Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý - Chương 30

Tác giả: Jeon Tổng

Dinh thự Thượng Uyển, bên trong phòng khách ngồi đối diện với Vương lão thái thái và Vương phu nhân là một người phụ nữ có khí chất cao quý hay nói một cách khác là sự quý phái của một người phụ nữ xuất hiện một cách tự nhiên.
Người phụ nữ này diện cho mình một bộ đầm hai dây cổ chữ V xẻ tà trông rất lôi cuốn cũng không quá ngứa mắt người nhìn. Cô ta mỉm cười đầy hiền dịu, quay sang nhìn Vương phu nhân chào hỏi.
" Bác Thẩm, bác vẫn khỏe chứ! à đúng rồi bác đây là nước hoa thanh lịch Narciso Rodriguez Poudree mới đặt từ Pháp về con muốn đích thân tặng cho bác "
Đương nhiên Vương phu nhân rất vui mừng với tấm lòng của người phụ nữ này, bà mỉm cười đầy trìu mến nắm lấy tay cô ta mà xoa xoa rồi lên tiếng.
" Âyyô! Uyên Linh, con không cần phải quà cáp gì đâu nhìn xem nước hoa này chắc hẳn là đắt giá lắm đây "
Lưu Uyên Linh cười tít mắt, chậm rãi giải thích với Vương phu nhân.
" Bác cứ nhận đi ạ! đây là quà gặp lại bác sau bao nhiêu năm du học tại Pháp "
Trong mắt Vương phu nhân đã nhìn trúng Lưu Uyên Linh sẽ là con dâu út tương lai của bà, dù gì con bé đã thầm thương trộm nhớ Vương Tử Sâm. Lưu Uyên Linh quay sang Vương lão thái thái sau đó khom người cúi chào bà, giọng dịu dàng lên tiếng.
" Cháu chào bà nội ạ, bà vẫn khỏe chứ!"
Vương lão thái thái từ đầu nhìn thấy cô ta đã cảm thấy không vừa mắt rồi nhưng khi nghe cô ta gọi bà hai tiếng bà nội thì càng thêm khó chịu lẫn bực bội, Vương lão thái thái chỉ nhìn cô ta bằng nửa con mắt sau đó gằn giọng nhắc nhở.
" Hừ, không biết Lưu tiểu thư đã nghe qua câu Ngôn Tất Tín, Hành Tất Quả chưa. Cô chưa gì đã gọi tôi là bà nội, Lưu tiểu thư không biết ngượng miệng hay sao? "
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp không dung tục của Lưu Uyên Linh chợt cứng ngắc, cô ta còn tưởng Vương lão thái thái cũng sẽ chấp nhận cô ta như Vương phu nhân.
Trong thâm tâm Lưu Uyên Linh đã ngượng ngùng vừa xấu hổ cô ta ái ngại vén tóc ra sau tai, vội xua tay lên tiếng giải thích.
" Con..con xin lỗi Lão thái thái! lần sau con sẽ chú ý cách gọi hơn, vì vi phạm lần đầu chỉ mong bà thứ lỗi cho con "
Hừ!!!
Vương lão thái thái hừ lạnh quay mặt sang chỗ khác bà không thích nhìn đến khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng đầy giả tạo kia, đừng nghĩ dỗ giọng ngọt sẽ khiến bà xiêu lòng, cô ta còn non lắm!
Thấy Lưu Uyên Linh đang tình thế khó xử, Vương phu nhân vội lên tiếng nói giúp cô ta.
" Mẹ, đừng làm Uyên Linh khó xử, con bé chỉ lỡ miệng thôi với lại con bé có ý tốt muốn hỏi thăm sức khỏe của mẹ "
Đúng là cùng một nhuột với nhau, Vương lão thái thái quay mặt trừng mắt với Vương phu nhân như đang muốn cảnh cáo, Thẩm Dao kinh hãi vội câm mồm. Cảm thấy không phải của mình nên Vương lão thái thái miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng ăn để bầu chuyện với quan gia và người hầu còn hơn nói chuyện vô bổ với hai người kia.
Mắt thấy Vương lão thái thái đã đi, Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm vội nắm lấy tay Lưu Uyên Linh an ủi cô ta.
" Uyên Linh đừng để trong lòng, sau này bà ấy sẽ chấp nhận một đứa con dâu ngoan như con đây thôi "
Được an ủi, cô ta trở mặt với bộ dạng ủy khuất vừa uất ức như đang tố cáo Vương lão thái thái đã ăn Hi*p cô ta vậy đó.
" Bác Thẩm con không để ý đâu, chỉ là bà ấy nhất thời kích động thôi ạ. Nhưng mà Tử Sâm đâu rồi bác "
Nhắc đến Vương Tử Sâm không hiểu sao cô ta lại e thẹn đỏ mặt, Vương phu nhân thì lại cười bí hiểm nhìn Lưu Uyên Linh.
" Thằng bé đang ở dinh thự riêng của nó, hầy! con biết rồi đó, thằng bé trước giờ vẫn luôn mặc cảm với ta chỉ e là ta không thể giúp con có được thằng bé "
Gương mặt Lưu Uyên Linh trở nên âm trầm, nói thật từ trước đến giờ là cô ta tự đơn phương Vương Tử Sâm, tính ra cô ta chỉ nhỏ hơn Vương Tử Sâm một tuổi và vô tình học cùng trường đại học với hắn. Kể từ khi chạm mặt Vương Tử Sâm thì cô ta đã cảm nắng hắn, nhưng đến cái nhìn Vương Tử Sâm không thèm đoái hoài đến cô ta.
Lưu Uyên Linh đã từng ngỏ lời với hắn đến tận hai lần nhưng kết cục bị Vương Tử Sâm chỉ hừ lạnh. Cô ta lấy lại bình tĩnh nói.
" Không sao đâu bác, từ từ anh ấy sẽ ngoảnh đầu với con thôi ạ nhưng bác phải giúp con đấy nhé "
" Ừa, con yên tâm đi "
Dứt lời Vương phu nhân ôm chầm lấy cô ta rồi vỗ vỗ lưng, làn môi đỏ âu của Lưu Uyên Linh nhếch lên trong ánh mắt hiện lên tia toan tính.
...
Hắc xì!!!
" Sao? bị cảm rồi "
Dạ Nguyệt đi ra từ phòng tắm, trên người cô chỉ đơn giản là đầm ngủ hai dây chất liệu Satin xẻ tà nhìn vô trông rất gợi cảm. Vừa đúng lúc thấy Vương Tử Sâm đang nằm chình người trên giường thân trên thì lại để Tʀầռ tʀʊồռɢ.
Cô đi lại cạnh bàn trang điểm, vì mới gội đầu nên Dạ Nguyệt chỉ lấy cái khăn mà lau khô tóc, Vương Tử Sâm xuống giường đi lại chỗ cô giựt lấy cái khăn rồi lau tóc giúp cô.
" Anh không có bị cảm "
" Không bị cảm?? chắc là bị người ta nói xấu đây rồi "
Ngược lại hắn không hề tỏ thái độ chỉ là khuôn mặt yêu nghiệt của hắn lại đắc ý, Vương Tử Sâm hất mặt nhìn cô.
" Ừm hửm! khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi như anh sao người ta có thể nỡ nói xấu "
Phụt!!! haha...haha...
Dạ Nguyệt không nhịn được cái tính tự luyến của hắn mà phụt cười lớn, Vương Tử Sâm khẽ đen mặt bộ hắn nói gì sai sao?? Dạ Nguyệt cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
" Không được cười!! "
Hắn tức giận nhấc bổng Dạ Nguyệt tiến lên giường, chỉnh lại tư thế ngủ thoải mái rồi mới ôm cô vào lòng, lúc này Dạ Nguyệt rất hoang mang buộc miệng nói.
" Hôm nay coi bộ anh không giở chứng cầm thú nữa nhỉ "
Bàn tay săn chắc xiết chặt Dạ Nguyệt hơn, hắn cất giọng trầm ấm nhưng lại đang đe dọa cô.
" Im miệng, còn nói nữa anh sẽ thịt em ngay lập tức đấy "
Dạ Nguyệt đồng thời sợ hãi liền câm mồm, thấy cô đã ngoan ngoãn hắn khẽ cong môi cười. Hầy, không biết sau này có còn gặp sóng gió nào nữa đây!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc