lúc đó cô đã đem lòng yêu thương dành trọn cho người con trai ấy.
Và hiện tại, một lần nữa cảm giác ấy lại xuất hiện nhưng là đối với một người khác.
Lúc này ba từ " Tôi Yêu Em" của Thừa Mạnh Quân vừa nói lúc nãy lại lẩn quẩn trong tâm trí cô.
Bất giác Hạ Tiểu Hi đưa tay đặt lên иgự¢ trái nơi trái tim đang bắt đầu lệch nhịp, cô lắc lắc đầu phủ nhận những gì vừa trải qua với mình, và cố khẳng định rằng chỉ là do Thừa Mạnh Quân sốt cao quá nên mê sảng, ăn nói lung tung mà thôi.
Nhưng làm thế nào, ý chí có kiên định đến đâu thì vẫn không thể vượt qua được sự dao động đã thể hiện rõ ràng trong lòng cô.
Đêm nay là đêm mà một lần nữa Hạ Tiểu Hi thật sự rung động trước một người đàn ông khác thật sao?