Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 125

Tác giả: Nguyễn Nhiễm

Một tuần sau khi về nước.
Buổi chiều Từ Lạc sau khi từ bên ngoài gặp Lộ Hà về. Đã là sắp chiều tà.
Chuyện là hôm cô còn ở Anh, có nhắn tin cho Lộ Hà, tiện coi Lộ Hà có thích cái gì thì mua tặng. Nhưng đợi hoài, cũng không thấy Lộ Hà rep tin nhắn.
Từ Lạc lo lắng sốt ruột, nên ngay khi về nước đã đến phòng trọ của Lộ Hà kiểm tra. Kết quả là cô nàng Lộ Hà kia, bạn thân của Từ Lạc vì lần đầu tỏ tình với Trần Phong, một mạch nhắn tin xong thì khóa máy, tắt nguồn điện thoại, cũng không dám nhìn xem đáp án của Trần Phong trả lời ra sao.
Một mình ở phòng trọ, tâm tư Lộ Hà hồi hợp đến mất ăn mất ngủ. Và rồi, tối hôm đó, sau khi nghe Từ Lạc khuyên bảo, Lộ Hà mới mạnh dạn mở điện thoại lên.
Đáp án của Trần Phong vậy mà khiến hai cô gái bất ngờ. Anh khi đó đã chấp nhận lời tỏ tình của Lộ Hà. Hai người quyết định dọn về sống cùng nhau.
Ngày hôm nay cũng chính là ngày chúc mừng của Trần Phong và Lộ Hà, hai người chính thức ở cùng nhau.
Từ Lạc cùng con trai nhỏ ở nhà trọ Lộ Hà chúc mừng xong, thì xin phép ra về.
Cô đỗ xe ô tô hạng trung của cô tại gara xe chung cư. Sau đó đi vào thang máy để lên trên.
Trong thang máy, thời gian cô không ở đây có dán đầy các loại quảng cáo. Nào là, làm giấy chứng nhận, thuốc mê tình, súng trái pháp luật, nhận đào tạo tiếng Anh.....v..v. Khu chung cư cô ở, đúng là một khu nhà bình dân, không có quản lí tài sản.
Ở đây, quản lí khá lỏng lẻo, nên người lạ bên ngoài rất dễ dàng đi vào.
Phần lớn ở đây toàn là công nhân viên bình thường, chỉ làm đủ ăn đủ mặc, bọn họ chỉ có thể thuê được một căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp. Thậm chí cả căn phòng cũng không chứa nổi bước chân chạy trốn của những đứa trẻ, nên bọn họ liền thả trẻ con ra ngoài chạy khắp nơi, nô nghịch hết cae khu chung cư.
Cửa thang máy vừa mở ra, quả nhiên lại là trẻ on đang nghịch, bắn súng nước khăps nơi, trong miệng u oa kêu to.
Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên, lắc lắc đầu, cô nghĩ, nhất định sau này phải cho tiểu Lạc Thiên một hoàn cảnh sống thật tốt, nếu vậy thì phải sớm tìm được một căn phòng khác tốt hơn chỗ này mới được.
Cô ghi nhớ chuyện này trong lòng, đi đến cửa phòng mình, liếc mắt thấy nhà bên lại bị vẽ một đống lộn xộn.
Ài, Từ Lạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy đứa con nít ở đây thực là phá phách quá mà.
Vào bên trong, cô vừa thay tã cho nhóc con Diệp Lạc Thiên xong thì điện thoại liền vang lên. Từ Lạc nhận điện thoại, là Diệp Thành.
" Từ Lạc." Tiếng Diệp Thành bên kia có chút mệt mỏi, "mấy hôm nay, chuyện công ty hơi nhiều, hiện giờ vẫn chưa xử lý xong, lại vất vả cho em phải trông Lạc Thiên rồi."
"Không cần anh nhọc tâm." Từ Lạc vừa dỗ con, vừa pha sữa, nói, "tôi là mẹ nó, dĩ nhiên cần phải làm."
Diệp Thành đơn giản ừ một tiếng, trầm mặc mà nghe tiếng hít thở của Từ Lạc, trong chốc lát, anh không nỡ cúp điện thoại. Hồi lâu anh mới khàn giọng hỏi. ".....anh hôm nay, về muộn lắm, em có muốn ăn khuya không, anh mua cho em?"
" Không cần đâu. Phiền phức."
Nghe tiếng từ chối của Từ Lạc. Diệp Thành cũng gật đầu trong dự liệu.
Hiện tại có lẽ, chỉ dưới tình huống đặc thù, Từ Lạc mới sẽ miễn cưỡng mà nhận sự giúp đỡ của anh. Xem ra, anh còn phải tiếp tục triển khai thế công mọi phía, nhiều góc độ, truy cô về mới được.
Bên này, Từ Lạc nói xong tiếng "không cần" này, cô cũng có chút lúng túng.
Trước đó một tuần, Diệp Thành thực đã xử lí tất cả mọi chuyện rất tốt. Bảo vệ mẹ con cô vô cùng chu toàn. Mấy chuyện anh làm, không nói khiến người ta động lòng, nhưng với Từ Lạc, cô thật ra biết rất rõ ràng là anh khổ tâm lẫn mệt nhọc cỡ nào. Để che giấu lúng túng, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi, "Diệp Thành....anh, hết sốt rồi chưa?"
Diệp Thành nghe được câu này, kinh ngạc, chớp mắt, "em nói gì?"
"Tôi hỏi, anh hết sốt chưa? Nếu chưa hết thì đi bệnh viện khám đi, đừng để dây dưa, sẽ không tốt."
Nghe được những lời này của Từ Lạc, Diệp Thành nhất thời trong lòng mừng rỡ.
Từ Lạc....đây chính là đang quan tâm anh sao?
Vợ anh....vẫn để tâm đến bệnh của anh ở trong lòng.
Diệp Thành kích động đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Giống như một loại đau đớn, chờ thanh tiến độ download, nhìn nó đứng yên ở đó, trong lòng đầy nôn nóng và tuyệt vọng, nhưng chỉ chớp mắt, thanh tiến độ kia vậy mà nhích lên được một chút xíu, loại an tâm và kích động này, khiến người ta không cách nào mà tưởng tượng.
" Cái đó, anh....anh khỏe hơn rồi, thật ra vẫn hơi nóng, nhưng mà," Diệp Thành làm bộ ho khan vài tiếng, nói chuyện có chút loạn, "nhưng mà, anh ổn hơn nhiều rồi, thật đấy."
Từ Lạc nghe câu trả lời của Diệp Thành, cũng không nói gì, tùy ý dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Chợt tiếng khóc của nhóc con vang lên, Từ Lạc vội vàng dỗ giành, đợi đến lúc Diệp Lạc Thiên lâm vào giấc ngủ, Từ Lạc ngẩng đầu nhìn bên ngoài, sắc trời đã đen kịt.
Cô đặt con vào giường sơ sinh, sau đó tùy tiện lấy đồ ăn trong tủ lạnh mang đi hâm nóng, ăn xong rồi thu dọn một phen, sau đó lên giường nằm cạnh giường con trai, đặt mình ngủ.
Thành phố lại chuyển động an tĩnh lại, đồng hồ báo thức từ từ chuyển động.
Khoảng thời gian về nước một tuần trở lại đây, vì chăm con, nên giấc ngủ của Từ Lạc trở nên rất nông.
Đại khái lúc trời rạng sáng cô sẽ tỉnh lại.
Nhưng tối hôm nay, chỉ vừa nửa đêm, cô chính là bị một động tĩnh nho nhỏ bên ngoài phòng khách đánh thức.
Có lẽ là cún bông của cô làm ồn. Cô dụi dụi mắt, thần trí có hơi mơ hồ, kéo giọng la một câu, "cún bông, không được ồn, mau ngủ!"
Âm thanh bên ngoài lập tức không còn.
Từ Lạc lần này không ngủ, cô giật cả mình, xả người cũng tỉnh táo lên.
Cô nghĩ, nếu như là cún bông của cô thức dậy, nếu như cô quát nó một tiếng, nó nhất định sẽ ấu ấu mà đáp lại cô, ý là nghe lời.
Nhưng là lần này, bên ngoài nhất thời an tĩnh, căn bản không giống động tĩnh cún bông làm ra.
Tay chân Từ Lạc hơi rét run, cô cảnh giác mở hai mắt ra, bật dậy từ trên giường, hô to ra bên ngoài, " Là ai?"
Trong lòng Từ Lạc sợ hãi. Tiếng vang kia tại sao lại nửa đêm phát ra trong phòng của cô?
Cô hiện tại chỉ có một mình, Diệp Thành lại không ở bên, nếu thực sự có chuyện, cô ૮ɦếƭ chắc....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc