Vũ Minh Thiên ngồi trong quán của Từ Lạc đến khi mặt trời đi ngủ.
Anh thật sự vẫn chưa biết nên đi đâu.
Lúc anh định đứng lên để về thì điện thoại trong túi quần rung lên.
Anh lấy điện thoại ra, màn hình giao diện khóa hiển thị một tin nhắn.
"Chờ một ngày, chúng ta lại thấy nhau."
Người gửi tin, là Quách Vân.
Tay Vũ Minh Thiên cầm điện thoại, bỗng nhiên căng thẳng, cũng không biết vì cáu gì mà lúc này, hốc mắt anh tự nhiên chua xót, thậm chí có một loại cảm giác như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, không thể hô hấp.
Buổi tối hôm ấy, Vũ Minh Thiên về chung cư riêng của mình, anh nằm vật ra giường hai mắt mở to nhìn trần nhà.
Trong phòng ánh sáng đèn chiếu mờ nhạt, tâm tư trong lòng bỗng chốc cuộn trào mãnh liệt.
Một tháng rồi, là một tháng 7 ngày anh không gặp Quách Vân, trước đây, cô đi du học, mấy năm trời không gặp, anh cũng không nhớ cô đến vậy.
Còn bây giờ, chỉ mới có 37 ngày, anh đã nhớ cô đến người không còn hồn người.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lại dòng tin nhắn kia, lại phấn khích, "Quách Vân, em đợi đó, anh mà tìm thấy em, sẽ cho em biết tay." Vũ Minh Thiên lầm bầm như tên điên trong phòng một mình.
Anh và Quách Vân sẽ chờ được đến lúc họ gặp nhau chứ?
Hôm nay những khúc mắc tâm sự cùng Từ Lạc hình như đều được thông suốt.
Anh phải đối diện với hiện thực chính là không biết từ khi nào, anh đã yêu cô bạn thân Quách Vân của anh mất rồi.
Tin nhắn kia, là cô bảo anh chờ cô, là lời nhắn nhủ của cô, vậy thì anh sẽ chờ, chờ đến một ngày cô chính thức quay trở lại bên anh.
....
Thật nhanh đã qua gần 5 tháng.
Kể từ ngày nhận được tin nhắn của Quách Vân, Vũ Minh Thiên hôm nay quay trở lại tham gia hôn lễ của Diệp Thành và Từ Lạc.
Tại một khách sạn sang trọng trong thành phố, một hôn lễ nho nhỏ an tĩnh lãng mạn được diễn ra.
Trời bắt đầu sang mùa, gió se se lạnh, có lúc còn điểm vài bông tuyết bay bay.
Trên lễ đài, Diệp Thành nhẹ trao nhẫn vào tay cho Từ Lạc.
Lần đeo nhẫn vào tay này có lẽ sẽ là suốt cuộc đời.
Trong số khách khứa, đám bạn bè của Diệp Thành và Từ Lạc được hai người bọn họ mời tới đã chứng kiến hai vợ chồng trao nhẫn và nụ hôn ngọt ngào nhất.
Cả đám đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc phúc vỗ tay nồng nhiệt.
Trong đám đông đó, Vũ Minh Thiên ngồi nhìn đôi vợ chồng trước mắt mà cảm động không thôi.
Rốt cuộc thì trải qua bao nhiêu sóng gió hai người bọn họ cũng đã hạnh phúc viên mãn bên nhau.
Bọn họ có được hạnh phúc của đời mình rồi, có lẽ anh cũng sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc đời mình chăng?
Quách Vân nhắn tin nói anh chờ, nhưng chờ cũng gần nửa năm rồi, anh vẫn không từ bỏ hy vọng.
Anh tin là bản thân có thể gặp lại cô trong một lúc nào đó.
Lúc hôn lễ kết thúc, bên ngoài bông tuyết hình như đã rơi nhiều hơn.
Vũ Minh Thiên một thân tây trang bảnh bao, anh quấn thêm môt chiếc khăn quàng cổ màu xám quanh cổ rồi rảo bước đi ra bên ngoài hội trường hôn lễ.
Bên ngoài khuôn viên khách sạn từng ngọn cây đã dính tuyết một màu trắng xóa.
Vũ Minh Thiên ngẩng đầu, cảm giác được hơi lạnh của bông tuyết li ti rơi trên mặt anh.
Lúc anh đang trầm mặc rơi vào suy tư một mình, bỗng nhiên có một chiếc ô che trên đỉnh đầu.
Vũ Minh Thiên giật mình, anh quay lại liền thấy vợ chồng Diệp Thành và Từ Lạc đã thay y phục kết hôn tự lúc nào.
Lúc này, Diệp Thành đang mặc một bộ tây trang màu đen, Từ Lạc trong bộ váy suông cùng màu với bông tuyết.
Đôi vợ chồng nhà này đứng cùng nhau trong khung cảnh tuyết phủ trắng này vậy mà lại vô cùng phù hợp.
Sao ngay cả ô cũng không mang thế?" Từ Lạc mang theo nụ cười thản nhiên hỏi.
Vũ Minh Thiên chớp mắt một cái, "À, bên trong ngột ngạt quá, anh ra ngoài thông khí một chút, một lát anh sẽ về luôn."
Từ Lạc gật gật đầu, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: ...Vẫn chưa tìm được Quách Vân sao?
Đột nhiên bị hỏi, Vũ Minh Thiên có chút lúng túng, nhưng rất nhanh lại phản ứng kịp.
"Chưa, anh vẫn chờ cô ấy nhắn tin lại cho anh."
Diệp Thành lắc đầu, nói vào: "Vũ Minh Thiên, cậu là tên ngốc à, nếu yêu thì phải đích thân đi tìm người ta, cậu cứ bình chân như vại, người ta sẽ tìm đến cậu chắc?"
"Đúng á, nếu yêu chị ấy, anh nên đích thân đi tìm, đừng chỉ đứng ôm cây đợi thỏ." Từ Lạc tiếp lời chồng mình.
Một câu kia của Diệp Thành và Từ Lạc ngay lập tức đã vạch trần suy nghĩ trong lòng Vũ Minh Thiên.
Anh bởi vì không khí lạnh mà bất giác làn da trắng hơi đỏ lên trông thấy.
Diệp Thành và Từ Lạc nói đúng, tin nhắn Quách Vân nhắn cho anh nói rằng chờ một ngày bọn họ lại gặp nhau, anh từ đó đến nay cũng chỉ biết chờ.
Đúng là hồ đồ, cô bảo anh chờ thì anh liền chờ?
Vũ Minh Thiên như ngộ ra, thời gian qua anh đúng là tên đại ngốc rồi.
Từ Lạc suy nghĩ một lúc lâu chỉ có thể an ủi một câu, "Nhất định anh sẽ tìm được chị ấy thôi."
Vũ Minh Thiên nhìn đôi mắt trong veo của Từ Lạc, nhất thời cổ họng có chút nghẹn.
Diệp Thành ở một bên thở dài, "Đi thôi, vào bên trong uống rượu mừng của chúng tôi đi, đừng cứ đừng cứ nghĩ nhiều mãi thế? Ông trời sẽ không phụ người có tâm đâu."
Ánh mắt Vũ Minh Thiên có chút co giật, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tôi cảm ơn hai người rất nhiều, nhưng tôi có lẽ phải đi tìm cô ấy ngay bây giờ, tôi không thể chờ thêm được nữa."
Dứt lời, anh quay đầu đi nhanh, hai vợ chồng Diệp Thành và Từ Lạc nhìn theo bóng lưng của Vũ Minh Thiên chỉ có thể thở dài.
"Hai bọn họ nhất định sẽ đoàn viên." Thanh âm của Diệp Thành nhẹ nhàng vang lên.
Anh ôm vợ vào lòng, an ủi.
"Em đừng lo lắng thở dài nữa, nhé!"
Từ Lạc khẽ cười một tiếng: Đúng vậy hôm nay là hôn lễ của chúng ta, nên vui vẻ."
"Được rồi, anh đưa em đến một nơi." Diệp Thành vừa nói vừa nắm tay Từ Lạc dẫn cô đi.
"Hả, đi đâu?" Từ Lạc ngạc nhiên, "Tiệc cưới còn bên trong, anh lại đưa em đi đâu?"
Diệp Thành cười gian manh, "Đương nhiên là đưa em đi động phòng hoa chúc rồi."
Từ Lạc nhéo mạnh vào cánh tay anh, lườm anh không vui nói: "Động phòng hoa chúc cái gì chứ, không phải ngày nào anh cũng động vào em còn gì? Đồ dâm dê này."
Anh cười càng ranh mãnh hơn, đè ót cô, đặt lên một nụ hôn sâu, sau đó thì thầm nói: "Động phòng với em ngày thường thì khác, còn động phòng với em vào hôn lễ của chúng ta, sẽ lại khác hơn nữa."
"Nhưng còn khách khứa bên trong?" Từ Lạc hơi khó xử nói.
"Khách khứa thì kệ khách khứa, bọn họ uống rượu của bọn họ, anh...." Đôi mắt anh gian xảo nhìn vào nơi nhấp nhô của cô, thì thầm..."Anh làm vợ của anh."
Đoạn anh bế ngang cô lên, đi nhanh về trang viên khu nhà nghỉ.
Nơi dành riêng cho cô dâu và chú rể nghỉ ngơi sau tiệc cưới.
Dưới làn tuyết rơi, đôi vợ chồng mới cưới....mà không, là cưới lại lần nữa mới đúng, hạnh phúc bên nhau một lần nữa lại đi chung một đường, từ đây chồng có vợ, vợ có chồng, bọn họ có nhau....
Mãi mãi hạnh phúc....