Nếu không trốn, sẽ ૮ɦếƭ chắc !
Đại nạn đã đến nơi, ta cũng không lo lắng nhiều thứ như vậy nữa.
May mắn lúc trước khi mới vào Hầu phủ, tổng quản điều tra vật phẩm tùy thân, chỉ lấy đi bản đồ và một cái nhẫn bảo thạch, không có tịch thu tài sản cá nhân, bột phấn dịch dung và tiền của ta đều có thể giữ lại.
Sau khi trở về tẩm cung, ta lấy ra đồ dùng để đào vong, nghĩ muốn giấu vào trong người.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gọi: “Lạc mỹ nhân, Hầu gia cho ngươi rửa mặt chải đầu thay quần áo!”
Ta ló đầu ra, nhìn chằm chằm cái áo nguyệt sa mỏng màu trắng khinh phiêu phiêu kia, thế nào cũng tìm không thấy chỗ có thể giấu được đồ này nọ. Quay đầu suy nghĩ nửa ngày, lưu loát đổ bột phấn ra, pha một chút nước, thấm vào trong cái khăn thêu màu sẫm xinh đẹp. Lại lấy ra 3 hạt kim châu và ngân phiếu giá trị lớn nhét vào hà bao.
Chút tiền ấy đúng là quá đủ làm lộ phí đào vong, ta do dự nhìn tiểu hà bao phình to nửa ngày, cảm thấy quá lộ liễu, đành phải nhịn đau lấy một viên kim châu bỏ ra ngoài. Đến khi đi ra ngoài cho đám mỹ nhân kia trang điểm, ta nghĩ chọn trang sức bằng vàng kiểu dáng bình thường, lại bị tổng quản phản bác, nói hầu hạ Hầu gia không thể tục khí như vậy, tuyển cho ta đều là trang sức bảo thạch quý báu, mặt trên còn khắc ấn ký của Hầu phủ.
Loại đồ chơi này mặc dù đáng giá, nhưng ngươi dám cầm nó đem ra ngoài bán sao?
Cuối cùng, ta mặc lụa mỏng màu trắng phiêu phiêu dục tiên, mang hài gấm, trên đầu cài một cành Bát Bảo mẫu đơn trâm, bị đem tới phòng ngủ của Hầu gia, trước khi đi, ta thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm lấy vài cái nhẫn vàng, giấu vào trong tay áo. Đáng tiếc trộm nhiều quá, tay áo phình lên, bị tổng quản soát người phát hiện, tịch thu…
Trong tẩm cung có thoang thoảng hơi rượu, Hầu gia đã có ba phần men say, bức tranh đã hoàn thành được đặt ở trước mặt hắn tinh tế giám thưởng, báo đen thất sủng ở bên chân hắn rên ô ô, đánh lăn làm nũng, cuối cùng vẫn là bị kéo đi khóa vào xích.
Ta thành thành thật thật ngồi xuống, đầu tiên là đứng ở bên ngoài vòng vo, thấy không đúng, lại đi lại bên người hắn vòng vo, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Long cầm thú phóng khoáng dũng cảm có kinh nghiệm, trực tiếp một tay kéo ta đang tránh tránh trở lại chỗ hắn, đặt trên đùi, lại tham lam bắt đầu cắn vào môi.
Trong lúc mưa rền gió dữ, ánh mắt ta vụng trộm mở hé hé, sờ soạng lấy ra mê dược từ sớm chuẩn bị tốt, lặng lẽ bỏ một viên vào chén rượu của hắn, sợ cho không đủ mạnh, suy tư một lát, lại bỏ thêm một viên.
Báo đen phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, kéo sợi xích sắt rầm rung động, phá ngang nụ hôn triền miên. Ta trong tâm có quỷ, sợ tới mức hướng vào trong lòng Long cầm thú co rụt lại, lạnh run.
Long cầm thú nhìn xem báo đen hung hãn, lại nhìn xem ta “Nhu nhược”, cuối cùng cầm lấy roi hướng về trước quăng một roi, quát: “Hắc nhi ngồi xuống! Không thể hồ nháo!”
Ta gắt gao ôm thắt lưng của hắn, hoa dung thất sắc, càng tỏ ra điềm đạm đáng yêu.
“Ta trước kia không thích ᴆụng vào môi của người khác.” Long cầm thú sờ sờ đôi môi của ta, không biết đang giải thích cái gì, “Đại khái chắc Hắc nhi cảm thấy kỳ quái đi…”
Tay hắn thân nhập vào trong váy, theo đùi hướng lên trên sờ soạng. Ta càng tỏ ra sợ hãi, lại biết quy củ của cầm thú ở Hầu phủ, vạn vạn không thể trốn, đành phải căng cứng mình, tiếp tục bồi cười, trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn uống rượu nhanh lên.
Long cầm thú không nghĩ uống rượu, thầm nghĩ lên giường. Không, hắn hiện tại tựa hồ ngay cả giường cũng không muốn lên, tưởng trực tiếp ở trên ghế đem ta tử hình ngay tại chỗ.
Trong lúc do dự, xương sống của ta bị móng tay hắn nhẹ nhàng cào một chút, toàn thân truyền đến cảm giác tê dại như bị điện giật. Đai lưng đã bị cởi bỏ, quần áo toàn thân liền giống như bắp cải bị mở ra, một tầng một tầng toàn tan rã.
Ta vội vàng nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Long cầm thú tiếp tục động tác bị phá ngang, thần sắc không quá cao hứng, bất quá tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, không có lập tức tìm roi phát tác, mà là hướng ta vươn tay ra mệnh lệnh: “Trở về.”
“Đằng đằng.” Ta thấy cầm thú càng tỏ ra không kiên nhẫn, gấp đến độ phải ૮ɦếƭ, sau lại nghĩ đến hắn xem cũng xem qua, sờ cũng sờ qua, bất chấp tiểu tiết này nọ. Vì thế ở trong đầu đem các loại động tác trong phim Đảo quốc tình yêu,manhua H, tiểu thuyết H các loại thủ đoạn nữ vương dụ hoặc nhanh chóng ôn qua một lần, sau đó hung hăng quyết tâm, khẽ cắn môi, đem chính mình tưởng tượng thành nữ nhân vật chính trong phim, lộ ra vẻ mặt cười quyến rũ, bưng rượu lên, tận khả năng vô sỉ giống như rắn dùng đùi bò lên thắt lưng hắn, mặc cho vạt áo mở rộng, bộ иgự¢ sữa bán lộ, còn hướng hắn trong иgự¢ cọ cọ.
Long cầm thú quả nhiên hưởng thụ, tiếp tục để ta giở trò.
Ta ngẩng đầu kính rượu.
Báo đen tiếp tục ô ô.
Long cầm thú dùng đầu ngón tay nhẹ nâng cái chén, ái muội ở bên tai ta thổi khí: “Gia muốn nhìn ngươi uống.”
Xong… Xong đời … Hắn không phải đã phát hiện cái gì rồi chứ?
Ta lộ vẻ mặt đau khổ, ý đồ từ chối: “Ta không biết uống rượu.”
“Uống đi,” Long cầm thú gắt gao ôm ta, khuyên nhủ, “Tuy rằng gia thực thích ngươi, sẽ làm cẩn thận một chút, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, ngươi uống say sẽ không đau.”
Thanh âm của hắn bình thường vào ban đêm luôn có điểm lỗ mãng khàn khàn, giống chi nhạc linh lung, nhưng mà hôm nay lại phá lệ ôn nhu, giống dao cầm than khinh thiển bát, xẹt qua giữa hồ, đẩy ra một vòng lại một vòng nước gợn, cất giấu khoái hoạt khó có thể diễn tả.
Ta kinh ngạc một lát, khôi phục bình tĩnh. Hướng về phía hắn cắn cắn môi, phao vài cái mị nhãn, sau đó lắc lắc thân mình làm nũng nói: “Ngươi đút ta uống.”
Long Chiêu Đường sủng nịch lắc đầu, sau đó tiếp nhận chén rượu, để vào bên môi ta.
“Không,” Ta lại lắc đầu lần nữa, tiếp tục làm nũng, “Không cần kiểu đút này.”
Long Chiêu Đường dừng lại động tác, nhìn ta.
Ta dùng ngón út điểm điểm môi của mình.
Long Chiêu Đường hiểu được, hắn cười rộ lên, chậm chạp không động.
Ta phóng đãng tách ra chân quỳ gối trên ghế, ngẩng đầu, hôn hôn lên cằm của hắn, sau đó chậm rãi vòng quanh hướng lên trên, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi hắn một chút, dừng lại tất cả động tác, chờ mong cười nhìn hắn.
Long Chiêu Đường rốt cục đem chén rượu đặt ở môi chính mình, chậm rãi ngậm một ngụm, sau đó cúi đầu ôm lấy ta. Ta nhanh chóng dùng môi che lại miệng hắn, sau đó vươn tay, dùng sức xiết chặt mũi hắn!
Long Chiêu Đường thật không ngờ đến biến cố này, tất cả rượu liền ngạnh sinh sinh nuốt xuống, cũng mãnh liệt ho khan.
Ta nhanh chóng nhảy ra khỏi người hắn, hướng bên cạnh lui lại mấy bước, chờ đợi dược lực phát tác.
Long Chiêu Đường khụ nửa ngày mới thông được khí, nổi giận đùng đùng nhìn ta, thuận tay giơ roi lên, quát: “Nha đầu làm càn! Lại đây!”
Ta thấy sắp bị đánh, chạy nhanh chạy trối ૮ɦếƭ, chạy vài bước, động tác nhanh nhẹn lăn một vòng, nhanh như chớp lăn trốn vào dưới giường.
“Đi ra!” Long Chiêu Đường đại khái không thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, cầm theo roi lại ở bên ngoài tức giận mắng.
Ta toàn thân cuộn mình thành một vòng, giống như tiểu bạch thỏ run run trả lời: “Không ra! Đi ra sẽ bị đánh!”
“Biết rõ ta tức giận sẽ đánh người, còn làm chuyện ngu xuẩn? Ngươi nha đầu kia rốt cuộc đang đánh cái chủ ý quái quỷ gì?!” Long Chiêu Đường giận đòi mạng, lại không có cách nào khác di chuyển cái giường lớn này vốn làm từ gỗ điêu khắc mà thành, cũng không mặt mũi chui vào để bắt ta, hơn nữa hắn sớm phân phó qua các quản sự mặc kệ trong phòng này phát sinh chuyện gì, cũng không cho tiến vào quấy rầy, nay đi ra ngoài gọi người tiến vào kéo giường cho hắn bắt mỹ nhân, phỏng chừng cũng không dậy nổi mặt mũi, liền ở bên ngoài khích tướng nói, “Có loại liền đi ra!”
Ta ở bên trong nhỏ giọng trả lời: “Ta là nữ nhân… Không có loại!”
Long Chiêu Đường nở nụ cười, rất nhanh lại khôi phục cầm thú bản tính, âm trầm sâm sâm nói: “Ta đếm tới ba, ngươi không ra, ta liền mở khóa phóng Hắc nhi đi vào. Đợi đến lúc đó, ngươi đừng oán gia không thương hương tiếc ngọc!”
Báo đen hiểu chuyện thuận thế vươn móng vuốt cào cào cái sàn, rung đùi đắc ý mà tỏ vẻ nó là bé ngoan, nguyện ý vì chủ tử cống hiến sức lực, không thể làm cho ta hồ ly tinh này chỉ biết lấy hạ phạm thượng đoạt toàn bộ ân sủng đi.
“Một.” Long cầm thú lạnh lùng đếm.
Ta sống ૮ɦếƭ ôm đầu.
“Hai.” Long cầm thú càng tỏ ra không kiên nhẫn.
Ta thề cùng tồn vong với cái giường.
“Ba!” Long cầm thú dậm chân một cái, xoay người đi đến chỗ báo đen.
Ta nghĩ ta đại khái sắp xong đời …
Không ngờ, Long cầm thú đi được ba bốn bước, bỗng nhiên thân mình nghiêng ngả, than nhẹ một tiếng, hắn cường đau khổ chống đỡ một hồi, tưởng lớn tiếng gọi người, nhưng mà yết hầu và cơ thể cũng bắt đầu tê liệt, tiếng quát tháo trở nên mỏng manh, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Ngươi cho ta uống cái gì? Này… Đây là Thất bộ nhuyễn cốt tán của ta? Ngươi làm sao có được?”
“Nguyên lai mê dược này kêu là Thất bộ nhuyễn cốt tán a? Tên đặt không đúng rồi, tính từ lúc ngươi vừa mới đến đầu giường bắt người, ước chừng đi được vài chục bước mới phát tác.” Ta ở dưới giường nhỏ giọng nói thầm.
Thần sắc của Long Chiêu Đường từ phẫn nộ biến thành mê võng, cuối cùng hóa thành sợ hãi. Đại khái hắn đánh ૮ɦếƭ cũng nghĩ không ra, vì cái gì bí mật của mình sẽ bị một nha đầu không bối cảnh lại không bản sự biết được.
Ta quan sát nửa ngày, cảm thấy trạng thái vô lực của hắn không giống như là đang giả bộ, liền lăn lăn từ dưới gầm giường đi ra, dùng ghế chọt hắn vài cái.
Long cầm thú toàn thân cơ thể hoàn toàn tê liệt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng trừng ta, phẫn nộ trừng ta, thực mạnh mẽ trừng ta.
Oa ha ha ha! Cầm thú bị đánh ngã, thuốc của nhà hắn đúng là tốt hơn so với bên ngoài.
[hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng], ta nhanh như hổ đói vồ mồi bổ nhào vào trên người Long cầm thú, cởi đai lưng của hắn ra. Báo đen ở bên cạnh xoay quanh, không ngừng phát ra từng trận thanh gầm gào, kinh động tổng quản đang đứng ở ngoài, hắn đại khái cảm thấy có điểm khả nghi, lại không dám chưa được hạ lệnh mà đi vào, chỉ dám đi đi lại lại gia tăng tiếng bước chân.
Nóng vội tay chân vụng về, ta cởi nửa ngày cởi cái đai lưng không ra, gấp đến độ đổ mồ hôi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cùng bóng người ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa sợ tới mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác, chạy nhanh ngồi ở trên người Long cầm thú, nhớ lại mấy ngày nay kinh nghiệm học được do nghe trong phòng, phóng lạc lạc cổ họng, ՐêՈ Րỉ kêu lên: “Hầu gia, không cần! Hầu gia, ngươi rất xấu rồi! A — a — Hầu gia, ngươi rất mãnh, người ta không được! A — Hầu gia, tha ta đi –”
Dưới thân ta, sắc mặt Long cầm thú thay đổi phấn khích khó có thể miêu tả.
Ta thật vất vả cởi được đai lưng của hắn ra, hùng hổ vọt tới trước mặt báo đen, ấn một cái, hai cây phi châm bắn ra, báo đen thành thật ngã xuống, không hề loạn rống lên nữa. Ta nghênh ngang từ trên cổ nó cởi xuống một cái trang sức bằng vàng, gắn vào chân nến bên cạnh giường nến thượng, sau đó dụng lực kéo cái chân nến, ván giường chậm rãi dời qua một bên, lộ ra một cái động to đen kịt.
“Ngươi… Ngươi là do ai phái tới?” Long cầm thú liều mạng hoạt động cổ hộng, rốt cục bài trừ mỏng manh một câu hỏi.
Ta cười lạnh, lấy một thanh loan đao gắn trên tường, gác lên cổ hắn, hàm hồ hỏi lại: “Ngươi nói đi?”
Long cầm thú rút đi hoảng sợ lúc ban đầu, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng mà biểu tình trên mặt không chịu khống chế, gương mặt anh tuấn vặn vẹo thật sự là khó coi.
Hắn hiện tại chính là một con sơn dương không hề có sức chống cự đang đợi làm thịt, chỉ cần ta thoáng dùng ba phần lực, có thể cắt đứt cổ hắn, đoạt đi tính mệnh của hắn, miễn trừ lo lắng về sau. Nếu không tương lai chạy trốn mà bị tên cầm thú này bắt được trở về, kết cục khẳng định thê thảm phi bình thường.
Ta hẳn là nên Gi*t hắn.
Loan đao nơi tay, sinh tử nắm giữ, ta lại chậm chạp chém không được một đao mấu chốt này.
Chỉ vì hắn không nghĩ sinh mệnh đáng quý, nhưng ta lại nghĩ. Cho nên hắn có thể trở thành cầm thú tâm ngoan thủ lạt, ta chỉ là một người nhát gan vô dụng. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn sinh trưởng dưới lá cờ đỏ, nhận giáo dục tư tưởng mỗi người ngang hàng, bình thường xem tiểu thuyết kêu la hai câu đem người xấu đi thiên đao vạn quả còn được, thực đưa cây dao kêu ta đi Gi*t người, ta thật không dám.
Long cầm thú không có nhìn ta, cũng không có nhìn cây đao trong tay ta, tầm mắt của hắn phóng qua bả vai của ta, nhìn về phía sau, lưu luyến không rời.
Ta ngẩng đầu, theo tầm mắt hắn nhìn qua, đúng là bức tranh sơn quỷ nữ thần còn chưa có tân trang hoàn chỉnh, lẳng lặng đứng ở dưới ánh nến, dung nhan cô gái vẫn ôn nhu an tường như trước.
Binh lính La Mã Gi*t ૮ɦếƭ thiên tài toán học Acsimet, trở thành ngàn năm tiếc nuối. Nếu hôm nay ta Gi*t ૮ɦếƭ Long Chiêu Đường, bức họa xinh đẹp vẫn chưa xong này có thể trở thành một sự tiếc nuối khác hay không?
“Ta không thể Gi*t ngươi, là vì tài hoa của ngươi,” Ta đem loan đao, chậm rãi, chậm rãi dời khỏi bên gáy hắn, một lần nữa vào tra vào vỏ, vì chính mình yếu đuối tìm được một cái lý do, cũng nhịn không được nhẹ nhàng nói cho hắn, “Hiện tại tất cả mọi người không hiểu tác phẩm của ngươi, đều nói là đông cung đồ, nhưng mà ngươi không cần buông tha cho bản thân nghệ thuật… Đương nhiên, cũng không cần dùng bạo lực đối đãi người khác, qua mấy trăm năm sau, bọn họ tất sẽ đem tranh vẽ của ngươi thỉnh nhập thánh điện hội họa, cho vạn người thưởng thức, tôn sùng.”
Cổ họng Long Chiêu Đường giãy dụa phát ra từng trận ՐêՈ Րỉ, nhưng mà ai cũng không thể nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Ta cúi đầu, yên lặng tránh ra, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà mới vừa đi hai bước, liền té sấp xuống, quay đầu nhìn lại, là tay Long Chiêu Đường không biết khi nào gắt gao bắt được góc váy của ta.
Ta dùng sức giật vài cái, giật không ra tay của hắn, vì thế lại lần nữa rút đao ra, cắt đứt góc váy. Sau đó cởi xuống cái lắc vàng ở cổ chân, ném lên trên người hắn nói: “Cái này trả lại cho ngươi, ta không phải con báo ngươi nuôi, cũng không phải thú cưng. Cho dù ta sợ hãi roi của ngươi, thưởng thức tài hoa của ngươi, cũng không thích ngươi, lại càng không thích bị тһô Ьạᴏ ૮ưỡɳɠ éρ trở thành đồ vật không ý chí. Ngươi có thể sử dụng bạo lực khiến cho người khác nghe lời, nhưng mà ngươi không thể thao túng lòng người, tâm của ta mỗi thời mỗi khắc đều ở nói cho chính mình, ta không muốn cùng ngươi cùng một chỗ, cho nên ta phải đi.”
Long Chiêu Đường như trước nhìn ta, yết hầu không ngừng hơi hơi rung động, nói những lời ai cũng nghe không thấy, có chút khẩn cầu, có chút tuyệt vọng.
Ta không để ý đến hắn nữa, kiên quyết từ bên giường cầm lấy một cái áo choàng màu đen của hắn phủ thêm lên người, lại cầm lên một cái đèn Ⱡồ₦g thủy tinh, nhảy vào mật đạo rời đi.
Mật đạo không biết từ hồi xây xong đã bao lâu không có sử dụng qua, tản ra từng trận mùi ẩm mốc, ta bước từng bước đi, trung gian thiếu chút nữa trượt chân không biết bao nhiêu lần, thật vất vả sờ soạng đến cuối, ở trên vách tường đông xao xao, tây gõ gõ, sờ soạng nửa ngày mới mở được lối ra. Trước mắt là một mảnh thác nước, ta cẩn thận lôi kéo dây thừng, dọc theo bên cạnh thác nước cẩn thận bước đi, sau đó đi đến trên bờ, vội vàng từ trong lòng lấy ra khăn tay dính đầy thuốc bột dịch dung hướng trên mặt thoa mấy cái, dựa theo nguyên tác đi theo con đường mà Lâm Lạc Nhi lần thứ hai chạy trốn thành công, một đầu chui vào rừng cây.
Tuy rằng nàng sẽ ở trong rừng này gặp gỡ sát thủ cầm thú, nhưng mà sự kiện kia chỉ do trùng hợp ngẫu nhiên, nay thời gian chưa tới, sát thủ căn bản không có tới, ta lại thay đổi dung mạo, đánh giá đối phương cũng sẽ không đối người quái dị nhất kiến chung tình, đi con đường này đường vẫn là so với những đương khác an toàn nhiều hơn.
Mây đen che chắn ánh trăng, bóng cây hòa lẫn tiếng sói tru, cú mèo vỗ cánh, trong bóng đêm phát ra gào thét thật khủng bố.
Ta khi ở Lý gia thôn cũng từng đi trong đêm, nhưng mà không có một lần nào khủng bố như bây giờ. Ta rốt cục phát hiện không có bản đồ là chỗ thiếu hụt lớn nhất trong kế hoạch đào vong của mình, thân là nô lệ bỏ trốn cũng không dám tùy tiện đi hỏi đường, cả người tựa như một con bọ trong đêm, hôn đầu chuyển hướng, không biết đi đến phương nào.
Gió thổi cỏ lay, không có ánh trăng chỉ đường, dây thần kinh của ta căng thẳng đến mức tận cùng, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm phân không rõ phương hướng, động vật nhỏ chạy trốn phát ra từng trận tiếng vang rất nhỏ, mỗi một thanh âm đều có thể khiến ta sợ tới mức ૮ɦếƭ khi*p, tưởng truy binh đuổi tới, đành phải càng không ngừng chạy a chạy, tận khả năng đi xa chút nào hay chút ấy.
Ở trong rừng cây giống như quỷ khiêu tường vòng vo ba cái vòng, ta thật vất vả tìm được một đường thoát ly khác, đi vào phụ cận một cái thành trấn, leo lên đại thụ nhìn lén, lại hoảng sợ phát hiện từ chỗ An Nhạc Hầu phủ, trong thành đèn đuốc huy hoàng, truyền đến từng trận thanh âm điều tra, vô số binh lính xếp thành hàng, vội vàng chạy ra các phương hướng ngoài thành, còn không ngừng hỏi người đi đường tung tích một cô nương “Mặc y phục trắng, khoác áo choàng đen, da trắng, xinh đẹp, có thể trên mặt có hồng ban”.
Hy vọng của ta là bọn họ đang truy nã phản tặc bị đánh văng, bọn họ chủ lực đi tới mục đích là thác nước ở ngoại ô, cũng là chỗ ta vừa mới tới được, may mà bọn họ đại khái còn không có nghĩ đến sẽ có đứa ngốc đi ngược trở về chui đầu vô lưới, cho nên tạm thời chưa ở trong thành tiến hành điều tra, nhưng ta cũng không có biện pháp ly khai.
Ta bắt đầu tuyệt vọng, tự hỏi là tự đâm tốt hay là thắt cổ tốt hơn.
Bỗng nhiên, từ phía sau lặng lẽ vươn đến một đôi bàn tay to, mạnh mẽ đè lại miệng của ta, hung hăng kéo đi qua. Có cảm giác sắc bén mang theo từng trận hàn ý, lạnh lùng kề lên cổ.
Là… Là sát thủ?!
Ta hoảng sợ trừng rớt tròng mắt, ngay cả kêu đều kêu không ra.