Tán gẫu với bác Long gần một buổi tối, Diệp Thành rốt cuộc không chống nổi lại cơn buồn ngủ, nặng nề lâm vào giấc ngủ.
Bác Long cũng che miệng ngáp một cái, hầy, người già rồi, còn phải vì tiểu bối bận tâm chuyện tình cảm mà nói chuyện thâu đêm. Một lão già như ông, nhờ vậy mà buồn ngủ cũng tản đi hết sạch. Ông đứng dậy, tắt đèn phòng cho Diệp Thành, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Con người luôn phải trưởng thành. Bác Long nghĩ.
Hồi Diệp Thành 8 tuổi, chính là một thằng nhóc bá đạo. Đồ chơi đã nhìn trúng thì phải tới tay, tới tay rồi thì lại không quý trọng, chơi vài ngày liền tùy tiện vào bể bơi, trong bụi cỏ. Cách mấy ngày muốn chơi, lạo nháo lên đòi mua cái khác.
Lúc Diệp Thành 15 - 16 tuổi, đã là thời kỳ trưởng thành, không thể thiếu có chút phản nghịch. Ngay cả bác Long nhìn anh lớn lên, Diệp Thành cũng không tránh khỏi muốn chọc tức bác Long. Chọc tức xong rồi, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, lại không hạ mình nói xin lỗi được, còn phải để bác Long tìm đề tài cố ý nói chuyện mấy câu, sắc mặt của thiếu niên khó tính mới giãn ra một chút. Bác Long lại thở dài.
Hồi bé chính là hồi bé, sai lầm có thể được cái lý do còn nhỏ tiếp nhận.
Nhưng trên mặt tình cảm hiện tại, cái lí do này, sao có thể được người ta chấp nhận cho được cơ chứ?
Bác Long quay đầu lại, nhìn cửa phòng Diệp Thành. Thiếu gia từ nhỏ chính là tín cách thô lỗ cộc tính như vậy, cũng khó trách ở mặt tình cảm lại không rõ ràng như vậy, xem ra, nhất định phải đi một đoạn đường vòng rồi. Bác Long cười nhẹ nhàng một cái, khóe mắt cũng vì nụ cười mà xếp lên vài nếp nhăn già nua trông thấy.
Luân Đôn.
Vũ Minh Thiên cơ hồ dẫn Từ Lạc đi dạo ở Luân Đôn cả một ngày.
Lúc nghỉ ngơi, bầu trời ở Luân Đôn đã xuất hiện ráng chiều đầy trời, đẹp đẽ đến mê người.
Không rõ chỗ nào truyền đến vài tiếng chuông leng keng, mang theo chút mùi vị lâu đời vang lên trong không khí.
Ở quảng trường gần nơi Từ Lạc đứng, còn có thể nhìn thấy mộ tòa hoàng cung còn giữ lại, mang một phong cách kiến trúc độc đáo của nước Anh, chìm trong một màu ráng chiều, sáng lên rực rỡ.
Xung quanh còn có cả một đàn bồ câu lớn nhỏ đều có. Thấp giọng cúc ** gọi nhau. Con lớn không sợ người, con nhỏ có chút nhát vỗ cánh bay đầy về phía bầu trời chiều.
Lúc Minh Thiên đi về phía Từ Lạc, chim bồ câu sau lưng cô vỗ cánh bay lên một mảng lớn. Ý cười của Minh Thiên tràn ngập trong mắt. Tay anh cầm một cái cốc sứ trắng đưa tới tay Từ Lạc, "sữa nóng cho em này."
Từ Lạc nhận lấy sữa tươi nóng, gật gật đầu, "cảm ơn anh."
Vũ Minh Thiên đưa tay còn lại quấn lại khăn choàng cho Từ Lạc. "đừng để bị cảm."
Trên quảng trường, người qua lại không nhiều, cũng không ít, tình cờ có hai người bản địa đi qua hai người Vũ Minh Thiên và Từ Lạc.
Minh Thiên bỗng nhiên nói với Từ Lạc, "bọn mình chụp hình chung đi."
Từ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, "ở đây sao?"
Vũ Minh Thiên đưa tay tùy ý chỉ, "Đúng vậy, nơi này là nơi cũng có tầm ở Anh đó, hơn nữa thời gian và ánh sáng đẹp như vậy, đối với không khí thường xuyên ẩm ướt ở nước Anh mà nói cũng là hiếm. Bọn mình chụp chung đi, không ngại chứ?"
Từ Lạc cũng không phản đối, gật gật đầu.
Minh Thiên cười vui vẻ đi tới hai người kia dùng tiếng anh nhờ hai người họ chụp ảnh giúp, bọn họ vậy mà lại sảng khoái đồng ý.
Theo sự chỉ dẫn của người đàn ông bản địa nọ, một tấm hình rất ấm áp được chụp lại.
Minh Thiên cầm máy ảnh, nhìn tấm hình xuất hiện trên màn hình. Từ Lạc và anh đứng cùng nhau, đường viền khuôn mặt của hai người họ ở dưới hoàng hôn đều được chiếu nhu hòa hơn, nhóc con Diệp Lạc Thiên vẫn trong иgự¢ mẹ ngủ ngon lành. Ở phía sau, đàn bồ câu vừa dịp bay lên lưng chừng, kết thành đàn bay qua, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
" Tấm hình này đẹp quá," người đàn ông bản địa nọ không tiếc lời mà khen một câu. "Xin hỏi, hai người là vợ chồng đi du lịch sao?"
Từ Lạc cười lắc lắc đầu, " không, không phải, chỉ là bạn bè thôi."
Vũ Minh Thiên không nói chuyện, nhưng nụ cười đột nhiên cứng lại.
Hai người bản địa kia, một người đàn ông và một người phụ nữ hẳn là vợ chồng. Đến từ Ru-ma-ni thì phải. Người phụ nữ nọ trang điểm có chút đậm, nghe thấy Từ Lạc nói như vậy, liền quay sang dùng tiếng họ mà nói với người đàn ông, "thấy không, em đã bảo là hai người họ không xứng đôi một chút nào.."
Minh Thiên khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Từ Lạc, "bọn họ đang nói cái gì?"
Từ Lạc cũng không ngại phiên dịch. "Phu nhân kia nói là, tôi và anh, bọn mình đứng chung hình, thoạt nhìn không xứng."
Sắc mặt Minh Thiên cố bình tĩnh, dùng tiếng anh cảm ơn vợ chồng kia, rồi kéo Từ Lạc ngồi xuống.
Từ Lạc nhấp một ngụm sữa tươi, giọt sữa còn xót lại ở khóe miệng. Minh Thiên lấy khăn tay định lau cho cô, thì Từ Lạc đưa tay ngăn lại từ chối, "không phiền anh đâu, rôi tự lau được."
Minh Thiên thu tay lại. Hai người tràmacwj một lát, bỗng nhiên Minh Thiên mở lời, "Từ Lạc à, trong mắt mọi người, tôi và em thực không xứng như vậy sao?"
Từ Lạc im lặng, cô không nói chuyện.
" Trước kia, tôi tặng em khăn quàng cổ, tôi vẫn luôn chờ hồi đáp của em, không có mộ hồi đáp rõ ràng, tôi hơi thất vọng."
Minh Thiên hít sâu một hơi, quay người, đôi mắt đầy mê người kia lặng nhìn Từ Lạc, anh nói, " Từ Lạc, em có phải vẫn không thể đáp ứng lời tỏ tình của tôi."
Từ Lạc nhìn ánh mắt của Minh Thiên, trong lòng hồi hộp.
Cô giống như đà điểu, không muốn nghĩ sâu xa sự việc, cứ như thế mà để cho Minh Thiên trực tiếp thẳng thắn mà trực tiếp thổ lộ tâm tư.
" Tôi thích em." Ngữ khí Minh Thiên vô cùng nghiêm túc, trong mắt nhiễm chút ánh dịu dàng, "lúc trước, mỗi lần tiếp cận em, chính là bởi vì tôi thích em, muốn được ở bên em."
Từ Lạc khẽ mím môi...."cho nên....cà phê kia nhiều lần như vậy là...."
" Cà Phê là tôi thích thật..." Minh Thiên gãi đầu, có chút lúng túng. " Em, tôi cũng là thích thật."
"Nhưng tôi đã có con rồi." Từ Lạc ôm con trai mình, đáp lời anh.
"Tôi không quan tâm điểm này, " Minh Thiên lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười nhẹ, nổi bật lên khuôn mặt càng anh tuấn của anh, "tôi quan tâm chỉ là em mà thôi. Đứa bé là con của em và Diệp Thành, tôi biết, nhưng tôi sẽ không có khúc mắc, tôi nghĩ, chỉ cần có thể ở bên em, tôi đã đủ thỏa mãn rồi."
Từ Lạc nhìn anh, nói, " sao giờ nhỉ, thật ra tôi chỉ coi anh như bạn bè tốt thôi."
"Em không có ý gì khác với tôi sao?" Minh Thiên nhìn cô hỏi tiếp, dường như anh đang cố gắng phủ định đi sự thật là cô đang từ chối tình cảm của anh.
Từ Lạc im lặng, không nói chuyện nữa.
Minh Thiên cười khổ, " Từ Lạc, tôi không muốn làm bạn bè tốt với em, tôi thực sự muốn em có ý định khác với tôi, một chút thôi cũng được. Em hiểu không?"
Từ Lạc ôm nhóc con Diệp Lạc Thiên trong tay, cô hít một hơi sâu, nói:
" Vũ thiếu gia, tôi rất cảm ơn phần tình cảm đó của anh, nhưng mà, tôi hiện giờ đối vớ chuyện tình cảm, không có can đảm để vương vào nữa. Đồng ý sẽ có lúc tôi sẽ quên đi được quá khứ, nhưng là phải đợi bao lâu 1 năm, hay 10 năm, hay 20 năm sau, ai có thể đợi được. Tôi hiện tại, không muốn bắt đầu đoạn tình cảm với bất cứ ai cả. Tôi không muốn coi ai là lốp xe dự phòng, hay người thay thế, vậy nên, chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi."
Minh Thiên nghe cô nói, hai nắm tay bất giác siết chặt, anh thật sự rất thích cô. Nhưng cô đều năm lần bảy lượt từ chối anh. Trong đầu không ngừng tự nhủ:
"Không, mình không từ bỏ em ấy đâu. Cho dù là bị tạm thời từ chối, hay mãi mãi từ chối, mình vẫn muốn thích em ấy. Mình không tin, tình cảm từ chân tâm, không có hồi đáp...."