Hai ngày sau, quả nhiên Diệp Viện Kiên tung đại chiêu.
Vụ thuế mà Diệp thị vốn đã làm bằng bị tung ra, cùng lúc đó, chuyện công ty Diệp Thành dùng thủ đoạn PR ép mấy loại chuyện tin tức xấu của công ty xuống cũng bị đưa ra.
Người có tâm hơn, còn xếp hai điểm nhiệt lại với nhau, nói tổng giám đốc Diệp Thành ỷ vào tập đoàn có quy mô lớn đế giày, nhiều năm qua vẫn luôn dùng thủ đoạn thông tin trên mạng để lừa gạt, áp chế chân tướng, kiếm lời khổng lồ.
Tin tức vừa tuôn ra, đã điên cuồng lan truyền trên mạng.
Lúc này, trong phòng làm việc của Diệp Thành, Thu Lan đứng bên cạnh Từ Lạc khuyên nhủ, "Lạc Lạc à, vé máy bay chị đã đặt xong cho em rồi, em...."
Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên, cắn chặt răng.
Cô hiện giờ hận không thể đạp cho Diệp Viện Kiên kia bay vào nghĩa trang nằm luôn.
Tiên sư ở đâu lại có loại chú ruột đuổi cùng giét tận cháu trai mình như vậy,?
Cho dù không là chính thực là thân thích ruột thịt, nhưng cũng là người nhà kia mà, sao có thể bắt nạt người ta như thế?
Diệp Thành trực tiếp trầm giọng nói, " nhân lúc lửa còn ở xa, em đưa con ra nước ngoài như trước đó anh nói đi, cho dù em không suy nghuc đến bản thân, cũng phải nghĩ đến Lạc Thiên. Con còn nhỏ, nếu như ở lại, sẽ rất nguy hiểm."
Từ Lạc ôm con trai, trong lòng dường như có cơn giận dữ mạnh mẽ đang khuếch tán. Hồi lâu, cô ngẩng đầu, nói với Diệp Thành, "anh nắm chắc có thể đấu lại Diệp Viện Kiên?"
" Chỉ cần em và con không nằm trong kiểm soát, hay bị uy Hi*p của ông ta," cổ họng Diệp Thành chuyển động một cái, "anh có thể buông xuống động tác, không có thêm nỗi lo nào về sau nữa."
" Được." Trong mắt Từ Lạc là vẻ nghiêm túc, "tôi và chị Minh Phương cùng đi, chờ đến nước ngoài, tôi lại gọi điện liên lạc cho anh."
Trong cổ Diệp Thành có chút đắng chát, gật gật đầu.
Từ Lạc lấy trong túi xách lớn của cô một tập tài liệu đưa cho Diệp Thành. Cô nói, "đây là thành quả hai hôm nay của tôi, trong này chính là kết quả điều tra hạng mục mà Diệp Viện Kiên đang tiến hành từ khi ở nước ngoài trở về, hạng mục này thuộc về nghiên cứu sinh học. Diệp Viện Kiên đã bí mật nhập một số loại thuốc cấm để nghiên cứu trên cơ thể người. Vậy nên anh có thể lấy cái này để đánh ngược lại ông ta. Ông ta không nể tình chú cháu như vậy, vậy thì anh cũng không cần phải nể mặt nữa."
Diệp Thành cầm phần tài liệu kia, có chút kinh ngạc, "em yên tâm."
" Ra nước ngoài, tôi sẽ liên lạc cho anh." Từ Lạc nghĩ một lát rồi lại nói, " anh cũng cẩn thận một chút."
Diệp Thành gật gật đầu, "anh biết rồi, em mau thu dọn hành lý, đi khoảng 1 tháng, đợi anh xử lý xong, là có thể đón hai mẹ con trở về rồi."
Nói xong anh đi tới bên cạnh Từ Lạc. Diệp Lạc Thiên ở trong иgự¢ mẹ vẫn ngủ vù vù, nhóc con gần đây rất ham ngủ, dường như chẳng cảm giác được tất cả những chuyện xảy ra chung quanh nhóc.
Diệp Thành cúi đầu, ở trên gò má trắng nhỏ của Diệp Lạc Thiên hôn một cái. Sau đó thẳng lưng, nhìn Từ Lạc, do dự một lát mới nói, "ra nước ngoài nhớ chú ý an toàn, anh phái vệ sĩ đi cùng em và Minh Phương, nhớ....nhớ đến nơi rồi thì nhắn tin cho anh biết nhé, chúng ta dù gì bây giờ cũng xem như là ngồi cùng một thuyền."
Từ Lạc ngưng chốc lát, cuối cùng cũng không phản đối, gật gật đầu đáp, " biết rồi."
"Từ Lạc," Tay Diệp Thành hơi run, "trước khi đi, tôi có thể.....có thể ôm em một cái không?"
Từ Lạc nghe thấy lời này, ngữ khí này của Diệp Thành, cơ hồ cả người căng thẳng theo bản năng.
Tư thế đề phòng.
Diệp Thành chậm rãi buông tay, không nhìn ra dáng vẻ gì, nhưng ngữ khí mang vài phần chán nản, "thôi vậy....mang theo đồ đi, trước một tiếng anh lái xe đưa em đến sân bay."
Từ Lạc thu đồ rất nhanh, thật ra cũng không bao nhiêu, cả đồ của cô và con chỉ có một cái vali và một cái túi xách lớn cô đang đeo.
Lúc cô xuống lầu, Lương Minh Phương đã ở bên dưới chờ cô. Lương Minh Phương thật ra biết Từ Lạc ra nước ngoài là để tránh nguy hiểm, cô không yên tâm về Từ Lạc, càng không yên tâm cho Lạc Thiên, đúng lúc cô được nghỉ phép rảnh rỗi ở nhà, dứt khoát cùng đi với Từ Lạc ra nước ngoài, coi như đi nghỉ.
Đồ đạc thu xếp xong rồi?" Minh Phương hỏi.
"Ừm. Chỉ có mấy thứ này." Từ Lạc ôm con, chỉ chỉ cái vali trên mặt đất, rồi nói, "đi thôi."
Diệp Thành và Đặng Đình Phi giúp hai người bọn họ xách đồ lên xe, Đặng Đình Phi theo sau không ngừng làm nũng với Lương Minh Phương một lúc lâu mới lưu luyến buông tay vợ mình ra, nhìn cô ngồi xe đi về phía sân bay.
Chuyến bay này phải mất gần một tháng, sắc mặt Đặng Đình Phi rầu rĩ, sắp khóc đến nơi.
" Đặng tổng, đừng lưu luyến nữa," trợ lý nhỏ của Đặng Đình Phi ở bên cạnh lặng lẽ nói, "đợt này, anh hoàn thành sớm công việc là có thể nghỉ hè sớm. Đến lúc đó, trực tiếp ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật với thiếu phu nhân. Như vậy, không phải tuyệt lắm sao?"
Đặng Đình Phi vừa nghe xong, cả hai mắt đều sáng lên.
Đúng vậy nha!
Nếu mình giúp Diệp Thành giải quyết xong sớm chuyện này, thì khôn phải có thể ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật với Phương Phương rồi sao?
Anh lập tức vui vẻ, vỗ mạnh vai cậu trợ lý nhỏ thân thể gầy yếu bên cạnh một phát, "hầy, vẫn là thằng nhãi cậu thông minh!"