Qua ngày đó, Diệp Thành quyết định tự mình lập kế hoạch cầu hôn Từ Lạc.
Anh suy nghĩ có lẽ cầu hôn cũng không cần quá hoành tráng long trọng, miễn là Từ Lạc hiểu được tâm ý của anh.
Suốt một tháng sau đó, chỉ số gặp mặt vợ trong mỗi ngày cũng ít đi, lý do chính là để chuẩn bị bất ngờ cho Từ Lạc.
Từ trên ban công, Từ Lạc thấy anh lái xe ra khỏi cổng biệt thự.
Trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Hai vợ chồng vừa làm lành, bây giờ nếu hỏi thật có chút kỳ cục.
Tối hôm đó.
Từ Lạc vừa ở quán về nhà.
Bác Long đã cho nhóc con Lạc Thiên ngủ.
Cô vào nhìn con một lát rồi trở về phòng của hai vợ chồng.
Lúc này, Diệp Thành vẫn chưa về.
Từ Lạc định lấy điện thoại gọi cho anh, thì anh lại nhắn tin trước cho cô.
"Vợ à, ngày mai cùng anh đến một nơi nhé."
Từ Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện anh đi đâu, làm gì, rất ít khi cô hỏi tới.
Nhưng cô cũng không hỏi trực tiếp chỉ nhắn lại, "Được, em đi với anh."
Dù sao ngàu mai, đi thì sẽ biết thôi, cô yên tâm nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng gửi con trai cho bác Long sau đó rời đi.
Diệp Thành lái xe hết 5 giờ đồng hồ, mới tới nơi.
Từ Lạc ở trên xe ngủ mê man, đến lúc mở cửa xe vừa nhìn liền sợ ngây người.
Trước mắt cô là một bãi cát trải dài, thuộc một vùng biển rộng lớn.
Phía xa kia thấp thoáng thấy một căn biệt thự nhỏ.
Diệp Thành nhìn nét mặt kinh ngạc của Từ Lạc, anh mỉm cười, "Nào, đi theo anh."
Từ Lạc mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, đi chầm chậm theo sau Diệp Thành.
Càng đến gần, cô càng nhìn rõ khung cảnh trước mắt.
Chỗ này là một vùng biển cách xa thành phố, có ngư dân sinh sống không nhiều, nhưng không khí lại trong lành, dễ chịu vô cùng, hone nữa những thứ này làm cô nhớ đến một chuỗi ký ức về ông bà nội của cô.
Ông bà một thời cũng từng là ngư dân.
Bươn chải trên biển, lúc đó Từ Lạc còn nhỏ được cha mẹ đưa đến thăm ông bà và ở đó một đoạn thời gian.
Bây giờ đột nhiên khung cảnh quen thuộc hiện ra, nhất thời trong tim cô, xúc động.
Diệp Thành quay đầu lại, cười nói với Từ Lạc, "Sao thế, ngạc nhiên lắm phải không?"
Từ Lạc gật đầu, mắt cũng trải dài quan sát hết mọi thứ.
Diệp Thành nắm tay cô, từ từ đi đến phía bờ biển.
Thời tiết biển hôm nay rất quang, mặt trời cũng không gắt, ấm áp, từng làn gió thổi rất nhẹ, là loại thời tiết khiến người ta luôn cảm thấy thoải mái.
Diệp Thành dường như rất quen với nơi này, anh dắt tay Từ Lạc đi qua từng lớp cát mỏng, từng đợt sóng nhỏ lan tới chân họ rồi lại lăn tăn trở lại biển.
Hai người đi mãi đến cuối bãi biển là một khu đất nghỉ mát, nơi này trồng rất nhiều trà.
Từng vườn cây trà mọc san sát, xanh thẳm.
Bên trên là vườn trà, bên dưới là bãi biển, từng mõm đá khá bằng phẳng nằm dọc theo bờ biển, chỗ tự nhiên, chỗ lại được bàn tay con người kiến tạo, sửa đổi, rất đẹp.
truyện ngôn tình
Diệp Thành kéo Từ Lạc lên nơi mõm đá có sóng biển nhẹ đánh tới, để cô ngồi trên đó.
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Dưới nơi họ ngồi, từng đợt sóng trào lên, bọt tung trắng xóa...
"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Từ Lạc ngạc nhiên có chút buồn cười hỏi.
Diệp Thành ý cười đầy mặt, một lát mới hỏi cô, "Nơi này đẹp không?"
Từ Lạc gật đầu, "...Đẹp lắm, nơi này, em hình như đã từng ở đây, nhưng lúc đó còn chưa có vườn cây trà như bây giờ."
Đúng lúc này, cô nhìn thấy ở phía trước không xa, có một đôi vợ chồng ngư dân, tuổi có vẻ đã gần xế, hai người đang đẩy một cái thuyền thúng không lớn lắm, bên trong thuyền thúng, một bé gái ôm một xọt cá nhỏ trong tay, hai mắt cười híp cả.
Miệng không ngừng ti toe đủ câu lời với hai vợ chồng kia....
Phải rồi....
Ngày đó, Từ Lạc từng được bà nội dắt theo ra bãi biển chỉ để đón ông nội của cô đi giăng lưới về.
ngày nào cũng vậy.
Mỗi lần ông trở về, đều có cá, có tôm, thậm chí bắt được những con sao biển rất đẹp...
Hình ảnh bé gái ôm xọt cá cười đến hạnh phúc, hai ông bà đẩy thuyền thúng bì bõm trong làn nước biển nông để cháu gái mình vui vẻ....
Hạnh phúc biết bao..
Những gì đang diễn ra trước mắt tại sao lại giống ký ức của cô đến vậy?
Từ Lạc kinh ngạc nhìn Diệp Thành, nhưng anh lại vờ như không biết, chỉ khẽ cong môi cười đến đẹp trai vô cùng.
"Thành, cái này là anh chuẩn bị?" Từ Lạc giọng run run hỏi.
Diệp Thành đang muốn đắc ý với tâm ý của mình, quay đầu lại thấy trong hốc mắt của Từ Lạc ửng đỏ.
Anh cuống lên, "Sao mắt lại đỏ rồi? Có phải anh làm gì cho em buồn không? Vợ ơi, anh xin lỗi, xin lỗi...Anh chỉ là muốn..."
Lời của anh còn chưa nói hết, Từ Lạc đã chui vào иgự¢ anh, mở miệng, "Thành à, anh biết không, hồi bé, em đã từng ở đây một đoạn thời gian cùng ông bà nội."
"Lúc đó, bà mỗi ngày đều đưa em đi đón ông ở ngoài khơi giăng lưới trở về, họ để em ngồi trong thuyền thúng rồi đẩy đi trong nước y như vậy, vui lắm."
"Ông nội mỗi lần thả lưới về, sẽ cho em rất nhiều sao biển và các loại ốc hiếm...đoạn thời gian đó, em hạnh phúc nhất."
Diệp Thành ôm cô thật chặt, sau đó từ túi áo lấy ra một chiếc hộp vuông vuông bọc vải nhung xanh biển đậm.
"Đây là..."
"Em mau mở ra xem."
Từ Lạc đưa tay ấn nhẹ nút trên chiếc hộp, nắp hộp bật ra, một mô hình đảo nhỏ lọt vào tầm mắt cô.
Từng chi tiết được làm rất tinh xảo, trên mô hình, có chỗ màu xanh như vườn cây trà, có chỗ lại để vài mỏm đá, còn có màu trắng trải dài của cát biển...
Đặc biệt trong hộp gỗ này còn phát ra tiếng âm thanh du dương như tiếng sóng biển...
Cái này....chẳng phải là một hòn đảo thu nhỏ sao?
Cô ngước mắt nhìn anh.
Diệp Thành cười, "Ừ cái mô hình này là anh học người ta rồi làm.
Không được đẹp lắm.
Anh làm nó vì nghĩ nơi này có lẽ là ký ức đẹp nhất của em.
Những gì không vui, hãy quên đi, sau này..." Diệp Thành hít sâu một hơi, "Hãy giao cả thế giới của em cho anh một lần nữa nhé, có được không?"
Từ Lạc phì cười, cô nhìn ra xa mặt biển lăn tăn, "Anh sến quá đi."
Đất nước này chỉ có mỗi nơi này là có ký ức rất đẹp của cô.
Diệp Thành khẽ ho nhẹ một tiếng.
"Sau này, chúng ta mang con thường xuyên đến đây du lịch nhé.
Dù sao anh đã mua biệt thự ở đây cho em, thỉnh thoảng nên đến đây một vài lần."
Từ Lạc kinh ngạc quay đầu nhìn anh, "Anh bảo cái gì?"
Diệp Thành vuốt ve gò má ửng hồng của Từ Lạc, "Anh từng nói sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, vậy nên trước tiên, sẽ mua đất, sau mua biệt thự, tất cả những gì ở nơi đảo này đều cho em."
Hai mắt Từ Lạc trợn tròn, "Anh....!cái tên xa xỉ này..."
Diệp Thành cười cong cong mắt, nhưng lại vô cùng kiên định nói: "Nơi này là nơi có ký ức đẹp nhất của em, anh chỉ muốn giữ lại cho em thôi."
Xúc động trong lòng Từ Lạc không sao tiêu tan, cô tựa vào иgự¢ anh, có chút không vui mắng, "Anh lắm tiền để đốt quá hả?"
Nụ cười của Diệp Thành ngày càng xán lạn, lấp lánh, "Đốt tiền vì vợ, rất vĩ đại."
Hai người trên bờ đá, tựa vào vai nhau ngắm biển sôi trào từng đợt.
bình yên đến lạ.
Hồi lâu, Diệp Thành lấy từ túi áo còn lại mộ cặp vỏ xò màu trắng tinh, hai mảnh vỏ xò này cũng do anh chế tác, anh đặt vào tay cô, đôi mắt đầy thâm tình, "Vợ à, anh tặng em."
Từ Lạc xòe bàn tay, nhìn hai cái vỏ vò được úp vào nhau, cô tách hai lớp vỏ màu trắng ra, ánh nắng nhanh chóng phản quang lấp lánh lên thứ nho nhỏ trong vỏ xò...
Bên trong vỏ xò, một chiếc nhẫn bạch kim có mặt đá trong suốt ánh lên trong đôi mắt của Từ Lạc.....