Một lúc...
Từ Lạc chán ghét nhìn bọn người này. Cô ngữ khí vẫn lạnh như cũ, không muốn rước phiền vào thân, " cười xong chưa, nếu xong rồi, tôi đi được rồi chứ?"
"Chờ đã." Lưu Tâm Nhã bỗng nhiên quát cô lại, " đem mấy cái thứ này đi."
Nói xong, ánh mắt ghét bỏ nhìn trà sữa trên bàn thủy tinh.
Từ Lạc không động đậy, cô nhàn nhạt nói, " các người order muốn ném, tự ném, tôi không rảnh."
Lưu Tâm Nhã nhìn bộ dạng quật cường không chịu phục của Từ Lạc, không khỏi nhớ chính cô ả trước kia bại trong tay cô, Từ Lạc kia khoing phải chị ta cường đại lắm sao, lợi hại lắm sao? Sao hôm nay lại nghèo kiết xác mà đi làm shipper thế này?
Diệp Thành kia hôm nay lại gọi cho cô ta, chứng tỏ cô ta còn không phải hơn hẳn Từ Lạc rồi.
Lưu Tâm Nhã mỉm cười, ngẩng đầu chỉ thấy trong mắt Từ Lạc không có lấy một tia chập chờn nào, trái lại toàn bộ đều là khinh thường.
Điều này khiến trong lòng cô ta không khỏi sinh ra căm tức, trên tay nhanh chóng hành động, trực tiếp cầm lấy ly trà sữa kia, hung hăng ném về phía người Từ Lạc, kèm theo câu chửi, " Ai mà thèm uống cái loại nước bẩn của thứ đàn bà như cô làm."
Trà sữa nện trúng đầu Từ Lạc, chất lỏng bên trong cũng vì thế mà bục ra ngoài, chảy xuống làn da trắng nõn của cô, cả mặt và quần áo đều có. Tóc mai cũng bị sữa dính vào chảy xuống từng giọt, chật vật nhớt nhác cực kì.
Người trong phòng bao nhìn dáng vẻ chật vật của cô như vậy, hai mặt nhìn nhau, cả đám lại cười ồ lên, đầy hả hê.
"Hahaha...Tiểu Tâm Nhã, em làm tốt lắm, xem cô ta kìa, ghê quá.."
Đám người kia, cười không ngừng.
Từ Lạc dùng tay nhẹ lau đi trà sữa dính trên mắt, lau sạch cả ướƭ áƭ trên mặt. Cô biết trước hôm nay đặt chân đến đây, nhất định sẽ gặp cảnh này.
Nhưng cô lại không nghĩ tới ,Lưu Tâm Nhã sẽ càn rỡ và mất nết tới mức này.
Lưu Tâm Nhã bên kia cười đến vui vẻ, bên này Từ Lạc trầm mặc một hồi, cô từ từ đi tới cạnh bàn kiếng, yên lặng mà cầm lên một ly rượu nho đỏ tươi bên trong có đá chất đầy ly.
Cô cầm trên tay ly rượu kia, khẽ dùng sức, trực tiếp dội ly rượu lạnh như băng kia lên khuôn mặt cười híp mắt của Lưu Tâm Nhã.
Á....
Căn phòng, khí tức đột nhiên lạnh xuống, chỉ nghe tiếng hít sâu của vài người.
Mùi rượu cũng tản ra, nụ cười của Lưu Tâm Nhã dần cứng lại...
Cô ả còn không kịp nói, thì bên cạnh một tên đàn ông sỗ sàng nhảy ra, ngón tay thẳng tắp chỉ mặt Từ Lạc, đầy tức giận, hắn quát, " con đ** này, mày làm gì?"
Từ Lạc ánh mắt sắc lạnh, ném chiếc ly xuống thềm, choang một tiếng, cô lạnh giọng, " chả làm gì cả, có qua có lại, mới toại lòng nhau."
" *** mẹ mày, lớn mật thật đấy, dám ᴆụng vào Tâm Nhã." Tên kia dữ dội trợn tròn mắt, hiển nhiên bị hành động và lời nói của cô dọa đến ngu."
Đám người bọn họ, trong nhà đều là có tiền có danh vọng, có quyền thế. Đi tới đâu, cho đến bây giờ đều được người ta hâm mộ, Với bọn họ mà nói, bọn họ chỉ có thể bắt nạt người khác, chứ làm gì có cửa cho ai khiêu chiến cưỡi lên đầu mình.
Hành động hôm nay của Từ Lạc rõ ràng là đang trực tiếp kích tướng, khiêu khích bọn họ.
" Con khốn này, mày ăn mật gấu hả?" Bên cạnh có một tên đàn ông khác, mắt hẹp bụng hơi béo đứng lên. Trong mắt hắn ngược lại như rắn độc, âm hiểm mà nhìn Từ Lạc, " mày dám giội bẩn lên người Tâm Nhã, mày biết kết quả sao không hả?"
Từ Lạc một chút cũng không bị mấy tên này dọa. Cô cười lạnh nói, " ha, tôi giội cô ta đấy, thì sao? Các người từng người một đứng dậy, chính là muốn tôi giội cho giống như cô ta.
Tên đàn ông kia cười phá lên, hắn từ trong túi lôi ra một tấm chi phiếu, kí tên rồi vứt lên bàn. " Tiền bồi thường đánh con nhỏ này anh đây chi, các chị em, ai lên trước."
Từ Lạc duỗi tay cầm tờ chi phiếu. Cô cười rồi nói, "anh là Vương Kiên.?"
Tên họ Vương kia hừ lạnh một tiếng.
Từ Lạc nhẹ nhàng đặt chi phiếu xuống, cô chậm rãi nói, " chà, hóa ra, Vương thiếu gia còn có thể vung tiền hào phóng như vậy, xem ra, công ty Vương Đằng của nhà anh, tin tức trốn thuế và lậu thuế bị tuôn ra vài hôm trước, đã xử lý ổn thỏa rồi?"
Sắc mặt Vương Kiên thoáng cái cứng đờ.
Từ Lạc bước đến phía hắn hai bước, ánh mắt cô kiên định sáng ngời, nhưng lại khó giải thích kia lại khiến Vương Kiên cảm thấy người phụ nữ này thực không đơn giản. Cô nói,
" Vương Kiên, tôi nhớ cục thuế chính là đang điều tra nhà các anh nhỉ? Tiền này của nhà anh sạch chứ? Có cần tôi đưa tấm chi phiếu này đến cục thuế hay không, xin bọn họ điều tra xem khoản tiền này từ đâu mà có, xem xem..bên trong, có bất bình thường hay không?"
" Con đ***, mày.!!" Lúc này, thân thể như gấu bắc cực của Vương Kiên giận đến phát run, đôi mắt như dao găm nhìn chằm chằm Từ Lạc.
Người đàn ông tên Tấn Tài bên kia lạnh giọng lên tiếng, " con kia, mày cho rằng dùng loại thủ đoạn này, là có thể uy Hi*p bọn tao?"
Từ Lạc quay đầu liếc hắn một cái, À, anh là cháu trai của Tấn Nghiệp nhỉ?"
Tấn Tài vẫn như cũ, mặt lạnh không nói chuyện.. Từ Lạc từ từ tiến đến chỗ anh ta, vừa đi vừa nói, " Tấn Tài, nếu tôi mà là anh, tôi...sẽ không làm ra loại hành động ngu xuẩn này."
Ánh mắt Tấn Tài càng lộ ra vẻ âm độc, " mày nói gì, con khốn, dám châm chọc tao."
Hai tay Từ Lạc ôm иgự¢, cô thản nhiên nói,
" Không phải tôi đây châm chọc anh, là anh thật sự quá ngu ngốc, hay là không hiểu đại cục. Công ty nhà anh, bao năm yên ổn kinh doanh, anh cho là dựa vào ai? Là nhờ vào tên cháu đích tôn ăn ¢нơι gáι gú đàn điếm suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng như anh sao? Anh lầm rồi, chính là nhờ vào ông nội anh, ông Tấn Nghiệp."
Ánh mắt Từ Lạc nghiêm túc, " tôi nghe nói, năm nay, chính là để cử nhiệm kỳ mới rồi, mà ông nội anh, bắt buộc phải về hưu. Không còn ông ấy làm ô dù, anh lấy cái gì mà lớn lối, anh sọe Tấn thị nhà anh không kịp đổ hả?
"Mày dám." Tấn Tài rốt cục nổi điên, trừng mắt cảnh cáo.
Từ Lạc một chút khí thế cũng không nhường, "anh xem tôi dám không? Nói cho các người biết, các người tưởng các người to lắm sao? Rời khỏi kinh tế gia đình, mấy người chả là cái thá gì. Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, tôi từng là trợ lí của Diệp Thành, đi làm việc chung với anh ấy, anh ấy cùng tôi giao thiệp với công ty gia tộc các người thường xuyên, việc khác tôi không nắm chắc, nhưng tình hình tài vụ, bê bối trong làm ăn nhà các người, Lý Từ Lạc tôi đây nắm nằm lòng trong bàn tay đấy."
Sắc mặt của cả bọn nhất thời đều khó coi.
Đúng như Từ Lạc nói, trước kia, Từ Lạc chính là trợ lý cấp cao của Diệp Thành, hắn đi đâu cũng mang cô đi, dù ít ai biết cô là vợ hắn, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Diệp Thành, liền biết hắn tin tưởng Từ Lạc thế nào.
Vậy cho nên, lời nói kia của cô, không thể không tin.
Đám bọn họ, bình thường lớn lối quen như vậy, chẳng qua là cha mẹ trong nhà mắt nhắm mắt mở mà cho qua, chứ nếu vì hành động lớn lối của mình mà rước lấy phiền toái cho cả nhà, vậy bản thân bọn họ sẽ chỉ nhận thiệt mà thôi.
Hôm nay, từng người từng người bị cô dạy dỗ giáo huấn, thì còn trách được ai....
Từ Lạc cười khinh thường cả bọn. Lũ cẩu khốn nạn, dám ở trên đầu cô tác oai tác quái, còn muốn cô phục tùng chịu đựng, nhẫn nhịn..
Mẹ nó, nhịn cái em gái nhà chúng mày, Từ Lạc cô từ lâu đã không phải là đèn cạn dầu rồi....