- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vô Sinh Là Cái Tội?
- Chương 03
Tôi ngồi một lát thì thấy Tuấn về, anh ta bất ngờ trước sự có mặt của tôi. Tuấn đi tới trước mặt chúng tôi, anh ta còn quỳ xuống nắm tay Thùy Dương.
"Hãy tha lỗi cho anh, anh nhất thời hồ đồ nên mới ra ngoài tìm thú vui. Dương à, bây giờ anh hối hận lắm. Em cho anh một cơ hội được không, cũng là cho con chúng ta một gia đình trọn vẹn."
"Thế khi anh ôm ấp cô ta có nghĩ đến gia đình này đã bị anh phá vỡ chưa? Tôi thật thất vọng về anh đấy Tuấn!"
Tôi tức đến không kìm chế được, quát thẳng vào mặt anh ta, Dương im lặng không nói gì, có lẽ cô ấy cần thêm thời gian suy nghĩ.
"Cô ấy vì anh sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp đang thăng tiến để sinh con theo ý mẹ anh. Vì anh mà đầu tấp mặt tối trở thành người vợ đảm đang lo chu toàn cho gia đình. Xem anh đã làm được gì, ngoại trừ tỏ vẻ quan tâm cô ấy ra, anh còn ban tặng cho cô ấy danh hiệu bị cắm sừng!"
Tuấn lắp bắp không nói được gì, anh ta bị lời lẽ của tôi làm cho cứng họng. Dương níu tay tôi, có phần khổ sở. Nếu tôi là Dương, tôi không do dự mà sẵn sàng ly hôn ngay lập tức. Tôi bỗng giật mình, đó là nếu như...
Tôi tin tưởng chồng mình, anh không phải loại đàn ông đó, bao nhiêu cô gái theo đuổi nhưng anh chỉ chọn tôi, Duy Phong có tính chiếm hữu mạnh, anh ấy từng nói tôi là người phụ nữ của anh, cả đời cũng không thoát khỏi.
Tuấn lững thững ra khỏi nhà, trước khi đi anh ta còn nói cho Thùy Dương hai ngày suy nghĩ, nếu cô không tha thứ thì ly hôn là con đường duy nhất.
"Tao phải làm thế nào đây Nhã, mày cho tao lời khuyên đi."
"Mày tin tao chứ?"
"Gia đình mày khá giả, đủ để hai mẹ con sống tốt. Đàn ông ngoại tình một lần thì chắc chắn có lần thứ hai. Mày còn trẻ lại xinh đẹp, hà cớ gì phải đâm đầu vào một kẻ như vậy. Tin tao đi Dương, con mày lớn lên cũng sẽ hiểu được khổ tâm của mẹ nó."
Đó là lời thật lòng của tôi còn làm theo hay không là ý của cô ấy. Tôi về nhà gần mười hai giờ hơn.
"Cô đi đâu về giờ này?"
Chào đón tôi chính là bóng dáng sừng sững của mẹ chồng ngay cạnh cầu thang.
"Bạn con xảy ra chút chuyện nên con đến chỗ cô ấy."
Như chưa thỏa mãn với câu trả lời của tôi, bà ấy còn hỏi vặn lại.
"Bạn cô không có gia đình người thân hay sao mà phải nhờ cô quan tâm, tôi thấy cô ra ngoài tìm đàn ông thì đúng hơn."
"Mẹ thôi những lời đó được không, trong đầu mẹ lúc nào con cũng ham muốn đàn ông hết sao?"
Tôi đang bực bội, nên có hơi lớn tiếng. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, bà ấy đã vượt qua ranh giới đó. Mẹ chồng tôi có vẻ ngỡ ngàng trước sự phản kháng của tôi.
"Cô... Giỏi lắm. Tôi sẽ nói lại với Duy Phong, để nó dạy dỗ vợ mình."
Tôi đi thẳng lên phòng, cả đêm mất ngủ. Tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm, mua đồ ăn sáng đến cho Thùy Dương sau đó chạy ngược về trường. Thầy hiệu trưởng mới vô tiết đã tìm tôi, ông ấy gần năm mươi tuổi, thân hình béo tròn, đầu hói một mảng lớn. Ông ta niềm nở tiếp đón tôi.
"Cô ngồi đi."
Tôi không thích vòng vo liền đi thẳng vô vấn đề.
"Có việc gì sao thầy?"
"À, là thế này. Sắp tới có cuộc thi ngôi sao trẻ, trường đang dự định cử một vài sinh viên nổi trội tham gia. Tôi muốn cô phụ trách cùng thầy Trọng, hai người có chuyên môn cao, tôi tin sẽ giành được giải."
Nhìn danh sách thầy hiệu trưởng đưa, tôi gật đầu đồng ý. Đây là những sinh viên tài năng, cần có sân chơi để thêm kinh nghiệm, tôi đương nhiên muốn góp một phần công sức nhỏ bé giúp các bạn.
Đoàn Tuấn Vỹ.
Cái tên này làm tôi ấn tượng mạnh nhất. Cậu ta nghe đồn là con trai của chủ đầu tư xây dựng trường này, gia thế hiển hách, ngậm thìa vàng chào đời. Tôi chưa gặp qua Đoàn Tuấn Vỹ, nhưng lời đồn đại về cậu ta thì nghe rất nhiều.
Trong văn phòng thầy cô đang ngồi nghỉ giữa giờ, chị Duyên được mọi người xúm lại quan tâm. Chẳng là chị ấy gần bốn mươi tuổi mới mang thai lần đầu, mặt lúc nào cũng vui mừng như trúng số nhưng nội tâm thì lo sợ.
Chị Duyên từng tâm sự với tôi, ở cái tuổi này rồi chị mới làm mẹ, cảm xúc thay mỗi ngày.
"Nhã hôm nay không có tiết cũng tới à? Ước gì chị cũng được nhàn hạ như em."
Tôi chỉ biết cười gượng trả lời:
"Em thấy như chị mới thích hơn đấy."
"Vợ chồng em giữ kế hoạch à, kết hôn gần một năm rồi còn chưa chịu báo tin vui!"
Chị Duyên nói trúng tim đen của tôi. Duy Phong là con một, tất nhiên áp lực sinh con nối dõi với tôi rất lớn. Mỗi lần anh công tác về, thời gian bên cạnh tôi đều tranh thủ cả. Trong tủ quần áo không thiếu những bộ đồ ngủ mỏng manh, khiêu gợi. Anh từng nói bị tôi quyến rũ đến cạn kiệt tinh lực. Tôi rất cố gắng, ánh mắt châm biếm của mẹ chồng khi nhìn cái bụng nhỏ nhắn càng làm tôi mong mỏi có một đứa con.
"Vợ chồng em không kế hoạch gì cả, chuyện con cái cứ để thuận theo tự nhiên."
"Chị bảo này, em còn trẻ, bây giờ sinh con là thích hợp nhất."
Thấy tôi còn ngại, chị Duyên nhiệt tình chia sẻ.
"Chị quen một bác sĩ khoa sản nổi tiếng, hay là em đến khám thử xem. Nếu có vấn đề gì còn kịp thời chữa khỏi."
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh