- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vô Sinh Là Cái Tội?
- Chương 08
Hôm nay buổi sáng tôi có tiết nên dậy sớm hơn một tí, tôi dành hai mươi phút tập yoga mỗi ngày để cơ thể dẻo dai, đặc biệt cải thiện giấc ngủ rất hiệu quả. Tôi thường xuyên mất ngủ, mỗi đêm lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn chỉ có một mình, trống vắng vô cùng. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình giống như lúc chưa lấy chồng, chỉ là thay đổi chỗ ở mà thôi.
Tôi đi ngang qua lớp thầy Trọng, thầy ấy dạy lớp nhạc cụ, âm thanh réo rắt lúc trầm bổng lúc thánh thót làm tôi dừng bước ghé mắt vào xem. Ngồi trước piano là Đoàn Tuấn Vỹ, ngón tay cậu ta rất trắng, còn thon dài đẹp đẽ. Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào có đôi bàn tay đẹp đến vậy. Như bị mê hoặc, tôi lặng người đứng xem cậu ta biểu diễn.
Một tràn vỗ tay vang lên, Đoàn Tuấn Vỹ nhếch môi cười. Thầy Trọng thấy tôi vỗ tay cũng phấn khích.
"Cô Nhã thấy thế nào?"
"Rất tuyệt!"
Tôi để lại một câu cảm thán rồi về lớp, không thấy được vẻ mặt đỏ ửng của Đoàn Tuấn Vỹ phía sau.
Trường đang tiến hành hoạt động tình nguyện thường niên, lần này là một trường tiểu học cách xa thành phố. Hoạt động kéo dài hai ngày, tôi cũng đăng ký tham gia. Đơn vị chồng tôi công tác cách đó không xa lắm, sẵn tiện tôi có thể đến thăm anh. Buổi tối tôi gọi điện cho Duy Phong nhưng anh không nghe máy. Sáng mai phải lên đường sớm nên tôi lót ổ chẳng chờ anh gọi lại.
Tôi đi xe riêng nên hai đồng nghiệp theo cùng, trong xe chất đầy sách vở, cặp xách. Nhóm chúng tôi có tám người, đi ba xe. Chị Hạ là người rất hoạt bát, chị nói luyên thuyên cả đoạn đường nên chúng tôi bắt nhịp rất sôi nổi.
"Cái cậu Tuấn Vỹ đấy chị thấy tài năng có thừa, gia thế cũng chẳng phải tầm thường. Tương lai cậu ta nhất định thành công."
"Haizz... Mấy chị không biết đấy thôi, kỳ trước em phụ trách lớp cậu ta. Thích thì đến lớp, không thích thì tới nhà năn nỉ cũng chả chịu đi. Thái đó kiêu ngạo cực kỳ."
Chị Hạ cùng cái Lam đang nói về Đoàn Tuấn Vỹ, tôi cũng xen vào góp vui.
"Em thấy cậu ta tính tình cũng tốt mà."
"Ôi trời lầm rồi đấy chị Nhã, em đây đâu đầu cũng vì cậu ta."
Cái Lam nhỏ hơn tôi một tuổi, cô ấy còn làm điệu bộ diễn tả trông rất hài hước. Đến nơi mọi người tập trung chuyển từng thùng giấy vào trong, các thầy cô cũng phụ giúp. Nhìn những khuôn mặt ngây thơ hớn hở của các em học sinh lòng tôi bồi hồi xúc động. Chúng tôi không có nhiều thời gian, buổi chiều dựng tạm sân khấu nhỏ giao lưu cùng các em.
Bọn trẻ rất mê tiếng hát của cái Lam, cứ đeo theo cô ấy mãi. Góc áo tôi bị bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
"Cô ơi."
Tiếng gọi non nớt dễ thương làm sao. Tôi mỉm cười ngồi xuống.
"Sao vậy con?"
"Khi nào mọi người quay lại nữa ạ?"
"Có lẽ rất lâu, nhưng nếu có dịp bọn cô sẽ đến thăm mấy đứa nhé!"
Tôi xoa đầu cô bé. Thầy hiệu trưởng của trường rất nhiệt tình, mời chúng tôi đến nhà ăn bữa cơm thân mật. Chị Hạ đã đặt phòng ở một nhà nghỉ nhỏ trong xã làm nơi nghỉ chân tối nay. Nhìn đồng hồ mới ba giờ hơn, tôi tranh thủ đến chỗ Duy Phong. Điện thoại anh vẫn trong tình trạng tắt máy.
Từ nhà nghỉ tới chỗ đơn vị anh mất tầm ba mươi phút, đường dốc khó đi, tôi gửi xe một nhà dân dưới chân dốc rồi đi bộ lên đường đất, xung quang cây số cối um tùm. Từ cổng tôi thấy hai chiến sĩ đứng gác, lau vội mồ hôi trên trán, tôi sửa lại quần áo thật chỉnh chu rồi bước vào.
"Cô tìm ai?"
"Chào anh, tôi là vợ của Đại úy Đỗ Duy Phong. Tôi tới thăm anh ấy."
Hai chiến sĩ đều ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.
"Sao vậy, tôi là vợ anh ấy thật đấy."
"Lúc nãy cũng có một cô gái nhận mình là vợ của Đại úy."
Tôi không còn cười được nữa, bèn gọi điện cho ba chồng. Đứng chờ một lát có người ra đón tôi.
"Ngại quá chị dâu, đây là hiểu lầm. Đại úy Phong hôm qua dẫn quân đi thao trường, chiều nay mới về tới."
"Không sao."
Tôi đang rất muốn biết người tự nhận vợ của chồng mình là ai. Trong đơn vị có kí túc xá và nhà ở dành cho chiến sĩ cùng lãnh đạo. Phòng của chồng tôi nằm phía bên phải dãy nhà bốn tầng vừa xây mới. Trước cửa tôi đã nhìn thấy cô vợ hờ của anh, không ai khác chính là Ái Vân.
Sự xuất hiện của tôi làm cho cô ta kinh ngạc, lúng túng.
"Chị Nhã!"
"Thì ra cô là người nhận mình là vợ anh Phong hả?"
"Em...em..."
Cô ta không nói được gì, cúi gầm mặt bởi vì bên cạnh tôi còn có một chiến sĩ khác. Bên cạnh Ái Vân là hai bịch to, xem ra cô ta rất có lòng với chồng tôi. Chiến sĩ trẻ dường như nhận ra không khí có phần ngượng ngùng nên lên tiếng.
"Chị dâu ngồi nghỉ một lát để em liên hệ xin cấp trên chìa khóa dự phòng."
"Phiền cậu rồi."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trước cửa, Ái Vân vẫn đứng sừng sững bên cạnh. Cô ta như mọc rễ tại chỗ. Nếu hôm nay tôi không đến đây, e rằng cả đơn vị còn tưởng cô ta là vợ Duy Phong.
"Cô không về hả, còn chờ gặp anh Phong sao?"
"Em có việc đi ngang qua nên đến thăm anh ấy, chị đừng hiểu lầm."
"Vậy cô nhận làm vợ anh Phong cũng là do tôi hiểu lầm à?"
Cô ta ấp úng chối cãi.
"Em sợ không vào được nên mới nói như vậy!"
Ái Vân còn kèm theo tiếng thút thít cùng nước mắt chảy dài, giống như tôi vu oan, bắt nạt cô ta.
"Có chuyện gì vậy?"
Âm thanh từ tính cất lên, là Duy Phong, anh đang nhìn tôi chằm chằm, nét mặt không vui.
"Anh Phong.. Hức hức... "
Ái Vân như có chỗ dựa, cô ta càng làm quá lên. Tôi im lặng xem cô ta diễn, cũng như xem phản ứng của chồng mình.
"Có gì vào trong phòng rồi nói."
Anh đang giận, tôi nhìn ra được.
Ba người chúng tôi cùng ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ, tôi không nhào nháo, ngược lại Ái Vân đang cuống lên.
"Lần sau em đừng đến đây nữa, anh không muốn người khác hiểu lầm. Chuyện hôm nay anh bỏ qua, không có lần sau."
"Xin lỗi anh Phong, em không đến tìm anh nữa đâu!"
Nói xong Ái Vân lịch sự tạm biệt ra về. Chồng tôi có vẻ mệt mỏi, quần áo hơi bẩn còn chưa kịp thay, nhưng vẫn toát lên khí chất ngời ngời. Anh véo má tôi.
"Đến khi nào thế?"
"Sau cô ấy ít phút thôi, em bị nghi ngờ không phải vợ Đại úy Phong, buồn thật!"
"Ghen à?"
Duy Phong cúi mặt lại gần tôi, nở nụ cười mỉm. Tôi đẩy anh ra làm bộ mặt giận hờn. Duy Phong tắm xong thay bộ quần áo thun đơn giản, trở lại dáng vẻ đẹp trai thường ngày, trời bắt đầu chiều muộn, ánh nắng đã bớt gay gắt hơn ban ngày. Hai vợ chồng ngồi một lát rồi anh dẫn tôi tham quan đơn vị.
Sống ở đây cũng tốt thật, tất cả đều tự sản xuất, rau sạch, thịt sạch, còn trồng cả cây ăn quả. Môi trường quân đội kỷ luật và nghiêm khắc, tôi không sợ chồng mình có người phụ nữ khác vì xung quanh anh toàn nam giới.
Tôi trở về nhà nghỉ là lúc mọi người đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối. Gần đây tôi ăn rất ít, mỗi bữa chỉ một chén, chẳng hiểu sao không còn khẩu vị. Buổi tối ở xã có đoàn văn nghệ về biểu diễn. Đúng sở thích của bọn tôi, cô Hạ khăng khăng đòi đi xem.
Gió đêm se lạnh, nơi kinh tế còn chưa phát triển đèn điện chỉ chiếu sáng thành từng cụm dân cư. Tôi có thể ngắm được trăng, điều mà một người thành phố cảm thấy xa xỉ. Bên tai văng vẳng tiếng hát của một người con gái, âm thanh cuốn tôi về những kỉ niệm.
"Nhã ơi, bà ngoại đi chợ con ở nhà một mình nhé. Ai gọi cũng đừng mở cửa, chơi ngoan đấy."
"Vâng ạ."
Khi đó tôi năm tuổi, sống cùng bà trong căn nhà nhỏ cuối hẻm. Hai bà cháu rau cháo nuôi nhau nhưng cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Tôi chưa từng gặp ba mẹ, chỉ loáng thoáng nghe hàng xóm bàn tán ba tôi đã ૮ɦếƭ vì nghiện rượu nặng, còn mẹ thì bỏ đi cưới chồng khác. Hôm ấy, tôi ở nhà một mình, trong lúc rảnh rỗi tôi kéo hộp gỗ trong tủ quần áo của bà ngoại ra khám phá.
Bên trong là ít tiền lẻ, một sấp giấy vàng ố, kẹp giữa những mảnh giấy ấy là một tấm hình đã cũ. Tôi cầm lên xem, trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc đen dài buông xõa, nụ cười rất đỗi ngọt ngào. Dưới góc có ghi một dòng chữ nhỏ bị phai mờ vài nét.
Một đứa trẻ năm tuổi như tôi chưa đánh vần rõ những chữ ấy, tôi đem chiếc hộp cất về lại chỗ cũ. Năm tháng trôi qua chiếc hộp vẫn còn ngay đó, tôi cũng đã biết được tên của mẹ ruột mình - Lệ Thu.
"Thất thần gì vậy Nhã? Công nhận họ là dân nghiệp dư mà hát hay thật, bắt nhịp rất chuẩn."
Chị Hạ tắm tắc khen ngợi. Đêm nay tại một nơi xa lạ nhưng tôi ngủ rất ngon. Sáng hôm sau bảy giờ chúng tôi lên đường về lại thành phố, đưa đồng nghiệp ghé trường xong tôi về nhà. Giờ này mẹ chồng thường ra ngoài uống trà đàm đạo cùng bạn bà ấy nên trong nhà chẳng thấy bóng dáng ai.
Bệnh viện tôi đã liên hệ trước, giờ chỉ còn đợi tìm được người mang thai hộ. Tôi suy nghĩ nhiều lắm, đến cả thâm quầng mắt. Biết là con mình, nhưng đưa người khác mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra thì cái tình cảm thiêng liêng ấy vơi bớt. Nhưng biết làm thế nào bây giờ?
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình là những chuỗi may mắn liên tiếp, xinh đẹp, cưới chồng giàu, nghề nghiệp ổn định...Đúng thật ông trời không cho ai hoàn hảo cả, tôi có những thứ người khác ao ước, ngược lại không bao giờ cảm nhận được một khúc ruột của mình bị đứt lìa.
Ba chồng tôi dẫn vài người bạn về nhà, toàn là nhân vật tiếng tăm, với địa vị của ông tất nhiên giao lưu với những người đó mới thấy xứng tầm.
"Đây là vợ thằng Phong à?"
"Vâng ạ. Chào các chú!"
"Nghe nói cháu làm giảng viên Học viện âm nhạc thành phố?"
Lần này ba chồng thay tôi trả lời.
"Con bé là giảng viên khoa thanh nhạc, được giữ lại trường ngay khi tốt nghiệp xong."
"Gia đình ông đúng là khiến người khác ganh tị mà, con trai con dâu đều giỏi cả!"
Ba chồng cười lớn, vẻ rất đắc ý. Tôi được khen cũng nở mũi, ông Trình giám đốc công ty điện tử Viết Trình vỗ đùi.
"Đúng rồi, con trai lão Khải cũng học trường này! Cháu biết sinh viên tên Đoàn Tuấn Vỹ không?"
"Dạ biết, cháu đang phụ trách lớp bồi dưỡng của cậu ấy."
Ông Trình thở dài.
"Thằng bé này đúng là ngang bướng, khăng khăng đi theo con đường nghệ thuật, còn lão Khải thì muốn nó nối nghiệp gia đình."
Có lẽ mọi người đều quen biết nhau, ba chồng tôi tỏ vẻ đồng cảm. Tôi không biết lão Khải bọn họ đang nhắc tới là ai. Lâu nay hay nghe đồng nghiệp bàn tán về gia thế cậu sinh viên này nên cũng tò mò hỏi thử. Không ngờ cậu ta chính là con trai của tập đoàn bất động sản quy mô toàn quốc Khải Vỹ. Đúng thật mở mang tầm mắt.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh