Lúc Vũ Minh Thiên mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang.
Anh mơ mơ màng màng bán ngồi dậy, chỉ cảm thấy bên cạnh có một thứ mềm nhũn, quay đầu sang híp mắt nhìn, là một người.
Quách Vân.
Cả người anh nhất thời chấn động, ký ức mơ hồ sôi trào trong não.
Hôm qua nhìn thấy hình ảnh của Diệp Thành và Từ Lạc ở bên nhau, anh sắp tuyệt vọng về chuyện có nên theo đuổi Từ Lạc, trong lòng khó chịu cực kỳ, vì vậy nên mới liều mạng uống rượu như vậy.
Trong ký ức, hình như cái cô gái ngốc mang tên Quách Vân này cứ bị anh túm lại, bắt cô bồi anh thì phải.....Vậy....còn sau đó....mình cũng là được cô ấy đưa về khách sạn? Minh Thiên thở ra một hơi, nhuận cổ khô khốc, đưa tay vén chăn toam leo xuống giường.
Nhưng mà, chưa vén chăn lên còn tốt, vén ra rồi, hai mắt anh muốn trợn ngược.
Bên cạnh anh, cả thân thể trắng noãn của Quách Vân phơi phới ra đấy, cô chỉ mặc mỗi đồ lót màu hồng cánh sen. Trên người cô từ cổ cho đến đùi non, khắp nơi đều là dấu hôm, chỗ đậm chỗ nhạt.
Quách Vân nằm đưa lưng về phía Minh Thiên, cô vì chút động tác của anh mà tỉnh lại, nhưng cũng không nói gì.
Nhìn từng mảng đỏ trên lưng cô bạn khác giới thân nhất của mình, Minh Thiên tâm loạn như ma. cái này là.....?
" Cậu tỉnh rồi?" Quách Vân không nhìn Minh Thiên, chỉ nhàn nhạt hỏi.
" Vân à....bọn mình? Tối qua...?" Minh Thiên nói không thành câu.
Quách Vân kéo tấm mền che lại thân thể, từ trên giường ngồi bật dậy, cô nói, " Thiên à, cậu rốt cuộc bị cái gì?"
Minh Thiên bỗng vò đầu, day trán. " Vân, chuyện tối hôm qua, bọn mình....mình có phải mình làm gì cậu rồi không?"
" Làm gì? Cậu nói xem, cậu đã làm gì?" Quách Vân chất vấn, "nhìn xem, trên người mình, cậu còn chỗ nào không cắn...cậu là cún hả?"
Mặt Minh Thiên xám xịt, anh không nghĩ tới mình khi say sẽ điên như vậy, Quách Vân là bạn thân khác giới duy nhất của anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quá phận với cô.
Anh bình tĩnh hồi lâu mới đưa tay chạm vào lưng của Quách Vân, nói, "cậu ổn chứ, nếu mà....không ấy, mình sẽ chịu trách nhiệm..."
Quách Vân mặc đồ hẳn hoi xong, lại bị Minh Thiên chạm vào, thật sự mất hết tự nhiên giật nảy, "không cần đâu, mình không sao hết."
"Nhưng tối qua, mình thật sự có làm cái kia với cậu....cậu...." Minh Thiên đầy áy náy.
" Không có gì xảy ra hết..." Quách Vân khẳng định xong, khoác thêm áo khoác ngoài, cô lại nói, "mình chỉ bị cậu hôn khắp người thôi, xem như bị cún cắn vậy."
Minh Thiên cứ tưởng tối qua uống say, làm chuyện quá phận, xảy ra quan hệ với Quách Vân, lo sốt vó, nhưng may là không xảy ra cái gì, mới an tâm thở phào, bằng không anh chẳng dám đối mặt với cô.
Nhìn đồng hồ, Minh Thiên mới hỏi Quách Vân. "Vân à, cậu cùng mình đến bệnh viện được không?"
" Không phải chứ, cậu còn muốn đến bệnh viện nữa hả? Thôi đi, cậu đừng có đến đó quấy rầy người ta nữa, không thấy mình là người thừa sao?" Quách Vân có chút kinh hãi hỏi.
" Không phải đâu." Minh Thiên cũng xuống giường thay đồ, vừa thay vừa tiếp lời, "hôm nay, Từ Lạc phải vào phòng phẫu thuật, mình chỉ muốn đến thăm xem sao thôi."
Quách Vân ồ một tiếng, đôi mắt có chút phức tạp, đi vào nhà vệ sinh, cô nói, "mình không đi đâu, mình còn có việc."
"Vậy mình tới đó, cậu về nhà cẩn thận." Minh Thiên nói rồi rời khỏi phòng ngay sau đó. Cũng không biết rằng, khi anh vừa đi khỏi sau đó, thì Quách Vân bên trong nhà vệ sinh, gần như sắp khóc.
Đoạn tình cảm này của cô với anh, có phải là sai lầm rồi không?
Đợi đến khi Vũ Minh Thiên chạy tới bệnh viện, thì Từ Lạc cũng vừa sắp được đẩy vào phòng mổ.
Diệp Thành ngồi bên cạnh Từ Lạc, chỉ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Diệp Thành thôi, cũng có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu là khẩn trương.
Anh nắm chặt tay Từ Lạc, hết sức tự nhiênaf trấn an cô, "rất nhanh là có thể xong rồi, em dẽ nhìn thấy ngay thôi, nên đừng sợ nhé."
" Em biết rồi, anh bỏ tay em ra trước đi." Tỳe Lạc nhìn có vẻ còn thả lỏng hơn nhiều so với Diệp Thành.
Diệp Thành trầm mặc một lát mới từ từ thả lỏng bàn tay nắm chặt tay Từ Lạc.
Đúng lúc này, Vũ Minh Thiên mới bước tới bên cạnh Từ Lạc, dưới con mắt không chút vui vẻ của Diệp Thành, nhẹ giọng, "Lạc Lạc, đã lâu không gặp em."
Từ Lạc nghe thấy thanh âm kia, hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng, cười đáp, "là Vũ thiếu sao?"
"Là anh." Vũ Minh Thiên gật gật đầu, cũng không nhìn đến ánh mắt muốn Gi*t người của Diệp Thành, đoạn nắm tay Từ Lạc, "đã lâu không gặp em, biết em hôm nay phẫu thuật, anh đặc biệt đến thăm em."
Từ Lạc bất giác rụt tay về, "cảm ơn Vũ thiếu có lòng, đợi khi khôi phục thị lực, liền mời anh ăn cơm."
Không cần nói, Minh Thiên liền nghe ra xa cách nhàn nhạt trong lời nói cũng như phản ứng của cô, tim hơi đau xót, anh cười khổ nói : "à, ừ, ăn cơm gì đó, vẫn là để anh mời cho. Em trước tiên yên tâm phẫu thuật dưỡng khỏi bệnh đi."
" Được rồi." Diệp Thành vừa nghe Minh Thiên nói xong câu này đã lên tiếng cắt đứt. Quay sang vợ mình, anh nhẹ nhàng nói, "Lạc Lạc, bác sĩ đến rồi, nên làm phẫu thuật. Anh ở bên ngoài đợi em."
Từ Lạc không nói chuyện, gật đầu với anh, hít một hơi thật sâu.
Cả đám người Diệp Thành và Vũ Minh Thiên đều trầm mặc, cứ như vậy mà nhìn Từ Lạc được đẩy vào bên trong phòng phẫu thuật, bảng đèn được bật sáng đỏ lên ba chữ, "đang phẫu thuật."
Diệp Thành và Minh Thiên cùng ngồi song song trên ghế dài, lâm vào chờ đợi dài đằng đẵng.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, Diệp Thành mới phá vỡ sự im lặng trầm mặc ૮ɦếƭ tiệt này bằng một câu nói, giọng anh vô cùng tự tại, "tôi và Lạc Lạc, đã ở chung lại với nhau rồi, anh biết chứ?"
Vũ Minh Thiên nghe ra được ý tứ trong lời nói cuae Diệp Thành, anh đáp : "mới biết vài hôm trước."
Diệp Thành còn chưa nói, thì Minh Thiên lại nói tiếp : " Tôi hy vọng Từ Lạc sẽ luôn được hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng với Diệp tổng anh.....tôi cũng không phải quá muốn chúc phúc cho anh đâu."