Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý - Chương 53

Tác giả: Jeon Tổng

" Haha! Vương Tử Sâm, mày có biết trên thùng kia là gì không. Là Axit đấy haha...Tao nghĩ vợ mày chỉ có nước CHẾT hoặc tàn phế mà thôi "
La Tuấn điên cuồng chỉ tay vào thùng chứa đựng Axit đang treo lơ lửng trên đầu Dạ Nguyệt ánh mắt hung tợn nhìn Vương Tử Sâm vừa bỉ ổi nói.
Trong lòng Vương Tử Sâm ngầm kinh hãi, nếu hắn nói gì làm kích động đến ông ta chắc chắn vợ hắn sẽ chìm trong Axit mất. Đang trầm ngâm nghĩ cách đối phó với ông ta thì bất thình lình Vương Tử Thần từ đằng sau La Tuấn nhẹ nhàng bước đến, ngay sau đó hắn ta thành công điều khiển ông ta bằng cách đưa một cánh tay kẹp cổ ông ta, tay còn lại của La Tuấn bị Vương Tử Thần bẻ ra sau lưng.
" Là thằng chó nào? buông tao ra! nếu không lũ chó các người sẽ phải ૮ɦếƭ ở đây"
" Người nên ૮ɦếƭ là ông mới phải, La Tuấn"
Ngay tức khắc La Tuấn nhận ra ngay giọng nói trầm thấp này, mặt ông ta trở nên tái mét nhưng mà dù sao ông ta đã không còn gì trong tay nữa, ૮ɦếƭ trong tay bọn chúng cũng không có sao nhưng mà ông ta phải...!!
" Haha...Haha...Dù có ૮ɦếƭ trong tay các người thì tôi cũng có thể kéo các người xuống dưới mồ cùng tôi, đến lúc đó tôi mới trả được một mối thù "
" Ông làm vậy thì La Hạo ở dưới đó sẽ vui mừng sao? "
Nghe Vương Tử Thần nhắc đến tên con trai của ông ta, ánh mắt ᴆục ngầu đầy phẫn nộ ông ta liền vùng vẫy với Vương Tử Thần.
Trong lúc Vương Tử Thần và La Tuấn đang vùng vẫy giằng co, Vương Tử Sâm nhanh chóng tiến đến chỗ Dạ Nguyệt sau đó cởi trói cho cô.
" Nguyệt, gắng gượng thêm chút nữa em, anh sẽ đưa em và Tiểu Sâm Con về nhà. Một nhà ba người bình bình an an mà trở về dinh thự Vương Nguyệt "
Vương Tử Sâm vừa hành động cởi trói cho Dạ Nguyệt miệng vẫn gắt gao thiều thào bên tai cô nhưng thật tội nghiệp khi Dạ Nguyệt không còn nghe thấy nữa.
" Buông tao ra! các người làm vậy sẽ an toàn mà trở về được sao? Haha, nói trước toàn bộ khắp nơi này đều là xăng chỉ cần bật lửa lên là các người sẽ thành tro bụi ngay "
Sao???
Những người của Vương Tử Sâm bắt đầu kinh hãi, không ngờ ông ta lại nhiều bày mưu hèn hạ đến vậy. Nhưng ngược lại Vương Tử Sâm không có dấu hiệu là sợ sệt chỉ bình thản nhấc bổng Dạ Nguyệt lên.
Đang trong lúc giằng co, La Tuấn giở trò đưa chân lấy đà rồi sau đó đập thật mạnh vào chân Vương Tử Thần, vì đau điếng mà hắn ta lơ là buông La Tuấn ra.
Ông ta thừa cơ lấy que diêm trong túi quần ra sau đó nhấm lửa lên thả xuống nhanh chân tẩu thoát, Vương Tử Thần toan định đuổi theo ông ta nhưng bị Vương Tử Sâm cản lại.
" Tử Thần không được đuổi theo, ông ta chạy lên tầng trên sẽ không còn đường thoát cùng lắm là ૮ɦếƭ, anh mau xuống đây đi "
Vì là xăng có trị số ốctan thấp nên bốc cháy rất nhanh chóng, Vương Tử Sâm không màng đến tất cả chỉ ôm chặt Dạ Nguyệt chạy ra ngoài. A Phong, Dương Nặc và Vương Tử Thần kịp thời chạy thoát được ngọn lửa đang dần bốc cháy dữ dội kia.
....
Về đến thành phố, Vương Tử Sâm một lần nữa lao xe điên cuồng như muốn nhanh chóng đến bệnh viện Thành Đô ngay.
Đến trước cửa phòng phẫu thuật gương mặt như tula của Vương Tử Sâm nhìn các bác sĩ lẫn y tá đầy nguy hiểm, hắn gằn giọng lạnh lùng cảnh cáo.
" Tôi giao vợ và Tiểu Sâm Con của tôi cho các người, nếu hai người họ mà có mệnh hệ gì thì các người nên đi gặp Diêm Vương đi là vừa "
Tất cả các bác sĩ và y tá nghe những lời cảnh cáo uy nghiêm của Vương Tử Sâm, nhất thời bọn họ sợ hãi đến mức muốn đái dầm, mặt mày trắng bệch nhưng họ không thể chậm trễ nếu không mất mạng như chơi là có thật.
" Xin Vương Tổng hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu Phu nhân và Tiểu Sâm Con của ngài "
Dứt lời, vị bác sĩ kia nhanh chóng đi vào trong. Cánh cửa từ từ khép lại thì bất ngờ Vương Tử Sâm choáng váng từ từ khụy xuống đưa lưng dựa hẳn vào thành tường bất chợt nước mắt ngàn vàng của hắn rơi xuống từng giọt.
Vương Tử Sâm tức giận là tức giận bản thân không bảo vệ được Dạ Nguyệt, thân là người quyền lực nhất trong thành phố này thế nhưng hắn lại vô dụng đến mức để người mình yêu bị thương.
Không chỉ vô dụng mà còn thất hứa với Dạ Nguyệt, hắn đã hứa với cô rằng sẽ bảo vệ cô giống như lính cứu hỏa luôn xuất hiện khi cô cần nhưng hắn lại chậm một bước.
Nhưng mà trong lòng càng đau đớn hơn cả tức giận, hắn đau đớn khi nhìn Dạ Nguyệt với gương mặt bầm tím, chắc hẳn cô đã chịu phải những đau đớn khủng khi*p khi bị La Tuấn tra tấn, nghĩ đến đây thôi hắn đã không ngừng hận bản thân đến trễ.
Đúng lúc này A Phong, Dương Nặc và cả Vương Tử Thần nhanh chóng đến nơi nhưng ba người họ phát giác thấy Vương Tử Sâm ngồi thụp xuống và đang chảy nước mắt thì có kinh ngạc lẫn hoảng hốt.
A Phong nhanh nhậy đi đến chỗ Vương Tử Sâm khẽ đỡ hắn ngồi dậy sau đó nói.
" Lão đại! ngài yên tâm đi, chị dâu và Tiểu Sâm Con phúc lớn mạng lớn nên sẽ không có mệnh hệ gì đâu, ngài hãy tin tưởng vào tay nghề của các bác sĩ ở đây "
Vương Tử Sâm khẽ hất tay A Phong ra sau đó đi lại ghế ngồi chứng tỏ hắn đang cố gắng bình tâm lại, A Phong khẽ thở dài cũng đi lại ghế ngồi đợi cùng hắn.
Tách...Tách...!!!
Thời gian trôi qua đúng bốn tiếng đồng hồ, Cuối cùng đèn phẫu thuật cũng tắt, các bác sĩ lẫn y tá nhanh chóng bước ra ngoài.
Cạch!
Cánh cửa vừa mới mở ra thì Vương Tử Sâm đã thẳng tay túm lấy cổ áo của một vị lão bác sĩ hỏi.
" Vợ con tôi thế nào rồi? "
Vị bác sĩ kia không ngừng run rẩy đến mức phải chảy mồ hôi lạnh khi bất ngờ bị Vương Tử Sâm túm lấy, ông ta vì không muốn chậm trễ mà thành thật khai báo.
" Các vết thương trên gương mặt của Phu nhân đều đã được xử lý kỹ lưỡng, nhưng thai bị động mạnh dẫn đến dọa thai nhưng mà chưa mức sảy thai, mong Vương Tổng hãy yên tâm. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển Phu nhân sang phòng chăm sóc đặc biệt "
Vương Tử Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hai mẹ con cô không có mệnh hệ gì nếu không hắn sẽ làm ra điều gì đó mất.
" Cảm ơn em! cảm ơn vì đã gắng gượng vượt qua được, anh đảm bảo sau những chuyện này sẽ không thể để nó xảy ra một lần nào với em nữa "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc