Thời gian nằm viện luôn vô cùng nhàm chán, bất quá cũng may có người quen tới thăm suốt, nên Từ Lạc mới không cảm thấy bị dày vò, áp lực là mấy.
Diệp Thành mỗi buổi sáng trước khi đi làm, đều kiểm tra tình hình của Từ Lạc vợ anh và Diệp Lạc Thiên con trai anh xong, cảm thấy yên tâm rồi sau đó mới trực tiếp lái xe đến công ty để làm việc.
Thời gian một buổi sáng xử lý hết tất cả những hạng mục quan trọng, các cuộc hội nghị cấp cao cũng được dời vào hết buổi sáng, đến tầm 2 - 3 giờ chiều là có thể tan làm ra khỏi công ty để đến bệnh viện chăm sóc cho Từ Lạc. Anh ngồi bên giường cô xử dụng máy tính tiếp tục xử lý hết tá công việc còn lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mà nhìn Từ Lạc một cái.
Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên trong tay, nhìn khuôn mặt nho nhỏ và dáng vẻ ngủ say của nhóc con, tim cô muốn tan ra.
" Tiểu vương tử của mẹ, ngoan quá." Từ Lạc cười đến hạnh phúc mà khen con trai.
Diệp Thành từ phía sau máy tính ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt bất giác cũng mang theo một tia ý cười, " vài hôm nữa, em xuất viện rồi, anh...."
Lời con chưa hết, Từ Lạc chen ngang, cô không mặn không nhạt mà nói, " Diệp Thành, tôi có chuyện cần nói rõ ràng với anh. Sau khi tôi và con xuất viện, giữa chúng ta tốt nhất nên kí bản thỏa thuận nuôi dưỡng chính thức trong vòng 1 tuần, một là để tôi và anh đều phải có trách nhiệm nuôi con, còn lại một điều nữa chính là để quy định khoảng cách riêng tư giữa hai chúng ta, không có một chút gì liên quan mà phải qua lại nữa."
Hô hấp Diệp Thành bỗng chốc cứng lại, cơ hồ sắp không thở nổi.
Anh đang muốn nói ra cái gì đó thì ngay lúc này, cửa phòng bị nhẹ đẩy vào. Lương Minh Phương theo thường lệ đến kiểm tra. Cô nhìn báo cáo sức khỏe của hai mẹ con Từ Lạc, gật đầu cười nói, " hồi phục nhanh lắm, thằng bé cũng khỏe mạnh, đợi vài hôm nữa xuất viện được rồi."
Từ Lạc thở phào. Cô rất muốn về nhà cho sớm, ở lại cái nơi chỗ nào cũng là mùi thuốc khử trùng này, khó chịu muốn hỏng luôn.
Diệp Thành gập laptop lại, nghĩ lại chuyện ban nãy Từ Lạc nói, anh thực chán nản.
Khoảng thời gian này, Từ Lạc bởi vì nguyên nhân sinh Diệp Lạc Thiên, nhìn quan hệ giữa anh và cô, rõ ràng là thấy dịu đi không ít. Nhưng đó là bên ngoài, chỉ có Diệp Thành biết, giữa bọn họ, thật sự quá xa, xa đến mức độ khó có thể hợp lại được.
Cũng đúng thôi, anh đã từng vô tình và đối xử lạnh lùng với Từ Lạc như vậy, bây giờ hiện tại, khoản nợ này còn chưa thể trả hết, nếu muốn bảo Từ Lạc tha thứ cho anh đơn giản như vậy, tha thứ cho anh tất cả để trở lại bên nhau, đó chính là không thể nào.....Ngay cả bản thân Diệp Thành suy nghĩ như vậy mà còn cảm thấy thật nực cười, chứ huống chi người đó còn là Từ Lạc vợ hắn.
Anh nhìn con trai được đặt trong giường sơ sinh, trong lòng anh vậy mà sinh ra một tia ghen tỵ nho nhỏ.
Nhóc con này, vừa sinh ra đã có thể nhận được đối đãi toàn tâm toàn ý của Từ Lạc mẹ nó, có thể khiến Từ Lạc không chút ngăn cách nào mà sủng ái nó như một tiểu vương tử.
Còn anh, cũng đã từng có đãi ngộ như vậy...
Từ Lạc, cũng đã từng đối với anh vô cùng tốt, thậm chí tốt không tưởng...
Nhưng mà, những cái tốt đẹp đó, những sự quan tâm ấm áp đó lại bị chính tay anh, hung hăng đập vỡ vụn. Anh đã từng chẳng bao giờ muốn quan tâm. Nhưng hiện tại, lại chỉ muốn những mảnh vụn vỡ kia kết lại với nhau.
Chỉ muốn cô để ý anh, dù là một chút thôi cũng đủ rồi.
Anh biết rất khó để điều đó có thể xảy ra, nhưng là anh không muốn từ bỏ.
Diệp Thành hít một hơi thật sâu, đè lại kích động và bao nhiêu khó chịu trong lòng. Yên tĩnh ngồi đó, không làm phiền đến việc kiểm tra sức khỏe của Lương Minh Phương.
Sau khi kiểm tra xong, Minh Phương lại dặn dò một phen, rồi mới quay đầu đi khỏi phòng bệnh trở lại phòng khám của mình.
....
Chiều tối.
Có lẽ vì mệt mỏi, Diệp Thành trở lại phòng nghỉ nhỏ của anh tại bệnh viện, liền thi*p đi, rồi bất giác mà nằm mộng.
Trong mộng là hình ảnh anh dường như đã trở lại rất lâu trước đây. Khi đó, Rừ Lạc vẫn là một cô sinh viên đơn thuần, tay không về làm vợ anh, yêu anh vô điều kiện, giao ra cả trái tim mà đối xử với anh, đứa con trong bụng cô vẫn chưa sinh ra, tất cả đều là dáng vẻ ban đầu.
Ngay cả anh lạnh lùng vô tình, cũng là bộ dạng ban đầu.
Anh mang theo Lưu Tâm Nhã bên mình, tùy ý hôn môi cô ta, lạnh lùng nhìn Từ Lạc đau khổ, khó chịu, hốc mắt đỏ bừng. Trong mộng, anh nói rất nhiều lời quá đáng, nói cô chính là thứ rác rưởi, chỉ có thể làm tôi người khác, nói cô đời này đừng mơ mà ngóc đầu lên nổi...
Sau đó, Diệp Thành lại mộng thấy Từ Lạc nói với anh cô mang thai, nhưng anh lúc đó lại còn ra tay đánh cô, ép cô phải đi phá thai, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, cũng không cho phép Từ Lạc mang thai cốt nhục của anh.
Trong giấc mộng đó của Diệp Thành, Từ Lạc la khóc từng tiếng thống khổ, mỗi một vết máu tanh, lại khiến Diệp Thành lạnh cả xương sống, kinh hồn táng đảm.
Cho đến sau đó, anh dường như đã thấy trái tim của Từ Lạc đã ૮ɦếƭ, cứ như vậy mà biến mất, dần dần không tìm thấy bóng dáng cô trên thế giới này nữa.
Và rồi anh đột nhiên hối hận, giống như quả bóng bị rút đi không khí, xẹp lép. Giống như chú cá nhỏ bị rời khỏi mặt nước.
Anh vốn coi tình cảm của cô là thứ không có chút quý giá nào, không nghĩ tới sau khi chân chính mất đi rồi, mới phát hiện ra là khắc cốt, là ghi tâm, là không thể thiếu như vậy.
Và rồi vẫn giấc mộng kia, anh không biết đã ôm lấy ai, mà bắt đầu gào khóc, " Bây giờ vẫn kịp, tôi van xin các người trả lại vợ tôi cho tôi, cô ấy là của tôi...các người mang Lạc Lạc trả lại cho tôi, tôi không dám nữa..tôi hối hận rồi...."
Ở trong muôn vàn đau đớn thống khổ, trái tim như bị xé rách, Diệp Thành giật mình từ trong ác mộng tỉnh lại, đầu lần trán của anh, toàn mồ hôi lạnh. Nước mắt đầy mặt.
Cảm giác tim đập nhanh vì sợ thật lâu mới tiêu tan, Diệp Thành hít một hơi thật sau, kéo rèm cửa bên cạnh ra, ngoài cửa sổ sắc trời đen mưa phùn, đã là hơn nửa đêm gần hừng sáng. Còn nhá nhem tối, nên chẳng có lấy một tiếng chim hót, không gian bên ngoài lộ đầy vẻ vắng ngắt vô cùng. Vài ba tán cây khô rụng lá ở trong khoảng giao nhau giữa đêm và sáng, ẩn hiện cô đơn cực kì.
Diệp Thành ở trên giường nửa ngồi, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Anh hiểu mình đây chính là ngày nghĩ đêm mơ, chuyện trước đây không thể nhận thấy, khoảng thời gian này, ngày nào cũng nghĩ, mỗi ngày đều suy nghĩ lại, những khổ đau mà anh mang đến cho Từ Lạc, từng chút một toàn bộ từ trong kí ức của Diệp Thành rỉ ra, giống như kim châm nho nhỏ, từng cái một đâm vào trong tim anh rỉ máu đau đớn.
Anh đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, vặn nước từ vòi ra, đưa hai bàn tay hứng nước lạnh mà xối lên trên mặt, anh mới cảm thấy tỉnh táo một chút.
Trong mộng thống khổ và hối hận đến vậy, nhưng trên thực tế thì không giống thế. Từ Lạc vẫn còn đó, vẫn còn sống tốt, con trai bọn họ cũng chào đời an toàn, đây có lẽ chính là thứ tốt nhất rồi.
Anh vẫn là cha của đứa nhỏ, điểm này dù thế nào đi nữa cũng không thể biến mất, Diệp Thành vuốt mặt, nước lạnh tùy ý còn xót lại tiếp tục trên chóp mũi anh tí tách nhỏ xuống, ông trời thật ra vẫn bằng lòng cho anh một cơ hội này, cho nên anh sẽ không từ bỏ.
Vệ sinh cá nhân xong đâu đấy, anh từ phòng vệ sinh đi ra, thay quần áo khác rồi đi sang phòng bệnh của Từ Lạc và con trai kế bên.
Bình minh ngày mới cũng vừa ló rạng.
Anh đi vào, hai mẹ con vẫn ngủ say. Diệp Thành khẽ ngồi xuống cạnh Từ Lạc, động tác rất nhẹ nhàng. Từ Lạc vẫn không tỉnh lại, cô như vẫn chìm trong giấc mơ đẹp của cô vậy.
Diệp Thành cứ thế mà si ngốc nhìn Từ Lạc hồi lâu, sau đó cúi xuống, ở trên má cô, thơm trộm một cái, " anh đi làm đây, trưa lại qua thăm em."
Dứt lời, anh lại đi đến bên cạnh giường sơ sinh, nhóc con Diệp Lạc Thiên cũng ngủ rất ngon, ngày nào cũng thoải mái nha.
Diệp Thành cười cười, cũng ở trên cái má nhỏ tròn như cục cơm kia, hôn một cái. "Ba đi làm nhé, ở nhà với mẹ phải ngoan đó."
Hôn tạm biệt hai mẹ con xong, Diệp Thành cầm lấy cặp tác, đứng nhìn vợ và con một hồi, rồi mới xoay người, ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại...
Anh đi một đường, nhớ đến cơn ác mộng kia, không khỏi rùng mình một cái, thật là, ác mộng kia, dọa ૮ɦếƭ anh rồi....
Thật may chỉ là mộng thôi....