Ở phòng chờ của sân bay, Dạ Nguyệt khẽ cụp mắt xuống tay vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại tâm trạng cô bây giờ rất rối bời, phân vân muốn nhắn tin báo với Vương Tử Sâm một tiếng nhưng cô lại thôi, cô quyết định nhắn cho Tần Tuyết Văn.
_" Tiểu Văn, tối nay tớ phải bay qua Anh rồi không biết chừng nào mới về nên cậu hãy chăm sóc tốt cho bản thân đấy! "
Tần Tuyết Văn vừa vặn nhận được tin nhắn của cô liền hốt hoảng.
_" Cậu! sao đột nhiên sang Anh, có chuyện gì xảy ra với cậu sao Tiểu Nguyệt? "
_" Bệnh của bà nội tớ lại nặng hơn rồi nên tớ phải bay sang đó gấp "
_" Được rồi! cậu vẫn còn ở chung cư mà đúng không, tớ qua đó sắp xếp đồ đạc cho cậu "
_" Không cần đâu, tớ hiện tại đang ở sân bay khoảng mấy phút nữa là tớ lên phi cơ "
_" Sao? có cần nhanh như vậy không "
_" Được rồi, sắp đến giờ xuất phát rồi không nhắn với cậu nữa "
_" Được! cậu nhớ giữ gìn sức khỏe "
_" Biết rồi mà, còn chuyện này cậu không được cho Vương Tử Sâm biết tớ sang Anh được chứ "
Tần Tuyết Văn tuy khó hiểu nhưng không muốn tò mò nên đã đồng ý. Dạ Nguyệt tắt nguồn điện thoại rồi tự cười chua chát.
Kết thúc rồi sao? À không cô với hắn chưa có bắt đầu làm gì có từ kết thúc.
...
Vương Tử Sâm rũ mắt xuống, ánh mắt màu hổ phách cứ liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong điện thoại của hắn là hình ảnh hắn và cô được chụp tại Tử Cấm Thành.
" Thời gian và không gian không thể chia cắt được tình yêu tôi dành cho em. Càng xa em tôi càng thấy nhớ em nhiều hơn, càng gần em thì ngọn lửa tình yêu trong tôi lại càng mãnh liệt. Và dù trong hoàn cảnh như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn mãi luôn bên em dù em có cảm thấy chán ghét tôi "
Mạc Hàn đứng bên cạnh thấy hắn cứ trầm ngâm rồi lại tự chế giễu, anh muốn báo cáo với hắn về chuyện của cô nhưng cảm thấy tình hình không ổn đành thôi, Vương Tử Sâm mắt thấy Mạc Hàn cứ mím môi muốn nói gì đó hắn liền nói.
" Cậu có chuyện gì muốn nói "
Thư ký Mạc giật bắn mình nhưng rồi cũng ngập ngừng trả lời.
" Chủ...Chủ tịch, bên bệnh viện Thành Đô mà công ty chúng ta đầu tư đã báo cáo lên rằng cô Dạ Nguyệt đã làm đơn xin nghỉ "
Người hắn run run, Dạ Nguyệt xin nghỉ là có ý gì? mặt hắn sa sầm lại, không hiểu sao bây giờ hắn rất muốn tức giận.
" ૮ɦếƭ tiệt! bây giờ cô ấy đang ở đâu "
Thư ký Mạc toát mồ hôi lạnh, người anh run rẩy cũng vì sợ cái khí thế của Vương Tử Sâm lúc này.
" Tôi...Tôi cũng không rõ thưa chủ tịch "
" Cậu! xuống lấy xe đến chung cư của Dạ Nguyệt, tôi muốn gặp cô ấy "
" Vâng "
Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại tại chung cư, Vương Tử Sâm sảy chân bước nhanh đứng trước cửa chung cư của cô, hắn muốn bấm mật mã đi vào nhưng lại phát cửa đã khóa hình như đã đổi mã.
" ૮ɦếƭ tiệt! rốt cuộc cô ấy đã đi đâu "
Hắn hậm hực đi vào trong xe, Thư ký Mạc thấy hắn sa sầm mặt liền ló đầu hỏi.
" Chủ tịch, sao rồi? ngài có gặp được cô Dạ Nguyệt chưa "
" Im miệng, chắc cô ấy đi đâu đó chơi nên chưa về vậy nên chúng ta ngồi trong đây đợi cô trở về "
Hắn rút bao thuốc xì gà ra hút rồi bắt đầu lại trầm ngâm. Tại sao cô lại nghĩ việc? Tại sao cô không ở nhà, vẫn còn rất nhiều câu hỏi trong đầu hắn.
" Mạc Hàn, theo cậu thì tình yêu là gì "
Câu hỏi của Vương Tử Sâm như đang sát muối vào tim Mạc Hàn vậy không chỉ sát muối mà còn vô tình tạt gáo nước lạnh vào mặt anh. Đùa chắc! suốt mấy năm qua làm việc cho hắn còn bị hắn cho tăng ca, anh cũng đâu có khác gì hắn suốt ngày chỉ biết đến công việc làm gì biết đến tình yêu là gì.
Mạc Hàn ai oán nhìn hắn khổ tâm.
" Chủ tịch! tôi độc thân "
Vương Tử Sâm cười trừ, giờ hắn mới biết bản thân hắn rất ngốc về phương diện tình yêu, thích người ta lại không dám thổ lộ có phải hắn là đang làm giá hay ngại ngùng.
" Phải rồi, cậu làm gì biết những thứ đó "
Là tại ai hả! suốt ngày toàn bắt tôi tăng ca khiến tôi dần dần mất trí nhớ về tình yêu, là tại ngài hết đó, Mạc Hàn trong lòng đã sớm gào thét tố cáo hắn.
" Chủ tịch! ngài thích cô Dạ Nguyệt sao?"
Hắn không gì tức là đã phủ nhận, nhìn kĩ lại thì thấy hắn đang cong khóe môi.
" Ngài thích cô ấy sao lại không ngỏ lời, không sợ cô ấy bị bắt cóc bởi nam nhân khác sao "
Vương Tử Sâm đen mặt, hắn kích động dữ dội và ánh mắt tràn đầy lửa giận.
" Nói vớ vẩn, Dạ Nguyệt sẽ không thích mấy người đàn ông thiểu năng đó đâu cậu chả hiểu gì. Xấc, đồ độc thân "
Thư ký Mạc đành cười ngượng nghịu nhưng bên trong thực chất là đang khinh bỉ hắn.
_" Vương Tổng hình như đã quên rằng chính anh ấy cũng đang độc thân "
Hai người họ ngồi chờ trong xe cũng được một tiếng đồng hồ nhưng chưa thấy bóng dáng của Dạ Nguyệt xuất hiện, linh cảm của Vương Tử Sâm cảm thấy không đúng.
Đợi không thấy bóng dáng cô xuất hiện nên hắn đành lấy xe về, mai tính tiếp.
...
Vương Tử Sâm đang ngồi làm việc thì bị Diệp Giai Thuỵ đến phá.
" Sâm! Tôi lại đến thăm cậu "
Hắn nghe vậy ngừng động tác kí giấy, hắn lạnh nhạt nhìn con người kia.
" Nhìn mặt tôi đang bệnh lắm ư! "
Diệp Giai Thuỵ đồng thời câm nín, cho hắn mười cái miệng cũng không thể nói lại Vương Tử Sâm được.
" Thôi được, tôi đến để đây muốn báo một tin khá là động trời với cậu "
Vương Tử Sâm hình như không mấy quan tâm, hắn chỉ đành hờ hững nói cho có.
" Cậu nói thử xem "
" Tối qua tôi có đến sân bay để đón ba mẹ vợ vô tình thấy Dạ Nguyệt cũng ở đó tôi còn định đi chào hỏi nhưng cô ấy đã đi mất "
Ánh mắt của Vương Tử Sâm trở nên đỏ hoe, hắn kích động như muốn đánh Diệp Giai Thuỵ, hắn vừa tức giận vừa khó chịu gầm lên như một con thú hoang.
" Cậu nói cô ấy đi đâu "
Diệp Giai Thuỵ bị hắn tóm cổ áo nhưng hắn ta chẳng quan tâm, hắn chỉ có thể nhún vai.
" Hình như chuyến bay của cô ấy đi là sang Anh Quốc "
Vương Tử Sâm buông tay, hắn sụp xuống ghế trái tim bất ngờ đau đớn đến khó chịu, Dạ Nguyệt vậy mà đi không báo với hắn một câu nào, có đáng giận không!. Đang chìm trong sự hụt hẫng thì Mạc Hàn đến.
" Chủ tịch "
" Thế nào rồi "
" Theo tôi điều tra thì cô Dạ Nguyệt đến Anh Quốc, còn nữa cô ấy đến đó vì bệnh tình nguy kịch của bà nội cô ấy "
Vương Tử Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm nếu cô thực sự bỏ đi, hắn không chắc sẽ làm ra điều gì đâu. Hắn đã nhận định rồi, cô là mạng sống là tất cả của hắn bởi nên hắn không cho phép cô rời khỏi hắn dù là nửa bước đi nữa, Diệp Giai Thuỵ thấy hắn vẫn cau có liền lên tiếng.
" Tử Sâm! đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi cậu đang buồn, tôi chắc chắn có ai đó yêu cậu chỉ vì nụ cười của cậu thôi cậu hiểu chứ "
Ánh mắt Vương Tử Sâm nhìn xa xăm không một tia hướng nào, nhưng hắn vẫn lắng nghe lời của Diệp Giai Thuỵ.
" Những thứ này cậu cũng biết rõ nhỉ "
" Đó là tất nhiên, cậu đừng quên tôi đã có vợ và hai bảo bối đã biết đi mua nước mắm. Chậc, cậu nhìn lại cậu đi đã từng tuổi này rồi mà còn không muốn thổ lộ với người ta "
" Cậu im lặng đi, tôi tự có cách của tôi "
Diệp Giai Thuỵ nhún vai rồi đứng dậy rời đi nhưng trước khi đi còn để lại vài câu cho hắn.
" Thế gian rất nhiều nam nhân, nếu cậu không nhanh đưa Dạ Nguyệt vào trong lòng cậu thì tôi không chắc sẽ....Hết truyện "