Hai người giằng co, mùi thuốc súng nồng đượm.
Từ Lạc và Diệp Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhường.
Diệp Thành đưa thịt cá càng gần," ăn vào"
Lưu Tâm Nhã mang theo một tia lo lắng giả như thật, "Chị Lạc à, chị đừng cãi nhau với anh Thành, nếu không chị cứ ăn một miếng đi, đừng chọc anh Thành, khiến bản thân không thoải mái."
Từ Lạc cười lạnh một tiếng, " Con ả này, thật biết thêm dầu vào lửa."
Muốn cô nghe lời cô ta, haha,, đời này, đừng mơ tưởng.
Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà bắt cô phải nghe lời ả, Cô ta đau lòng, ủy khuất, hắn vỗ về an ủi.
Còn bản thân cô, cho dù là gì thì vẫn một mình vượt qua không ai quan tâm, vậy thì cô việc gì phải nhún nhường trước kẻ khác. Gần năm năm qua, cô nhịn đủ rồi..
Diệp Thành như cũ, giơ đũa, " Ăn!!"
Từ Lạc hừ lạnh một tiếng, đưa tay hất miếng cá mà Diệp Thành gắp tới, miếng cá rơi xuống đất.
" Ăn cái đầu của anh ấy!!"
Hét xong, cô bật đứng dậy, mắt bỗng chốc cay xè, chạy thẳng vào phòng, rầm một cái, cánh cửa đóng sầm lại.
Diệp Thành tức giận ném đũa keng một cái, đôi mắt như chim ưng, hơi thở tràn đầy nguy hiểm và тһô Ьạᴏ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Từ Lạc.
....
Từ Lạc vừa xông vào phòng, trực tiếp vào toilet, nằm nhoài lên bồn cầu ói lên ói xuống.
Hóa ra, ốm nghén lại khó chịu đến thế?
Cô ói tới trong dạ dày chả còn gì, mới dễ chịu chút, vịn tường đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới...
Dựa vào tường, cô hít thở khó khăn, đầu óc không ngừng nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Lưu Tâm Nhã kia, quả nhiên không phải xoàng, thật tâm cơ, vô sĩ như thế. Đúng lúc điện thoại trong túi quần vang lên là Thu Lan gọi tới.
Bắt điện thoại, thanh âm Thu Lan ở đầu dây bên kia vang lên, [ Lạc Lạc, cô thấy mail tôi gửi cho cô chưa?]
"Vẫn chưa kịp xem, làm gì?" Từ Lạc mệt mỏi đáp.
Bên kia Thu Lan dường như đang gõ bàn phím, [ À, hôm nay, Diệp Tổng bàn giao xuống hai việc, cô về sớm nên không biết, tôi gửi mail cho cô thông báo chút thôi.]
"Nói đi."
[ Chuyện thứ nhất, chính là ngày mai, Diệp tổng phải tham gia tiệc từ thiện mà Trần gia tổ chức, cô phải ở cùng hiện trường với anh ấy. Thời gian và địa điểm tôi đã gửi rõ trong mail cho cô rồi .]
Từ Lạc choáng đầu hoa mắt, rốt cục dịu đi một chút, cô gật đầu, " tôi biết rồi, còn gì nữa không?"
Thu Lan tiếp lời, [ Chuyện thứ hai là biến động nội bộ, phòng nhân sự của chúng ta, sau khi chị Lý nghỉ việc, thì Lưu Tâm Nhã sẽ thay chị ấy, phân công cùng với quan hệ xã hội, là thành viên với đội chúng ta.]
Từ Lạc cầm điện thoại trong tay, có chút căng thẳng,
" Này, Lạc Lạc, cô còn nghe tôi nói đó chứ?]
Từ Lạc đáp một tiếng, " Vẫn đang nghe, hai việc cô nói, tôi đều nghe hiểu rồi."
Thu Lan dường như rất bận. " [Vậy thôi, cô sắp xếp thời gian kịp là được, tôi còn có việc, cúp nhé.!!]
"Ừ"
Cúp điện thoại, Từ Lạc không khỏi cười lạnh một tiếng.
Lưu Tâm Nhã, cô ta quả thật đủ tâm cơ, vô cùng thủ đoạn.
Từ Lạc buổi trưa pha cà phê cho Diệp Thành, cô ta ở nhà tranh nấu bữa tối lấy lòng hắn. Từ Lạc ở Diệp Thị làm trợ lí, cô ta sợ cô giành công, nên nhanh chóng cũng muốn chui vào làm việc tranh với cô.
Cô ta rõ ràng là đang muốn chèn ép cô.
Cô làm gì, Lưu Tâm Nhã cũng bắt trước theo, hơn nữa còn muốn cố tình làm mọi thứ để xóa bỏ công lao của cô trước mặt Diệp Thành, củng cố địa vị của cô ả, muốn triệt để ép cô xuống mà, muốn hủy đi sự tồn tại của cô.
Đúng là tâm cơ vừa đê tiện vừa bẩn thỉu.
Từ Lạc đang đắm chìm trong suy nghĩ thì phía sau, chú cún nhỏ của cô lao tới, cọ vào chân cô, bộ dạng lo lắng cho cô thì phải.
Từ Lạc ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, " đừng lo, cô chủ của mày không yếu ớt thế đâu, sẽ không để người ta bắt nạt dễ như vậy."
Chú cún nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, có vẻ như yên tâm.
Từ Lạc nhẹ nhàng tiếp lời." Nhóc con à, yên tâm, chị sẽ không sao, chị còn có nhóc ở bên cạnh mà. Nhóc làm bạn với chị, bảo vệ cho chị là được rồi, đúng không?"
Âu..âu...chú cún nhìn Từ Lạc, cái hiểu cái không, tâm tư phức tạp mà sủa lên vài tiếng.
Đại Trạch Diệp Gia cứ vậy mà bình lặng, yên ổn đến quỷ dị vượt qua mộ đêm.
....
Từ Lạc rời giường sau một đêm, đến công ty làm việc. Hết thảy đều như thường lệ, cô có chút khó hiểu.
Với tính cách của Diệp Thành, chuyện hôm qua, hắn sao lại không nổi trận lôi đình, đánh mắng cô, nhưng là hắn không có.
Người đàn ông này, hình như còn thâm sâu hơn cô nghĩ.
Từ Lạc nghĩ một hồi, xùy một tiếng, bỏ đi, quản hắn cho mệt, cô cứ làm tốt việc của mình là được rồi, cô hiện tại chỉ muốn chăm chú làm việc hết nửa năm còn lại.
Sau đó yên tâm sống với Bảo Bảo của cô, chỉ thế thôi, không cần gì khác...