Trên đường trở về, Thạch Đầu nghiêm mặt, không nói chuyện với ta, Thiết Đầu đại thúc cảm thấy 2 đứa nhỏ là lạ, nên mua một gói hạt dẻ ngào đường cho chúng ta, có ý đồ giải hòa.
Thạch Đầu ăn thì ăn, vẫn không nói lời nào.
Ta có chút hối hận, đã lớn như vậy, nói chuyện làm việc vẫn dễ xúc động như thế, cùng một tiểu hài tử so đo làm cái gì? Hắn không hiểu chuyện, còn ta vẫn còn nhỏ sao? Nếu bỏ lỡ việc hôn nhân rất tốt này, tương lai muốn tìm một người không vất vả phải trông mong vào vận khí a.
Người thành công không chỉ IQ cao, EQ cũng phải cao, nói chuyện làm việc cần suy nghĩ chu đáo, tinh tế. Tính ra, IQ của ta bình thường, EQ cũng thấp đủ đòi mạng, tổng kết không thể phóng nhãn đại cục, học không được như người khác thần cơ diệu toán, vân đạm phong khinh mấy chiêu liền giải quyết toàn bộ sự tình thật thỏa đáng.
Chẳng trách ngoại trừ làm lớp trưởng ở Tiểu học, ta không làm chức vị nào khác, thật sự là thất bại. Nếu là nhân vật chính ở cổ đại cũng tính là nhân vật lãnh đạo đi. Vậy mà ta ngay cả một tên tiểu quỷ đều cãi không xong, xứng đáng là mệnh cho lão bản bóc lột…
Ta quyết định vãn hồi đại cục, đưa tay lấy hạt dẻ ngào đường đưa qua cho Thạch Đầu, cười làm lành: “Ta mới vừa rồi giận mới nói như vậy, đừng để tâm.”
Thạch Đầu “Hừ” một tiếng, không cầm.
Ta cúi đầu, “Xấu hổ” chơi kéo góc áo, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta cũng không rất biết cái gì gọi là thích, nhưng mà ngươi là người tốt, ta coi ngươi như đệ… Đại ca, có thể che chở ta, cho nên tuyệt không chán ghét.”
Lời nói đầy mùi kịch nổi da gà, ta nói thật tự nhiên, sau khi nói xong còn vụng trộm ngắm Thạch Đầu liếc mắt một cái, hắn sắc mặt dịu đi rất nhiều, miệng lại còn thực cứng: “Mặc kệ ngươi! Còn có, Dự Phòng là ai? Ở thôn của chúng ta sao?”
Ta sống ૮ɦếƭ lắc đầu: “chó con Đại Hoàng mới sinh, cái con màu đen tên Dự Phòng…”
Thạch Đầu biểu tình cứng đờ, đầu óc không biết rút dây thần kinh nào, lại không thèm nói chuyện với ta.
Đáng giận! Tiểu hài tử 8 tuổi tâm tư thật sự là khó đoán a!
Lúc trở về Lý gia thôn, ta lễ phép cáo biệt Thiết Đầu đại thúc, mang theo con tò he hình người, đi về phía nhà mình. Mới vừa đi đến sân, chợt nghe từ phòng bà ngoại truyền đến tiếng quát mắng: “Ta làm sao nuôi ra được đứa con khiến người xem thường như ngươi! Mới có hai năm làm ăn phá sản còn chưa tính! Ngay cả chút đồ cưới của Lạc nha đầu cũng tính kế, thật làm lão bà ta đã ૮ɦếƭ à?”
Ta nghe thấy tên của mình, vội vàng nhón mũi chân đi đến bên cửa sổ nghe lén, bên trong truyền đến tiếng khóc của một nam nhân xa lạ, cậu khuyên giải an ủi: “Mẫu thân bớt giận, Nhị đệ cũng là buôn bán bị người lừa gạt, mấy năm trước hắn cũng giúp đỡ nhà chúng ta không ít, đối mẫu thân cũng hiếu thuận, chẳng lẽ lần này thật đúng là nhìn hắn bị nợ bức tử sao?”
Mợ cũng hát đệm vào: “Hai năm nay lương thực mất mùa, trong nhà đã nghèo túng, còn có nhiều miệng ăn. Số nợ của tiểu thúc cũng không ít, con dâu đã cố đắp vào, ngay cả vòng tay bằng vàng của con cũng đã lấy ra, vẫn không đủ, còn lại không thể ᴆụng đến đồ cưới của Tú Lan đi? Sang năm nó sẽ xuất giá, có thể nào làm cho nhà chồng khinh thường? Dù sao Lạc nha đầu mới 8 tuổi, còn nhiều năm, trước để cho tiểu thúc bổ sung tiền vốn, tương lai kiếm trở về cho nàng cũng giống nhau.”
Bà ngoại oán hận nói: “Nham hiểm, chỉ biết giả hiền lành! vòng tay của ngươi còn không đến 3 lượng, kiểu dáng lại cũ, có thể giá trị bao nhiêu? Trong phòng còn bộ trang sức, chỉ là không bỏ ra thôi.”
Mợ cũng nóng nảy: “Hai bộ trang sức kia cũng là tương lai cho tôn tử của bà bà cưới vợ a, giữ lại cũng không phải của Lý gia sao?”
“Mẹ, xem ở con ngày thường đối với người hiếu thuận, mẹ liền giúp con đi.” Tiếng khóc của cậu hai càng phát ra vang dội, “Hay là cần ép con đi bán ruộng đất nhà ở của tổ tiên mới được sao? Con dập đầu lạy người… Cứu cứu con đi.”
Tiếng dập đầu lục tục vang lên.
Biểu muội ở phòng bếp ngoắc ngoắc ta lại, câu nói kế tiếp ta không có nghe, lúc ăn cơm vẻ mặt của mợ tươi cười, nàng làm 1 con gà, đem đùi gà cho biểu đệ, lại gắp cho ta hai miếng thịt, cậu hai hốc mắt mặc dù hồng hồng, lại cười hì hì, còn cùng cậu cả uống hai chén rượu nhỏ, bà ngoại khuôn mặt u sầu. Cho nên ta nghĩ bọn họ cầu đã đạt thành.
Truyền thống cổ đại là nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu lại càng không có quyền lên tiếng, ăn mặc đã không bạc đãi ta, tranh cãi ầm ĩ chỉ biết càng không hay ho. Hơn nữa mấy thứ kia là mẹ của Lâm Lạc Nhi để lại cho nàng, bị bà ngoại giấu đi, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cũng không có cảm giác thuộc về mình, không bằng bỏ đi.
Trước mắt, vấn đề quan trọng nhất ta cần giải quyết là — Thạch Đầu.
Ánh nắng chiều dần dần rút đi, đàn gà nơi nơi đi dạo cũng ưỡn иgự¢ ngẩng đầu trở về tổ, ta nhìn ra cửa sổ xa xa thấy Thạch Đầu đã chạy tới, lập tức bỏ lại đồ thêu, nhảy xuống giường, mở cửa sổ, trèo tường trốn ra.
Bên ngoài sân là một mảnh cây dâu và cây hòe, bên cạnh có phòng cỏ cũ nát không người ở, ta vội vàng chạy đi vào, thấy Thạch Đầu không đuổi theo, đóng lại cánh cửa trúc rách nát, há mồm thở dốc, chuẩn bị chờ hắn rời đi rồi mới về nhà.
Không nghĩ tới, ước chừng 3 khắc sau, bên ngoài phòng cỏ truyền đến vài tiếng chó sủa vui mừng, Thạch Đầu đắc ý dào dạt một cước đá văng cửa trúc, nắm Đại Hoàng của nhà ta đi đến, nói giống như ác bá: “Chạy cái gì mà chạy? Ngươi chạy trốn khỏi ngũ chỉ sơn* của ta sao?”
Ta ló mặt ra khỏi chỗ nấp, mạnh miệng nói: “Ta mới không thèm chạy.”
Thạch Đầu cuồn cuộn xắn tay áo, ngoắc ngoắc ngón trỏ với ta: “Lại đây! Đừng ép ta dùng sức mạnh !”
Ta ôm đầu lui vào góc, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục.
Thạch Đầu một bước tiến lên, đem ta đẩy ngã trên đám cỏ, sau đó thực không khách khí ngồi ở bên hông, dùng đầu gối ngăn chận hai tay ta, từ trong lòng lấy ra cái hộp thuốc của Nam Cung thế gia, lấy ra một khối to, giữ lấy cằm của ta mà bôi lên.
Hoang sơn dã lĩnh*, một tiểu cô nương như ta bị khi dễ, chẳng những kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Bị hắn bôi miệng đầy mùi hoa sen, ngay cả trong miệng đều bị dính hai chỗ, đắng muốn đòi mạng.
Đại Hoàng ở bên cạnh lắc lắc cái đuôi chó săn, một chút cũng không có ý nguyện cứu chủ nhân.
Đồ súc sinh chân ngoài dài hơn chân trong! Về sau đừng mơ tưởng ta sẽ cho mày ăn xương gà!
“Tốt lắm,” Thạch Đầu bôi thuốc xong, bỏ ta ra, ngồi bên cạnh oán giận, “Rõ ràng chính là người quái dị, còn mặc cho miệng vết thương chuyển biến xấu, chẳng phải là xấu càng thêm xấu? Tuy rằng phụ thân nói nữ tử trọng đức không trọng sắc, ta Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, không chê ngươi khó coi, nhưng đứa ngốc nhà ngươi cũng không thể cố ý hủy dung a!”
“Thành ngữ không biết dùng cũng đừng dùng bậy!” Ta vỗ vỗ đầu đầy cỏ khô, vuốt quần áo hỗn độn, tức giận không thể kiềm chế. Loại sự tình này trở về còn không thể cáo trạng, bị thương không bôi thuốc, nói cho ai nghe cũng bị đánh…
“Biết chữ có gì đặc biệt hơn người, ta học bảo đảm nhanh hơn ngươi!” Thạch Đầu giúp ta gỡ mấy cọng cỏ dại phía sau đầu, cười nói, “Ngươi như thế nào ngốc như vậy? Từ đầu đến miệng, càng ngày càng khó coi, giống như có ý định tự mình hủy dung.”
“Ta không thể thích bộ dạng người quái dị sao?” Ta đẩy hắn ra, hướng ngoài cửa đi thẳng.
“Đừng đi,” Thạch Đầu lấy tay giữ chặt ta, “Ta sợ ngươi trở về lại rửa sạch thuốc, mấy ngày nay ta phải mỗi ngày nhìn ngươi! Không cho làm bậy! Nếu không ta nói cho bà ngoại ngươi!”
Hắn là con giun trong bụng ta sao? Ta thật buồn bực.
Thạch Đầu ấn ta ngồi xuống một lần nữa, tự mình suy nghĩ xong mới nói: “Ta không tin ngươi thích tạo hình người quái dị đâu, nhất định có nguyên nhân. Nha đầu ngốc, nếu gặp được khó khăn, một người để ở trong lòng không tốt, không bằng nói cho ta nghe một chút, nói không chừng có thể giúp ngươi.”
Ta u buồn nói: “Ngươi sẽ không hiểu được, có một số việc để cho người ta biết không tốt.”
Thạch Đầu vỗ иgự¢ cam đoan: “Ta không phải tam cô lục bà, có khi nào đi nói huyên thuyên? Hơn nữa ngươi gọi ta một tiếng đại ca, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, đại ca nhất định sẽ giúp ngươi.”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Hắn quả thật là rất kín miệng, là đứa nhỏ có thể giữ bí mật, nhưng nói cho hắn biết chuyện xuyên qua rơi vào tiểu thuyết, là vạn vạn không thể. Vì thế ta thở dài nói: “Trước đây ta xem tướng, tương lai ta sẽ là hại nước hại dân tuyệt thế mỹ nữ, hơn nữa mệnh số đào hoa, chỉ có bị hủy dung mới bảo đảm cả đời bình an.”
Khóe mắt Thạch Đầu run rẩy hai cái: “Ta không cảm thấy a…”
“Hiện tại ta còn nhỏ tuổi! Qua vài năm nữa sẽ không kịp ! Thầy tướng số còn nói sẽ có rất nhiều sắc lang làm hại ta! Phải sớm xử lý, ngươi khả trăm ngàn đừng tìm người ta nói việc này.” Ta oán giận.
Thạch Đầu run run hỏi: “Đừng nói ngươi thấy Nam Cung thiếu gia liền trốn, là sợ hắn thích ngươi?! Hắn cũng là một trong những sắc lang?”
Ta trầm trọng gật đầu.
“Phốc –” Thạch Đầu rốt cục không nín được, cười đến lăn lộn xuống đất, còn quẹt nước mắt nói, “Nha đầu ngốc, tối nay ta đem ngươi về, đưa ngươi đi xem tướng lần nữa, lại đến để đại phu kê thuốc mà uống, miễn cho bệnh tưởng ngày càng nghiêm trọng. Ha ha — còn tuyệt thế mỹ nữ nữa chứ…”
“Ta nói thật.” phản ứng của tên kia làm ta tức giận đến dậm chân.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi tương lai là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ta tương lai là thiên hạ đệ nhất cao thủ.” Thạch Đầu cười đến không thở nổi, ánh mắt nhìn ta thật giống như đang nhìn Phù Dung tỷ tỷ.
Đại Hoàng cũng sủa không ngừng, trong gió đêmlạnh lùng, ta cảm thấy thật xấu hổ, yên lặng xoay người đi.
Ta thề, đời này không bao giờ nói thật với bất kỳ ai nữa! Mọi thứ vẫn là dựa vào chính mình!
Sau khi ta thề toàn bộ đều là nói giỡn, Thạch Đầu vẫn thường thường nhắc tới để cười nhạo ta.
Xuân đi thu đến, cuối cùng thu hoạch lúa mạch xong, đó là lúc nông nhàn. Nam Cung thế gia đại khái đã đem ta quăng ra sau đầu, vẫn không trở lại đi gây phiền toái, thật sự là thiên đại may mắn.
Mỗi sáng, ta theo tiếng gà gáy rời giường, giúp đỡ quét tước làm điểm tâm, sau đó cầm miếng vải luyện thêu hoa, chỉ tiếc ta kiên nhẫn không đủ, đơn giản quần áo văn sức còn có thể, còn thêu những cái khác, so ra đều kém biểu tỷ cùng biểu muội vốn luyện tập từ nhỏ. Các nàng một người 16 tuổi, một người 5 tuổi, đều là tư nhã nhặn văn thục nữ.
Thạch Đầu luôn có bộ dạng rèn sắt không thành thép, dùng các nàng đến giáo dục ta: “Nhìn xem người ta nhiều hiền lành, nhìn xem ngươi… giống như khỉ con.”
Ta lập tức đứng thẳng thắt lưng, đoan trang có lễ nói: “Đại ca giáo huấn phải, ta trở về khổ luyện nữ hồng, không đi câu cá.”
Thạch Đầu: “Hỗn đản! Trở về làm khỉ !”
Sau khi bỏ đề tài hủy dung cùng làm vợ qua một bên, quan hệ của hai chúng ta trở nên tốt lên nhiều. Từ khi sang hè, chính ngọ là lúc ánh mặt trời mãnh liệt nhất, nhân lúc mọi người đều nghỉ ngơi, hắn đem ta đi khắp núi đồi chơi đùa, hái trái cây dại, toan tảo, sơn đinh tử, đỗ thị, đèn Ⱡồ₦g quả … Tất cả đều có thể ăn đều bỏ vào miệng. Sau đó đến bên dòng suối nhỏ, hạ xuống cần câu tự chế, vận khí tốt có thể có một hai con cá, trực tiếp dùng nhánh cây xiên, nhóm lửa nướng tới khô vàng, trét thêm chút muối ăn,há mồm thật to cắn. Loại đồ ăn mỹ vị tự nhiên không ô nhiễm này ở trong thành thị không thể có.
Có đôi khi cũng sẽ hái nấm, làm bẫy bắt thú, thất bại rất nhiều lần, rốt cục bắt được một con chim trĩ, Thạch Đầu thực tàn nhẫn đem nó tử hình ngay tại chỗ, ta làm đồng lõa, trong bụng chà xát đồ gia vị, dùng bùn bao lại, để xuống đất, ở mặt trên nhóm đống lửa, nướng khoai lang từ nhà mang theo, chờ khoai lang ăn xong sẽ đào ra, thật sự là da mềm thịt béo, mỹ vị nhân gian a.
Ăn uống no đủ, ta sẽ dạy Thạch Đầu viết chữ, dùng bùn làm bảng đen, lấy nhánh cây nhỏ viết viết vẽ vẽ, hắn bắt đầu học được rất nhanh, cái gì cũng đều giảng một lần là được, ta nói xong trực tiếp để cho hắn tự mình luyện tập. Sau này không biết vì sao, hắn càng học càng chậm, một chữ tổng yếu phải lặp lại 7,8 lần, khiến ta phát hỏa, dùng nhánh cây gõ đầu hắn mắng “Ngu ngốc” mới nhớ kỹ.
Một cái mùa hè qua đi, vết thương trên miệng của ta đã lành, răng cũng đã dài trở lại, nhưng là làn da bị phơi nắng đen như than, hơn nữa dáng người gầy nhom, Mã đại nương nhà hàng xóm nhìn xong đánh giá: “Nha đầu kia khuôn mặt không xấu, nhưng thân mình gầy, ௱ôЛƓ nhỏ, vừa thấy liền biết không thể làm việc nặng, nữ nhân phải mập mạp mới sinh con tốt.”
“Giống như khuê nữ nhà ngươi tham ăn lười làm?! Cũng không nhìn xem cái mặt thì rỗ! Cánh tay đều thô như đùi người ta !” Bà ngoại mắng nàng đuổi trở về, sau đó xoay người lại mắng ta, “nha đầu lớn như vậy, đừng cả ngày lúc trời nắng to nơi nơi điên chạy, cẩn thận phơi nắng tróc da!”
Ta cười ha ha ôm bà, bà không mắng nữa, thở dài nói: “Thấy ngươi, lại nhớ đến người mẹ đáng thương của ngươi, cũng không biết lão bà tử này có thể sống đến ngày nhìn ngươi xuất giá hay không.”
“Ta chỉ sợ bà ngoại mang theo cháu chắt đi hết thôn, hại chúng ta đi tìm khắp nơi thôi.” Ta trêu ghẹo bà nói.
“Ít ba hoa một chút đi, con gái mà nói chuyện đó, cũng không biết xấu hổ?!” Bà ngoại cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt giãn ra, quét đi khuôn mặt ngày thường u sầu, bà đứng dậy mở khóa, từ ngăn tủ lấy ra một cây ngân trâm phượng đầu giao cho ta, dặn dò nói, “Đây là mẹ ngươi lưu lại, ngươi giữ đi, trăm ngàn đừng cho mợ ngươi bọn họ thấy.”
Thế giới này, bạc không đáng giá tiền, ta có chút hoang mang nhận lấy ngân trâm, vào tay cảm thấy nặng nặng, bà ngoại sai ta đem đầu cây trâm phượng nhéo xoay, hiện bên trong là bạc da rỗng ruột, chứa đầy hạt kim châu, ước chừng hai lượng, tỉ lệ vô cùng tốt. Ta thô sơ giản lược tính ra một chút, hạt kim châu đổi thành gạo, đại khái cũng có 5 thạch.
“Cháu ngoan đáng thương của ta, tại bà ngoại ngươi vô dụng, liên lụy đến ngươi, chờ năm sau dư dả chút, ta lại làm cho ngươi một bộ đồ trang sức bằng vàng…” Bà ngoại tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng vài lần, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt xuống, chỉ lau đi nước mắt.
Kỳ thật bà không nói, ta cũng hiểu được. Có chút chuyện bà mặc dù không muốn, cũng không thể từ, hạt kim châu cùng lời hứa hẹn là một bà lão dùng hết sức lực cố gắng cho cháu ngoại không nơi nương tựa làm đồ cưới cùng bồi thường.
Bà lão tính cách táo bạo, thích mắng chửi người này có lẽ là người duy nhất trong nhà thiệt tình yêu thương ta.
Bà có thể bất mãn với khả năng may vá của ta, gỡ hết ra, lần nữa bắt tay vào dạy ta may, bà có thể mắng ta nấu ăn tay chân không đủ lanh lợi, sau đó lải nhải bắt ta học làm đồ ăn. Bà mỗi ngày đều nhớ rõ đem quả trứng gà đầu tiên vừa mới sinh nhét vào trong tay ta, ra lệnh cho ta bồi bổ thân mình. Hoặc là đi tham gia tiệc hiếu hỉ nhà người khác, đem đồ ăn ngon vụng trộm mang về, một nửa cho cháu trai nhỏ nhất, một nửa khác lặng lẽ đưa cho ta.
Ta học làm nữ hồng xong, việc thứ nhất là đem vải vụn màu đỏ, màu vàng, màu xanh, hồi làm quần áo Tết toàn bộ hợp lại, làm cho bà ngoại một cái gối đầu, bên ngoài thiết kế thành hình con bướm giương cánh, bên trong nhồi vỏ lúa kiều mạch.
Mặc dù vài chỗ đường may còn hơi xấu, nhưng tổng thể cũng tính là coi được.
Biểu tỷ chê cười ta: “Muội muội thêu cái gì vậy? Con bướm là cái dạng này sao?”
“Làm sao không giống? Cái này không phải cánh bướm sao? Rất giống a! Lại còn tiết kiệm vải.” Bà ngoại nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ vào …đóa hoa trên gối nói.
Ta hổ thẹn cúi đầu, tiếp tục luyện may vá.
Sau này cái gối đầu kia thành bảo bối của bà ngoại, mỗi khi ngủ đều dùng nó. Thạch Đầu nghe nói việc này, cảm thấy rất thú vị, liền lấy vải vụn, quấn quít lấy khiến ta cũng làm một cái cho hắn.
Ta vì tương lai sau này, dùng hết tâm tư, lấy ba màu trắng đen và xanh lá hợp lại làm thành 1 con gấu trúc quốc bảo đang ôm cây trúc ăn, nhồi vỏ lúa kiều mạch xong vui rạo rực cầm hiến vật quý.
Thạch Đầu do dự thật lâu, rốt cục khen: “Con chó nhỏ này làm thật giống, giống con Dự Phòng của nhà ngươi như đúc.”
Ta bị đả kích nửa tháng không ᴆụng tới kim chỉ.
So với nữ hồng, ta càng thích xuống bếp làm điểm tâm, trước khi xuyên qua thích nghiên cứu thực đơn, bản thân vốn hay tự nấu mời khách, cho nên phương diện này thiên phú nhiều hơn, khi bò cái nhà Thạch Đầu sinh bê con, ta kêu hắn lấy chút sữa, bỏ thêm trứng gà, mỗi người đều nói rất ngon, chỉ tiếc sữa quý giá, không thể làm nhiều. Hơn nữa ta thực kinh hỉ phát hiện nơi này có hạt tiêu, liền đi tìm những người thường xuyên ra ngoài hỏi thăm, mới biết được cách Kim Thủy trấn trăm dặm là biển, thường xuyên có người du hành từ bên ngoài trở về, còn có người tóc vàng mắt xanh hoặc yêu quái cả người màu đen đi theo bọn họ cập bến cảng, mang đến rất nhiều đồ vật mới mẻ.
Hải ngoại không biết như thế nào… Ta thản nhiên hướng về, nhưng nghĩ lại thôi, Trung Hoa đại lục đều loạn như thế này, nói không chừng bên ngoài nhiễu loạn Ma giới hoành hành, vẫn là đừng mạo hiểm tốt hơn.
Ta đã nghĩ mỗi ngày đều trôi qua như vậy, thật yên lặng, không có gợn sóng. Ta không phải là Lâm Lạc Nhi thê thảm trong nguyên tác, mà là một thôn cô bình thường, sống cuộc sống bình thường.
Nhưng trời quả nhiên không chiều lòng người.
Bắt đầu mùa đông, sau trận tuyết đầu tiên, biểu tỷ xuất giá, bà ngoại vui quá hóa buồn, lại bị trúng gió, nằm liệt ở trên giường rốt cuộc thần trí cũng ngày càng hồ đồ, có khi ngay cả mọi người cũng không nhận ra.
Cậu hai đem đồ cưới của ta đi cầm, nguyên lai không đi kinh doanh buôn bán, mà là đem đi đánh bạc, chẳng những thua mất cửa hàng trên trấn, còn thua sạch cả tiền vốn cậu cả bù cho hắn, không những thế còn vay nợ bên ngoài. Chủ nợ tới cửa đòi tiền, khiến mợ tức giận nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ*, ngay lúc đó dọn dẹp gói ghém, ôm con trở về nhà mẹ đẻ, nói không thể sống ở đây được nữa.
Cảm tình của hai huynh đệ vốn nguyên bản không tệ, cậu hai khóc cắt ngón út thề từ nay về sau sửa đổi, cậu cả lại là cái bánh bao mềm, tuy rất tức giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn đệ đệ ruột của mình bị chủ nợ đánh ૮ɦếƭ, đành phải bán ruộng thay hắn trả nợ, đại biểu tỷ đã xuất giá cũng lặng lẽ đem đồ cưới cầm một ít trợ cấp, đáy hòm của bà ngoại bị vét sạch, vẫn không đủ.
Một lần mê đánh bạc, vĩnh viễn không có ngày xoay mình.
Trong nhà nháo loạn thất bát tao.
Vì thế, trong lúc thần không biết quỷ không hay, ta bị lặng lẽ bán đi.
Người mua là ….Nam Cung thế gia.