- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Vô Sinh Là Cái Tội?
- Chương 01
Tôi cùng Duy Phong kết hôn được một năm, anh là con trai một nên hai vợ chồng không thể ra riêng. Ngày cưới ba mẹ anh mang sính lễ gồm vòng vàng, tiền bạc, xe ô tô, thậm chí tận hai mảnh đất trong trung tâm thành phố cũng cho hai vợ chồng. Mọi người trầm trồ, ganh tị tôi may mắn! Đúng thật cuộc đời tôi từ khi gặp Duy Phong liền sang trang mới.
"Đồ con hoang!"
"Tụi bay ra xem con Nhã xấu xí bị tạt nước kìa, bẩn ૮ɦếƭ được, ha ha."
Đó là những lời của lũ trẻ hàng xóm bằng tuổi tôi. Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ ở bên, chỉ sống với bà ngoại. Lớn lên mang tiếng con hoang suốt mười hai năm, tôi từ một con vịt xấu xí bỗng hóa thiên nga.
Tuổi dậy thì có nhiều biến đổi, tôi biết đến cách chăm chút bản thân, tập tành ăn diện. Tất cả đều nhờ chị Lâm hàng xóm chỉ dạy.
Bà ngoại hay khuyên tôi:
"Con đừng qua nhà con Lâm nữa, nó là đứa làm gái, qua lại nhiều kẻo dạy hư con đấy."
Tôi mười lăm tuổi đã hiểu thế nào là làm gái trong câu nói của bà.
Chị Lâm lớn hơn tôi sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo, chị thường xuất hiện với đôi môi đỏ mọng đặc trưng. Thân hình đầy đặn, ba vòng tiêu chuẩn, trong xóm không ai đẹp hơn chị.
Mỗi tối đi học thêm về, tôi đều thấy chị Lâm ra đầu hẻm đứng đợi, năm hoặc mười phút sau sẽ có người tới đón chị đi.
"Nhã đi học thêm về à? Chị Lâm cho ít tiền ăn vặt này."
Tôi từ chối thế nào chị Lâm cũng không cho, lâu dần số tiền đủ để tôi mua cặp xách, quần áo mới. Tôi bắt đầu thân thiết với chị. Người trong xóm kì thị nghề làm gái của chị Lâm, tôi biết chứ, những tiếng xì xầm bàn tán từ đầu ngõ đến cuối xóm. Riêng tôi rất hâm mộ chị, một mình sống trong căn nhà rộng rãi, son phấn, quần áo không bao giờ thiếu.
Chị Lâm dạy tôi cách trang điểm, cách trở nên quyến rũ hơn, thậm chí khi tôi mười tám tuổi, chị Lâm còn ganh tỵ với vòng một đầy đặn của tôi.
Tôi giống như một bông hoa chưa nở vội, còn e ấp sương mai. Đến lúc muốn bung mình thì không một ai cản được, sắc hương mỹ vị. Chồng tôi làm trong quân đội, gia đình truyền thống ba đời cống hiến cho đất nước. Tôi gặp Duy Phong trong lần giao lưu văn nghệ, tôi học khoa thanh nhạc, thường xuyên biểu diễn bên ngoài. Tôi say nắng anh ngay từ lần đầu gặp mặt, người đàn ông cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị, cao lãnh. Ấn tượng về anh chính là khí chất ngút trời, kể từ lúc đó tôi quyết tâm cưa đổ Duy Phong.
Nhan sắc của tôi thuộc hàng top của trường, nhờ vào của trời cho này, tôi nhận được nhiều ưu ái. Chẳng hạng như được biểu diễn trong đêm tổng kết cuối năm của đơn vị người thầm thương đóng quân.
Gặp mặt nhiều lần thành ra quen biết, tình yêu cũng chớm nở qua những nụ cười. Tôi và Duy Phong quen nhau gần một năm thì cưới, ban đầu mẹ anh không chấp nhận tôi. Bà còn dùng ánh mắt khinh thường, dùng lời lẽ mà một người có tri thức sẽ không bao giờ nói để mắng nhiếc, chia rẽ tình cảm của chúng tôi.
Hừ! Càng như thế tôi càng không từ bỏ, cái tính háo thắng đã ăn sâu vào trong máu tôi.
"Em đang nghĩ gì vậy, thẩn thờ cả buổi!"
"À.. Em nhớ vài chuyện cũ ấy mà, ngày mai anh về đơn vị hả?"
Chồng tôi vừa mới tắm xong, trên иgự¢ còn cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn làm lòng tôi nóng như lửa đốt. Đưa tay chạm vào thớ thịt săn chắc trên bụng anh, tôi bật cười.
"Cứng như gỗ ấy!"
"Còn nghịch nữa ngày mai không cho em đi dạy luôn!"
Duy Phong bắt được bàn tay đang làm loạn của tôi, anh ngồi xuống giường cầm máy sấy nhìn tôi, ý bảo sây tóc cho anh. Người đàn ông này luôn kiệm lời như vậy.
"Lần này anh đi một tháng, em ở nhà thấy buồn thì ra ngoài gặp gỡ với bạn bè, anh đã xin phép mẹ rồi."
"Vâng. Nhớ khi nào rảnh rỗi thì gọi điện cho em."
"Ừ!"
Duy Phong đi công tác không phải chuyện lạ, một năm sau khi kết hôn, anh chỉ ở nhà vài ngày, tính gộp lại cũng chưa đầy một tháng.
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh là liều thuốc giúp tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tôi chuẩn bị quần áo bỏ vào vali cho chồng, chúng tôi tạm biệt bằng một nụ hôn nồng cháy trước cửa, khi quay vào tôi nghe thấy tiếng khinh bỉ của mẹ chồng.
"Thứ phụ nữ lẳng lơ rẻ tiền, còn ban ngày ban mặc quyến rũ chồng mình, làm nó trễ nãi công việc."
Mẹ chồng tôi mắng người hay hơn hát. Nhịn! Vì một chữ này tôi đã đem uất ức nén tận đáy lòng.
"Mẹ ăn sáng chưa ạ? Để con dọn lên!"
"Thôi khỏi, tôi không dám phiền cô. Tự tôi có chân tay."
Mẹ chồng vẻ mặt hằng học như tôi mới chọc giận bà xong, tôi không còn tâm trạng ăn sáng, trở về phòng thay quần áo rồi đến trường.
Tôi được giữ lại trường ngay khi tốt nghiệp, thành tích học tập một phần, phần còn lại do ba chồng tôi ban cho. Lúc trước ông là bí thư thành phố, có địa vị, có tiếng nói vì thế tôi được hưởng lây.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh