Cực kì điệu bộ, Lạc Thiên bành chướng sự việc, đến lúc cho con Cáo biết ở nhàmột mình nhàm chán và vô vị tới cỡ nào.
- Anh đi đâu đấy ? Tôi nấu sắp xong rồi, ăn xong hãng đi ! - Khả Vy không cantâm để chồng mình đi đàn đúm, đi với tụi Trần Hùng không sao, nhưng đừng dínhdáng tới phụ nữ, cô gắng đẩy nhanh tốc độ công việc.
- Khỏi ! - Lạc Thiên hờ hững, anh cười thầm, khoác đại một chiếc áo lên.
- Có chuyện gì quan trọng ? Ăn rồi tính ! - Khả Vy thích nhìn thấy một LạcThiên chấp vặt hơn là chỉnh tề xã giao bên ngoài. Mỗi khi ấy trong anh lạnhnhạt và khinh khỉnh vô cùng, đúng y như bức ảnh cưới giả mạo vậy.
Cũng như cô cách đây bốn tiếng đồng hồ, anh bí hiểm rời khỏi với nụ cười đắcthắng.
Ngồi trên xe, Lạc Thiên phóng thẳng, anh không có khái niệm ngoặt hướng vôlăng. Rốt cuộc anh sao thế nhỉ, tại sao phải tạo ra một cuộc gặp mặt giả tưởngvà lừa dối cô ta, đó là nhà của anh, cớ gì phải tìm cách di chuyển. Chỉ cầnnghĩ đến Vũ Gia Minh anh cảm thấy không thoải mái chút nào, rõ ràng Tuấn Kiệthướng cho hắn với Nhược Lam cơ mà. Hắn có âm mưu hay muốn bắt cá hai tay đây ?
Đành là thế, anh mặc kệ giấc ngủ trưa của người bạn, đánh lái về khu trung cưcủa Trần Hùng.
- Dạo này khỏe chứ ? Mới không gặp mấy ngày mà trông chú gầy tọp ! Có vấn đềvới hệ tiêu hóa à ?
Trần Hùng ngồi trước bàn ăn không hề động đũa, nhìn thấy Lạc Thiên lại càngchán hơn.
- Sao thế ? Không định mời anh một bữa à ? - Lạc Thiên thản nhiên ngồi vào bànvà dùng bữa, anh đang đói hơn một con sói. Cắm mặt vào bàn ăn, đáng lẽ ra nếu ởnhà lúc này con Cáo sẽ ngồi đối diện anh như Trần Hùng kia, thức ăn trên bànđược gọi từ nhà hàng mà sao ăn không có vị quen thuộc thường ngày, chúng chẳngthể gợi nên hương sắc, không đủ để so sánh với cao lương, mà sao là duy nhất.
Trần Hùng buồn bã cầm đũa chọc chọc vào bát cơm mình, chẳng buồn tiếp chuyện,bữa cơm trôi đi ảm đạm, không khí não nề ngược lại lời đồn thổi trong điệnthoại của Lạc Thiên.
- Ấy, sao nhà cậu chứa nhiều thuốc xổ quá ? Bụng dạ kém thế cơ à !
- Tại ai mà em bị vậy ? Không phải vì nể mặt anh hôm ấy em đã không thử mónthịt kho cám lợn kỉnh tởm! Ớn đến ૮ɦếƭ mất! - Trần Hùng đột ngột nổi da gà.
- Cậu nói cái gì ? - Lạc Thiên hoắc mắt khó chịu, có ai chịu để sản phẩm đầutay của mình bị phê phán - Cậu không biết thưởng thức thì có!
- Em thà không biết còn hơn ăn phải cái thứ ૮ɦếƭ tiệt! Thôi không nhắc chuyệncũ nữa! - Trần Hùng hôm ấy vì ăn phải đồ mặn kèm quá cay nên chẳng may cắn vàolưỡi, nhức nhối đến tận hôm nay. Anh thề với chính mình rằng sẽ không bao giờlấy phải người nào có tài nấu nướng dở gần bằng.
- Này này, cậu nói nể nang nhau tí chứ! Để hôm khác tôi làm lại món đó cho! Giavị hôm đó... con Cáo cho chứ bộ ! - Lạc Thiên gắp lửa bỏ tay cười một cách chuyênnghiệp.
- Con Cáo ? Ai là Cáo ? Anh đừng nói từ đó ám chỉ chị dâu ?
- À thì… không không, đấy là cách gọi thân mật ấy mà ! Công ty mấy hôm nay cóviệc hệ trọng cần anh ra mặt giải quyết không ?
- Đừng có lảng chuyện khác ! Anh nói chị dâu là Cáo, em nói cho chị ấy xem anhcòn đường nào sống !!! Ha ha !
- Vớ vẩn ! Mà tại sao cậu cứ thích nịnh nọt cô ta thế ?
- Vì ghét cái món thịt muốn ói chứ còn sao nữa ? Mà anh gọi Khả Vy là Cáo thìngược lại, chị dâu gọi anh là gì ? Ha ha, đừng bảo là thỏ non nhé !!! - TrầnHùng phá lên cười, Lạc Thiên này mà là thỏ non thì mình chắc là cừu dễ thươngmất.
- … - Lạc Thiên dừng lại suy nghĩ, liệu cô ta ví mình là gì nhỉ, tên trong danhbạ điện thoại của cô ta có phải Ông Chồng đẹp trai, Lạc Thiên tài tử hay đạiloại tương tự, hoặc một danh từ tồi tệ trong sự liên tưởng trìu tượng.
- Hay là…
Lạc Thiên dò xét anh mắt của Trần Hùng, sốt sắng tìm mật mã.
- Đồ háo sắc !!! - Trần Hùng có sở thích trêu người, anh ra vẻ trầm tư để đưara câu kết luận cân nhắc. - Nghi lắm !
Lạc Thiên cười hòa theo rồi im bặt, tóe lửa đe dọa chiến hữu rồi trải mìnhxuống ghế bành, vắt chéo chân.
- Hai người cãi nhau à ? Anh bị đuổi và rồi tìm đến đây ? - Trần Hùng đặt chaibia cho người anh em.
- Cô ta bị tôi đuổi thì có, chẳng qua muốn ra ngoài thay đổi không khí chút !Cậu không thích thì tôi về đây, không phải đuổi khéo ! - Lạc Thiên vờ vĩnh ngồidậy.
- Hầy, anh Thiên à, em có... chuyện... muốn tâm sự ! - Trần Hùng khui nắpchuyển về phía trước.
- … Chuyện tình cảm ư ?
- Phải rồi,… chả là… em thích một cô gái, cô ấy khá trẻ con, đáng yêu, dễthương lắm lắm !!!...
- Nhưng… - nhìn trạng thái bồn chồn Lạc Thiên bắt ý. Trần Hùng xưa nay đâu cóđặt chuyện tình cảm nghiêm túc với ai.
- … Cô ấy thích người khác mất rồi !
- Vậy thì sao chứ ? Nếu cậu thực sự thích người ta, hãy chứng minh cho người tathấy tình cảm của mình, đến một ngày nào đó…
- Không được đâu, đối thủ của em nặng kí lắm ! - Trần Hùng tu ừng ực nước trongchai, lắc đầu buông xuôi.
- Cậu mà cũng tự ti thế à ? Vừa có điều kiện lại vừa ga lăng, trừ anh ra thì aiso với cậu được chứ!!! Ha ha, có gì phải lăn tăn! Thế nói xem nào, cô ấy làthiên thần phương nào mà ςướק đi trái tim của cậu ?
- ... Nhưng... đối thủ của em tướng tá và ra dáng lắm, em không thể... Mỗi khiở bên cô ấy em không biết làm gì cả!!! Anh biểu em phải làm sao ?
- Hắn tài giỏi cỡ nào ?
- Thì anh ta có mọi thứ, cái gì cũng hoàn mĩ ! Anh cũng biết người đó, lại cònrất thân nữa. Thôi, chắc em phải bỏ cuộc mất! Nhưng em không lỡ chôn vùi tìnhcảm của mình đâu, ngay lần đầu tiên gặp cô ấy, em biết mình đã phải lòng rồi...
- Ai thế? Nói đi! Cậu làm anh tò mò quá! Có gì anh sẽ dàn binh bố trận giúpsức!
Lạc Thiên hồ hởi dụ khi Trần Hùng phải nói, việc gì chứ bày kế giúp bạn anhthừa sức. Cô gái nào mà khiến Trần Hùng tiều tụy thế này được, hẳn cũng phảithuộc dạng đẹp người đẹp nết. Còn tên đối thủ cạnh tranh, trong đầu anh hiệnlên khuôn mặt đa tình của Vũ Gia Minh đầu tiên. Hắn đáng gờm thật sự. - Nói làai thì anh mới bày cách cho được chứ !
Trần Hùng xoa trán, ừ thì nói:
- Cô ấy tên là...