Suy nghĩ đến gần nửa tiếng bà Đường mới quyết định cùng Dạ Nguyệt trở về thành phố, bà được Vương Tử Thần sắp xếp một căn phòng ngủ khá rộng. Giờ bầu trời là ban đêm, Dạ Nguyệt sau khi lau người cho Vương Tử Sâm xong mới ngồi trầm ngâm nhìn hắn sau đó bắt đầu giở giọng nhẹ nhàng tâm sự.
" Anh yêu, chúng ta đã có tiểu bảo bối rồi thật không ngờ phải không "
" Ha, nhìn anh xem! ngủ lâu như vậy sẽ biến thành một con heo đấy nhưng như thế em sẽ không yêu anh nữa đâu "
" Hừ! đồ đầu heo già nhà anh, còn không mau dậy thì em cùng bé con như thế mà bỏ rơi anh thật đấy "
Dạ Nguyệt vừa hờn vừa mắng mỏ hắn không ngừng nhưng tất cả đều là sự yêu thương, cô cầm lấy tay hắn lên hơi cúi người hôn xuống mu bàn tay thon dài có chút thô sơ của hắn. Ngồi hồi lâu thì nghe tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn thì thấy Vương Tử Thần đi vào.
" Dạ Nguyệt, em còn thời gian không tôi muốn nói chuyện với em một chút "
" Được "
Thấy được khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cô mới gật đầu lên tiếng đồng ý, trước khi rời đi cùng hắn Dạ Nguyệt khom người lần nữa cúi xuống hôn lên trán Vương Tử Sâm.
Cạch!!
Cánh cửa phòng vừa mới đóng, bất ngờ ngón tay của Vương Tử Sâm khẽ cự động nhưng Dạ Nguyệt và Vương Tử Thần lại không hay.
" Anh hai, anh tìm tôi là đã tìm được kẻ chủ mưu cho hung thủ bắt cóc em "
Tách!
Vương Tử Thần 乃úng tay, không hổ danh là vợ của Vương Tử Sâm cũng như em dâu của hắn, rất thông minh và nhạy bén.
" Em nói đúng rồi đó "
" Chuyện này hãy bỏ qua đi anh hai, dù sao thì em vẫn còn sống không ૮ɦếƭ được "
Dạ Nguyệt nghiêm túc đề nghị. Vương Tử Thần có chút bất ngờ, Dạ Nguyệt thế mà lại bỏ qua dễ dàng cho người đã hãm hại mình, nhưng cô đã quyết định thôi thì hắn đành ngậm ngùi đồng ý với cô.
" Được rồi, tôi đồng ý với em "
Nhưng hắn sẽ có cách trừng phạt bọn họ, Vương Tử Thần hắn suýt chút nữa là không còn gặp cháu trai, em dâu của hắn. Nếu mà chuyện này lọt vào tai Vương Tử Sâm thì không chắc hai kẻ chủ mưu kia không đời nào thở chung cùng một thế giới.
" Vậy đi, em ngồi đây một chút nữa bác sĩ riêng sẽ đến đây khám cho em "
" Ừm "
Vương Tử Thần chưa đi được bao lâu thì bác sĩ Sơ cũng là bác sĩ riêng của Vương Tử Sâm, vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt bà nhanh chóng tiến lại chỗ cô.
" Xin chào, tôi là bác sĩ Sơ Tâm cũng là bác sĩ riêng cho ngài Vương, bây giờ chúng ta bắt đầu công việc được chứ "
" Dạ được ạ! "
Dạ Nguyệt nhìn bà khẽ gật đầu lên tiếng. Sau vài tiếng đồng hồ khám tổng quát cho Dạ Nguyệt, bà mỉm cười hiền hậu nói:
" Chúc mừng cô nhé phu nhân, cô đã mang thai được một tháng "
Cô khẽ đưa tay lên xoa bụng đang dần dần bung to ra mỉm cười nhìn bác sĩ Sơ đáp.
" Vâng cảm ơn bác sĩ Sơ. Nhưng mà có những hạn chế dành cho bà bầu nào không thưa bác sĩ "
" Ừm, cô chỉ cần nhớ là không được ăn những thứ có hàm lượng thủy ngân cao hay loại nước uống có kích thích nhưng còn một điều nữa tuyệt đối không được quan hệ khi thai chưa được đầy ba tháng "
Dạ Nguyệt gật đầu như đã hiểu, cảm thấy không còn việc gì nữa bác sĩ Sơ đành xin phép rời đi trước, cô thấy trời cũng sắp sập tối nên quay lại phòng ngủ.
Đưa tay mở chốt cửa đi vào Dạ Nguyệt suýt chút nữa muốn hét lên nhưng sau cùng vẫn bất động nhìn Vương Tử Sâm đang bình thản ngồi tựa lưng vào thành giường hai tay khoanh trước иgự¢, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Thấy Dạ Nguyệt cứ đứng khựng người ở đó, hắn có chút quẳng bách khẩn trương nói.
" Nguyệt, lại đây "
Dạ Nguyệt nhanh chóng đến gần chỗ hắn, chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Vương Tử Sâm túm lên giường, hắn khom người xuống nhìn thật kỹ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô một cách triều mến, giọng nói khàn khàn lên tiếng.
" Nói anh nghe, anh đã hôn mê bao lâu rồi"
Nhìn hắn thật lâu, sau đó Dạ Nguyệt mới thong thả trả lời hắn.
" Dạ thưa anh yêu, là bốn ngày "
Vương Tử Sâm khẽ cong môi cười cười, cũng may là bốn ngày chứ nếu bốn năm chắc hắn sẽ mất vợ như chơi mất. Đột nhiên Vương Tử Sâm trượt tay xuống cái bụng có chút nhấp nhô của cô, hắn bất ngờ nhếch môi cười ranh mãnh có gì đó một chút trêu chọc.
" Chậc, bụng của em hơi to lên phết nhỉ! ăn gì mà ăn lắm thế "
Chợt nụ cười trên môi Dạ Nguyệt cứng ngắc, quên mất hắn chưa biết tin cô mang thai. Ừm, thật sự cô rất muốn xem phản ứng của hắn khi biết bản thân được thăng chức làm một ông bố.
" Không phải do ăn nhiều mà là con của anh đang ở ngay trong bụng của em "
Thình thịch! thình thịch!!!
Động tác đang xoa bụng cô lập tức khựng lại, Vương Tử Sâm cứ ngồi im bất động nhìn Dạ Nguyệt nhưng trái tim không ngừng đập thình thịch. Vài phút trôi qua không thấy hắn có dấu hiệu trả lời, Dạ Nguyệt khẽ cốc nhẹ vào đầu hắn.
" Sao? biết bản thân mình được lên chức ba nên vui quá không nói nên lời "
Dạ Nguyệt ngước lên nhìn Vương Tử Sâm, suýt chút nữa là cô đã buộc miệng cười vào mặt hắn, cái mặt ngu ngơ nhìn sắp khóc đến nơi của hắn thật khiến cô cũng phải nín cười.
" Anh...Anh làm ba rồi ư? đúng là chuyện không thể tin được mà, cảm ơn em rất nhiều bà xã "
Vương Tử Sâm bất ngờ bổ nhào ôm chầm lấy Dạ Nguyệt, cảm thấy hắn ôm quá chặt làm cho cô thở cũng không thông đành đưa tay đánh vào lưng hắn.
" Buông em ra trước đã, anh làm em và bé con sẽ ngặt thở mất "
" Úi! anh quên mất "
Hắn lập tức buông cô ra, ngay sau đó ánh mắt của Vương Tử Sâm nhìn Dạ Nguyệt đầy nóng bỏng, hắn giở chứng đê tiện nói:
" Chúng ta nhấp vài cái có được không, để chúc mừng bé con đến với thế giới của chúng ta "
Cô hoảng hốt không thương tiếc mà đẩy mạnh Vương Tử Sâm xuống giường, cô trợn tròn hai mắt nhìn hắn.
" Anh không được hóa rồ, cái thai chỉ mới một tháng bác sĩ dặn không được quan hệ khi thai chưa được ba tháng "
Lập tức khuôn mặt Vương Tử Sâm đen kịt, hắn hậm hực kéo Dạ Nguyệt nằm xuống không vui nói:
" Khuya rồi, ngủ thôi "
Nằm trong vòng tay của Vương Tử Sâm, cô khẽ đưa tay vẽ vòng tròn lên khuôn иgự¢ giọng nói tinh nghịch vang lên.
" Anh ổn chứ! "
Vương Tử Sâm không nói gì chứng tỏ hắn đang kiềm chế Dụς ∀ọηg xuống. Vì bé con nên hắn sẽ không làm chuyện đê tiện với cô trong thời gian tới, nhưng...!!!
" Cơ mà...anh phải đợi đến chín tháng mười ngày hay sao? "