- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vô Sinh Là Cái Tội?
- Chương 07
Thùy Dương bế con trai đang ngủ nhờ mẹ trông chừng, hai bọn tôi ra ngoài ăn trưa.
"Ăn nhà hàng đi Nhã, hôm nay tao mời!"
"Được đấy, bà chủ nên thường xuyên đưa nhân viên đi ăn nhà hàng mới thêm thân thiết chứ."
"Con quỷ này."
Hai đứa đều cười rôm rả, lúc trước làm ăn chung nhưng ít khi gặp nhau, dạo gần đây hai đứa mới thường gặp mặt. Mấy đồng nghiệp trong trường được tôi giới thiệu mua mỹ phẩm bên Dương đều rất hài lòng, cô ấy buôn bán có tâm, qua tận Hàn Quốc lấy hàng chính hãng.
"Tao định mua xe, mày tư vấn đi."
"Chiếc cũ bán rồi à?"
Tôi hỏi xong mới thấy mình lỡ lời, ly hôm tài sản đều chia đôi, Dương ở căn hộ còn Tuấn lấy chiếc xe.
"Mua xe như tao đi."
Dương bĩu môi.
"Tao làm gì nhiều tiền để mua chiếc này, phải tiết kiệm cho con thôi."
Đúng thật, bản thân tôi cũng không mua nổi chiếc xe này, đây là quà cưới của tôi. Tôi còn có nhiều trang sức giá trị, làm dâu nhà giàu là ao ước của mọi cô gái. Kỳ thật lúc tôi mới quen Duy Phong có nghe qua gia thế của anh, nhưng tôi không hề tự ti gia cảnh mình.
Chúng ta ăn trưa tại một nhà hàng năm sao, thực đơn nhìn vào chát kinh khủng, Dương gọi bốn món, tôi không gọi thêm, như vậy cũng tốn kha khá rồi.
Nhâm nhi ly nước ép, tôi vô tình liếc sang bên cạnh. Mắt tròn xoe tò mò. Bà Liễu - mẹ chồng tôi đang ngồi cùng một cô gái trẻ, bà ấy có một cái tên rất mỹ miều - Dương Liễu.
Mẹ chồng từng là giáo viên dạy văn cấp hai, nhưng đã sớm xin nghỉ. Mang danh giáo viên dạy văn đấy nên mở lời chửi tôi rất trôi chảy.
Cô gái đi cùng chắc trạc tuổi tôi, mặc lịch sự, mái tóc đen dài cột ngang, mặt mũi cũng không tệ.
"Nhã?"
Thùy Dương làm tôi giật mình, cô ấy cũng quay sang nhìn, nhỏ giọng.
"Mẹ chồng mày đang nói chuyện cùng ai vậy?"
"Tao cũng không biết!"
Thùy Dương chau mày, lẩm bẩm.
"Nhìn hơi quen, hình như tao gặp cô ta ở đâu rồi thì phải."
Hai người hình như đã dùng cơm xong, lúc bọn họ đứng lên, tôi vội cúi đầu quay sang hướng khác. Thùy Dương lấy điện thoại đưa tôi xem.
"Mày nhìn đi có phải cô ta không?"
Trong ảnh chính là cô gái khi nãy, nhưng có điểm không thích hợp lắm. Cô ta mặc bộ váy bó sát người, hở hang, khác hoàn toàn dáng vẻ khi nãy.
"Con nhỏ này ngang tuổi tụi mình đấy, làm nhân viên ở quán bar lớn trên đường Bình Hòa. Em trai tao từng mê nó như điếu đổ, mẹ tao khóc cạn nước mắt mới khuyên nó bỏ được."
"Giờ cô ta còn làm ở đó không?"
"Chuyện này cách đây hai năm rồi, tao cũng chả biết."
Mẹ chồng sao lại đi cùng cô ta nhỉ, bà ấy rất khinh thường những người không cùng đẳng cấp. Tôi về nhà nhưng chưa thấy bà ấy, một lát sau ngoài cổng có tiếng xe, tôi giả bộ ngồi phòng khách xem ti vi.
"Nào cháu vào đi, để bác kêu người làm pha nước cam uống nhé, trời nắng thật."
"Dạ không cần đâu bác, phiền quá ạ."
"Phiền gì chứ."
Giọng cô ta làm tôi nổi cả da gà, nũng nịu như trẻ con. Mẹ chồng xem tôi như người vô hình, mặc kệ lời chào hỏi của tôi dẫn cô ta đi thẳng lên lầu, ánh mắt đắc ý của cô gái đó làm tôi không quên được.
Cô Dung giúp việc đem trái cây cùng nước ép lên phòng nhìn tôi lắc đầu.
"Ai vậy cô Dung?"
"Là con gái bạn thân của bà chủ, lúc trước cũng tới vài lần."
"Sao cháu chưa từng gặp nhỉ?"
Cô Dung mỉm cười ôn hòa.
"Lúc đó cô chưa cưới cậu Phong."
Thì ra là vậy, xem ra cô gái này là chỗ thân thiết với mẹ chồng. Tôi ngồi thêm một lát chờ cô Dung xuống.
Choang!
Tôi nghe tiếng thủy tinh vỡ kèm theo âm thanh to tiếng của mẹ chồng, chân bước nhanh lên lầu. Cô Dung vẻ mặt khó xử đứng trước của phòng, dưới chân là khay nhựa lúc nãy đựng hoa quả.
"Con có sao không Vân?"
"Không sao ạ."
Cô ta sụt sùi giọng mũi nghe rất thương tâm.
"Gì vậy cô Dung?"
Nghe tôi hỏi cô Vân kia mới quay sang.
"Là tôi không cẩn thận nên để rơi trúng chân cô Vân."
Cô Dung đã làm ở đây gần sáu năm, sao lại không cẩn thận được chứ, cô gái này vừa vào nhà đã xảy ra chuyện, đúng là khó lường. Tôi phải cảnh giác với cô ta mới được.
"Mẹ à, đâu có gì nghiêm trọng, cô Dung cũng chỉ lỡ tay mà."
Mẹ chồng hậm hực bỏ qua, tôi phụ cô Dung nhặt trái cây rơi vãi trên sàn.
"Đây là vợ anh Phong hả bác?"
"Ừ."
Tôi nở nụ cười lịch sự với Vân, đứng gần như vậy tôi mới nhìn rõ mặt cô ta, trên mặt chắc cũng cả tá phấn, y như lớp mặt nạ. Dáng người thì không chê vào đâu được, những chỗ cần phát triển thì to đúng như ý. Vân cũng đang đánh giá tôi, đứng với cô ta, tôi không hề bị lép vế.
"Lát nữa bác đưa con vào phòng thằng Phong ngồi chơi một lát rồi về."
Tôi trố mắt trước câu nói của mẹ chồng, không gian riêng tư của hai vợ chồng chúng tôi lại muốn đưa người lạ vào, lại còn ngồi chơi, vô lý kinh khủng, tôi không đồng ý.
"Cô Vân là người ngoài, con không muốn đưa cô ấy vào phòng."
"Ở đây ai mới là người ngoài? Cái Vân từ bé đã thân với thằng Phong, cô đừng có mà ra vẻ."
"Dù thân nhưng con mới chính là vợ anh Phong, không gian riêng tư con không muốn ai xâm phạm."
Nói xong tôi bỏ luôn về phòng, khóa trái cửa lại, bực bội vô cùng. Đúng lúc chồng tôi gọi tôi ấm ức thuật lại chuyện khi nãy.
"Em đừng giận. Anh sẽ nói lại với mẹ, không để người phụ nữ nào khác vào phòng chúng ta!"
"Anh hứa rồi đấy!"
Tôi bắt Duy Phong đảm bảo mới thấy hài lòng. Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ chồng tôi vui vẻ khoe.
"Hôm nay Ái Vân đến nhà mình, con bé ngày càng xinh đẹp, lễ phép. Ai cưới được thật là may mắn."
Tôi khinh thường, cô ta bề ngoài yếu ớt vô hại nhưng bên trong đội lốt cáo già, tôi dám cam đoan điều đó. Ba chồng tôi cũng ậm ừ cho qua, ông có vẻ không mến cô ta lắm.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh