- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vô Sinh Là Cái Tội?
- Chương 04
Theo địa chỉ chị Duyên gửi, tôi tìm đến phòng khám của của bác sĩ Tú. Bà ấy có nhiều năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện sản thành phố, mở phòng khám riêng bên ngoài được rất nhiều người tìm đến. Tôi ngồi chờ tới lượt mình, lòng hồi hộp không yên.
"Cô Trần Thanh Nhã."
"Là tôi."
Nghe tới tên tôi cầm túi xách theo cô gái phía trước. Sau một hồi siêu âm, kiểm tra, xét nghiệm, tôi đợi thêm một tiếng đồng hồ sau mới có kết quả. Điện thoại đang reo, tôi mò mẫm lục tìm trong túi xách, là chồng tôi gọi, vào giờ này anh rảnh rỗi gọi cho tôi ư? Tôi thấy kì lạ.
"Ông xã gọi em à?"
"Em đang ở đâu vậy? Hôm nay cuối tuần cũng đến trường sao?"
"Không có, em ra ngoài có tí việc. Khi nào anh về."
Tôi nghe tiếng cười trầm thấp của chồng mình.
"Anh đang ở nhà."
Tôi như cô gái lần đầu biết yêu, vui mừng cười tít mắt. Cúp điện thoại, tôi chỉ chờ có kết quả xong thì lao nhanh về nhà với chồng.
Những người đến khám đa số còn trẻ, nhìn bụng bầu nhô cao của họ, tôi có chút chạnh lòng.
"Đây là kết quả của cô."
"Cảm ơn bác sĩ!"
Nụ cười chưa kịp khép môi tôi đã nghẹn ứ nơi cổ họng. Toàn thân chấn động, dòng chữ kết luận in đậm đập vào mắt tôi.
Hẹp țử çɥñğ dẫn đến vô sinh!
Có trời mới biết cảm giác bất lực của tôi lúc này. Đang tuổi hai mươi lăm trẻ trung mơn mởn, khao khát làm mẹ dâng trào bị dập tắt không thương tiếc bằng hai từ vô sinh. Nước mắt tự nhiên lăn dài, khủng hoảng tột độ. Bác sĩ Tú an ủi tôi.
"Cháu còn trẻ đã mắc phải bệnh này khó mà chấp nhận, nhưng hãy nghĩ thoáng lên, nếu không có con hai vợ chồng có thể nhận con nuôi, hoặc thụ tinh nhân tạo cũng rất hiệu quả."
Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa. Ra khỏi phòng khám tôi như người mất hồn. Tờ kết quả bị tôi vò thành một cục trong túi. Chồng tôi sẽ phản ứng thế nào khi biết tin đây.
Tôi về nhà thì thấy Duy Phong đang tỉa cây, trông anh rất có tinh thần.
"Sao mắt em đỏ vậy?"
"Đỏ hả, chắc do lúc nãy em dụi lâu quá."
Chồng tôi tin thật nên không hỏi thêm. Tôi về phòng trước, anh một lát cũng trở lại. Tôi đang thay quần áo, Duy Phong ôm lấy tôi từ đằng sau, râu dưới cằm anh lún phún, chạm vào cổ tôi hơi nhột. Tôi cười khúc khích.
"Nhớ anh không hả?"
"Rất nhớ."
Tôi hôn nhẹ lên má anh, Duy Phong hài lòng buông tôi ra. Tôi đem bộ váy hoa mặc lên người, chưa chạm dây kéo đã bị ai kia lột xuống.
"Ông xã!"
Duy Phong hôn tới tấp, nụ hôn của anh như càng quét hết hương vị của tôi. Tôi như hạn hán gặp trời mưa, ôm chặt lấy anh, cả người không chừa một kẽ hở.
Trong chuyện vợ chồng, Duy Phong luôn là người thích chủ động, anh một khi đã lâm trận rồi thì không bao giờ dừng lại, mặc cho tôi cầu xin cỡ nào cũng vô dụng. Giống như bây giờ, anh liên tục đòi hỏi khiến tôi toàn thân rã rời. Anh ôm tôi vào lòng, hơi thở đều đều chứng tỏ chồng tôi đã ngủ say.
Nước mắt tự khi nào ướt cả gối, câu nói lúc nãy của Duy Phong làm tôi không kìm chế được.
"Bà xã chúng ta sinh con nhé!"
Chúng tôi ôm nhau ngủ đến chiều, bữa trưa cũng bỏ lỡ. Khi thức dậy tôi thấy đói bụng, anh xuống bếp đem thức ăn hâm nóng rồi dọn ra bàn. Có chồng ở nhà, tôi không cần động tay vào việc gì. Chỉ ngồi yên và chờ hưởng thụ.
Chồng tôi về phép được ba ngày, anh đưa tôi đến thăm mộ bà ngoại. Bà mất ngay khi tôi kết hôn được hai tháng, tâm nguyện cả đời bà chỉ mong tôi có được hạnh phúc. Nắm tay anh đến nghĩa trang, trong lòng tôi bình thản đến lạ lùng.
"Con cùng Duy Phong đến thăm bà đây!"
Tôi mỉm cười đặt trái cây cùng hoa xuống, chồng tôi dọn dẹp cỏ dại mọc xung quanh. Ở lại với bà một lát rồi chúng tôi ra về. Bạn bè của Duy Phong toàn những người có gia thế, hôm nay họ hẹn nhau tụ tập, anh đưa tôi đi cùng.
"Ông xã anh thấy em mặc thế này có được không?"
Tôi mặc chiếc váy ngắn trên đầu gối, phần hông chít eo khoét một mảng lộ ra da thịt trắng nõn, tôi thấy chồng mình vẻ nha mặt u ám.
"Không được, thay bộ khác."
Tôi rất chú trọng vẻ bề ngoài, một phần tôi luôn muốn mình được chú ý, dẫu sao phụ nữ xinh đẹp một tí cũng không sợ thiệt thòi. Theo ý Duy Phong tôi thay bộ khác kín đáo hơn.
Mọi người hẹn nhau ở nhà hàng, đa số bạn anh đều đã có vợ, nhưng một vài người không đưa theo. Anh Tâm - anh em kết nghĩa của chồng tôi lên tiếng trêu chọc.
"Ôi lâu rồi mới gặp vợ anh Phong đấy! Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào."
"Ý cậu chê tôi già hả?"
"Em không dám, ha ha."
Chị Lâm từng khen tôi có đôi mắt phong tình, đây là bộ phận tôi tự hào nhất. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, môi hồng mềm mại, hôm nay tôi trang điểm nhẹ, hàng mi chải cong ✓út, mái tóc xoăn xõa chấm eo hờ hững.
Đối diện tôi là một cô gái tên Linh, tuổi còn rất trẻ, cô ta diện bộ váy cúp иgự¢ màu đen, đủ ngắn để khiến người khác tò mò muốn khám phá.
Linh õng ẹo dựa sát vào người anh Tâm, tôi nhớ anh ta đã có vợ, còn là y tá thì phải. Hóa ra lại mèo mả gà đồng. Từ sau vụ Thùy Dương tôi càng ác cảm hơn với chuyện ngoại tình. Tôi kéo nhẹ tay chồng, ghé sát vào tai anh thầm thì.
"Cô ta là ai vậy?"
Tôi thấy anh nhíu mày.
"Không biết."
Tôi đấm nhẹ vào bụng Duy Phong một phát, anh bật cười. Cô Linh gì đấy không vui thì phải, còn tặng kèm tôi một cái liếc mắt. Ăn uống xong, anh Tâm rủ mọi người đi bar, Duy Phong hỏi ý kiến tôi, tất nhiên tôi không ngăn cản. Ra ngoài phải giữ thể diện cho chồng, huống chi đàn ông nhậu nhẹt là chuyện thường tình.
Quán bar Diamond là điểm tiếp theo chúng tôi tới. Đây là nơi lui tới của những người giàu có, xa hoa, trụy lạc. Không ngờ ở đây tôi lại gặp được người quen.
"Chị Lâm?"
"Nhã?"
Hai chị em lâu lắm mới gặp, vui mừng bắt tay nhau. Những người bên cạnh bao gồm chồng tôi đều nhìn chằm chằm, như thể chúng tôi là sinh vật lạ. Chị Lâm đang bận tiếp khách, nên chỉ nói chuyện vài câu rồi tạm biệt. Tôi cảm giác Duy Phong đang tức giận. Suốt buổi anh không nói gì, tôi cũng chẳng còn tâm trạng, chẳng lẽ chồng tôi giận vì tôi quen biết với chị Lâm. Nếu vậy thì anh cũng thuộc loại nhìn mặt bắt hình dong.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh