" Đó là điều đương nhiên "
Vương Tử Sâm nghe con trai nói, thoáng chốc có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại bình thản trả lời rồi đi vào bồn tắm.
Thằng nhóc Phong Miên nhanh chóng theo hắn vào bồn tắm, bất ngờ ánh mắt nghiêm túc nhìn lão ba đang nhắm mắt thư thái dựa vào thành bồn.
" Lão ba, mau ngồi xoay lưng lại với con để con kỳ lưng giúp cho ba "
Đột nhiên Vương Tử Sâm mở mắt ra rồi lại nheo mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên lẫn nghi hoặc, thằng nhóc này suốt ngày gây gỗ hay chọc tức hắn đến mức đến điên mới thôi nhưng hôm nay lại tốt bụng muốn đề nghị kỳ lưng giúp hắn, liệu có ổn không?
" Tiểu tử thối! con định nghịch ngợm chuyện gì với ba đây, Hửm? "
" Hở? con không có, chỉ \'bình thường\' tốt bụng muốn kỳ lưng giúp ba thôi ạ "
Gương mặt nghiêm túc, lời nói quả quyết của con trai thật khiến Vương Tử Sâm có chút xiêu lòng, thôi thì lần này nên nhận lời tốt bụng của con trai vậy.
" Được thôi, vậy con kỳ đi "
Dứt lời, Vương Tử Sâm ngồi xoay lưng đối với cậu nhóc Phong Miên, cậu nhanh chóng đưa đôi bàn tay mũm mĩm ra bắt đầu kỳ, thấy cơ hội đã đến cậu lên tiếng nói.
" Lão ba này? chuyện đi du lịch của ba về mẹ xinh đẹp có thể suy nghĩ lại và cho con đi được không "
Phải thẳng toạc móng heo không lòng vòng như vậy mới phù hợp với Phong Miên dễ thương, thông minh như cậu.
_" Biết ngay là thằng nhóc này không hề tốt bụng như mình nghĩ "
Khoé môi Vương Tử Sâm nhếch lên, đột nhiên xoay người nhăn mặt nhìn nhóc Phong Miên, nhàn nhạt nói.
" Không thể suy nghĩ lại, ba và mẹ muốn có một không gian riêng lãng mạn không muốn có thêm \'kẻ thứ ba\' "
Vương Phong Miên nghênh mặt nhìn hắn, nói thật cậu không trông chờ gì vào hắn nhiều cậu tự có diệu kế rồi nhá.
Cảm thấy đã tắm đủ, nhóc Phong Miên nhanh chóng đứng phắt dậy nhàn nhạt nói với hắn.
" Con tắm xong rồi, xin phép ba bây giờ con phải đi ra ngoài thay quần áo trước ạ "
Hắn hờ hững nhìn con trai không nói gì thêm chỉ gật đầu nhẹ, nghĩ đến gì đó hắn nhanh chóng vọng giọng ra.
" Này Tiểu tử thối, không được mè nheo với mẹ mà đòi mặc quần áo giúp đấy nhé "
" Con biết rồi "
_" Hừm, tôi cứ mè nheo đấy nhá! "
Phong Miên vờ nghe lời hắn nhưng bên trong thâm tâm không ngừng tính toán, cậu nhe răng cười cười rồi đi mất bóng. Bất chợt sống lưng Vương Tử Sâm cảm thấy lành lạnh đến làm sao?
....
Đến cuối tuần, mới sáng sớm Vương Tử Sâm đã lôi Dạ Nguyệt lên máy bay tư nhân để đến đảo Crete Hy Lạp để hưởng tuần trăng mật.
Khoảng bảy giờ sáng nhóc Phong Miên ngủ dậy với tinh thần sảng khoái, chắp tay ra đằng nào còn hát khe khẽ trong miệng tiến thẳng vào phòng bếp. Đi đến bàn ăn, cậu thản nhiên cầm lấy ly nước cam lên uống vừa hỏi Châu quản gia.
" Bà Châu ơi! lão ba và mẹ xinh đẹp của con đâu rồi ạ? sao không thấy bóng dáng họ "
" Tiểu thiếu gia không biết gì sao? hôm nay là ngày ông chủ và Phu nhân đi hưởng tuần trăng mật "
Khụ! Khụ!
Nghe tin chấn động này đã khiến Vương Phong Miên không ngừng ho sặc sụa, thấy thế Châu quản gia hốt hoảng vội lấy một ly nước lọc đưa cho cậu uống.
" Cậu không sao chứ? Tiểu thiếu gia "
" Con không sao đâu bà Châu "
Cậu nhanh chóng định hình lại, vội xua tay ý bảo Châu quản gia rằng không sao đừng lo lắng. Dùng bữa sáng xong xuôi, Phong Miên nhanh chóng đi lên phòng.
Ngồi vào ghế, cậu nghiêm nghị cầm lấy điện thoại nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Nặc.
[ Chú Dương Nặc, thiết bị nghe trộm có nghe được lão ba dẫn mẹ xinh đẹp của con đi đâu không ]
Dương Nặc bên kia có chút khó xử, thiết bị nghe trộm hình như Lão đại đã phát giác ra được mà tiêu hủy nó, anh ta khẽ thở dài nói.
[ Tiểu thiếu gia nghe tôi nói đây, hình như Lão đại đã phát giác ra thiết bị nghe trộm ]
Bốp!!!
Bị phát hiện ra rồi?
Vương Phong Miên tức giận đấm mạnh vào bàn, cậu nghiến răng nghiến lợi nói.
[ Đáng ghét thế, thiết bị nghe trộm bị phát hiện ra rồi? ]
[ Vâng thưa Tiểu thiếu gia ]
Không còn chuyện gì nữa cậu nhanh chóng ngắt kết nối ngang với Dương Nặc, cậu nhóc lần nghiến răng lầu bầu.
_" Lão ba đáng ghét "
Nhóc Phong Miên hậm hực không thể nói nên lời, nghĩ ra được gì đó mắt cậu sáng lên nhanh chóng nhấc ௱ôЛƓ lên rời khỏi phòng chạy thẳng vào phòng bếp tìm Châu quản gia.
Bắt đầu giở giọng đáng thương hết sức có thể nói.
" Bà Châu ơi bà Châu! chuyện là như thế này, chuyến hưởng tuần trăng mật của ba mẹ đó? bà có biết đó là ở đây không ạ "
Lại nữa rồi, nhóc Phong Miên này lại bày trò đáng thương để người ta xiêu lòng đây mà nhưng nhìn vào ánh mắt kỳ vọng của cậu thật khiến Châu quản gia cảm thấy khó xử.
Bà mấp máy môi nhìn cậu nói:
" Chuyện này bà thật sự không biết, huống hồ chuyến hưởng tuần trăng mật này là bí mật mà ông chủ không nói với ai "
" Ôi mẹ ơi! "
Vương Phong Miên choáng váng ngã quỵ xuống đất xém là sấp mặt, câu trả lời của Châu quản gia đã là một cú sốc cực lớn đối với cậu.
Châu quản gia hoảng hốt chạy lại đến đỡ cậu ngồi dậy.
" Đừng buồn nữa Tiểu thiếu gia, lần tới hai người họ nhất định sẽ dẫn con theo thôi "
Nhóc Phong Miên không nói gì chỉ gật đầu cho có nhưng ánh mắt lại vô hồn nhìn xa xăm. Những hàm răng cậu vẫn cứ nghiến đến đáng sợ.
_" Không biết là cái lão ông già đáng ghét kia sẽ làm gì mẹ xinh đẹp của mình đây "
Ash~!!!
Càng nghĩ thì cậu cảm thấy trong người càng rất bực mình hơn, đáng lý ra cậu không nên dương dương đắc ý quá sớm giờ thì toang hết chuyện.
Phong Miên định hình người lại, cậu nhìn Châu quản gia rồi yểu xìu lên tiếng.
" Bà Châu, giúp con chuẩn bị xe để con đến dinh thự Thượng Uyển thăm vợ chồng bác Thần và cả tiểu công chúa Bối Bối "
" Vâng, Tiểu thiếu gia "
Nhanh chóng chiếc xe đến nhưng người lái xe đến lại là A Phong, cậu nghiêng đầu khó hiểu hỏi? thấy được sự khó hiểu của Phong Miên, anh ta chỉ cười cười nói.
" Vì an nguy của Tiểu thiếu gia nên đích thân chú phải đưa con đi "
Ra là vậy!
" Vậy làm phiền chú rồi ạ "
Phong Miên đi vào trong xe, chiếc xe Lamborghini màu bạc nhanh chóng khởi động rời đi. Nhưng hai người họ đã bỏ qua một ánh mắt lóe lửa, nham nhe đến đáng sợ.