Cô được lắm, khá khen cho bản tính buôn dưa lê bán chưa chuột của cô !
Lạc Thiên hai tay chống hông, phóng tầm nhìn từ tường kính lớn ra ngoài cổng.Suốt mấy tiếng qua anh hết đi ra lại đi vào, nhìn đồng hồ liên tục mà bức bốikhông yên. Kết thúc bữa sáng, anh đã quăng hết bát đĩa bẩn vào bồn rửa, khóchịu lấy thêm cả đĩa sạch trà trộn cùng để nâng cấp mức độ công việc cho ngườidọn dẹp. Sự trừng trị thích đáng bởi tính ham chơi dành cho Cáo.
Mấy lần cầm trên tay điện thoại nhưng không thể nhấn nút gọi, Lạc Trung đườnghoàng mời cô ta đi, anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi.
Có tiếng xe hơi dừng lại, màu xám bạc khác hẳn với loại xe sáng nay anh nhìnthấy. Trời quá trưa nắng gắt, Lạc Thiên đưa tay lên trán lấy râm, chống mắt ngỡngàng thấy bóng dáng quen thuộc bước xuống. Người đàn ông trong xe không xuốngcùng, hắn quay xe và mất hút.
- Cái đồ… ! - Khả Vy tra chìa khóa cổng không quên ngoái lại. Cái tên Vũ GiaMinh không đến nỗi bủn xỉn lời nói mà suốt quãng đường về chỉ mình cô độc thoại.Khen hắn có óc thẩm mĩ thiết kế KTV, hắn lơ đễnh, nói hắn có ý tốt giúp đỡ anhchồng mình hắn lãnh đạm,… chung quy cô vẫn chẳng ưa gì. Vừa về đến nhà, cô mệtmỏi vươn vai mong muốn thư giãn.
- Cô đã đi đâu ? Với ai ? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Cô để tôi ૮ɦếƭđói à ? Cô nghĩ xem mình có tư cách làm vợ Cao Lạc Thiên không hả ? Nói ngay,ban sáng Lạc Trung đưa cô đi, còn giờ thằng nào lái xe đưa cô về ? Ai cho phépcô vô tư ra ngoài quên thời gian hả ? Ở nhà có bao nhiêu việc phải làm, giặt đồ,nấu nướng, lau nhà, làm vườn, cô tưởng bơ lác chúng đi là được hả ?
Chân còn lại chưa kịp bước vào thềm cửa mà âm thanh chu chéo đã lọt thủng hailỗ tai. Đàn ông con trai gì mà nhiều lời, thôi thì cứ im hơi lặng tiếng như VũGia Minh có phải hơn không. Khả Vy để giầy vào tủ, treo túi xách lên giá, toanđịnh đáp lại nhưng tiếp tục bị lên án.
- Cô đấy ! Tôi nói mà không chịu tiếp thu gì cả ! Mau, mau làm sạch nhà đi !Còn nữa, hắn là ai ?
- Ai là ai ? Vũ Gia Minh á, anh ta đưa tôi về ! - ngày hôm nay cô bị ép cungbởi nhiều người quá.
- Cô dám qua lại với hắn à ? Cô… được lắm ! Tôi…
- Dở hơi ! Tôi về hơi muộn vì có chút chuyện, anh đã ăn cơm trưa chưa, tôi sẽnấu thật nhanh ! - Khả Vy kéo tay áo và buộc tóc cao, bắt tay vào công việc.
Lạc Thiên không bằng lòng gác nỗi tức giận, anh theo cô vào tận trong bếp kể lểso sánh, vai trò quản gia đã bị chuyển nhượng tức thời.
- Thằng đó thì có gì hay ho mà theo hắn ? Hắn đẹp hơn tôi chắc ? Huh ? Hắn thìlắm tiền bằng tôi sao ? Hay hắn hiểu tâm lí phụ nữ hơn được chồng cô ! Cái xehắn vừa đi là hàng lậu đấy, đừng có thấy hào nhoáng mà lu mờ !
- Phải rồi ! Chồng tôi là số một… dởm ! - Khả Vy chau mày nhìn số lượng chénbát gia tăng. Anh ta nói những điều luyên thuyên để làm gì chứ, thiên hạ aichẳng biết cô là vợ của ai.
Lạc Thiên kéo ghế chễm chệ quan sát, đặt ra một loạt câu hỏi về kẻ « phá vỡhạnh phúc » gia đình người khác. Nhìn cô ta thế kia sao có thể quen biết vớingười tầm cỡ Vũ Gia Minh, nhắc mới nhớ, anh đã từng chứng kiến hắn có hành độnglợi dụng con Cáo. Chẳng có người lạ nào to gan dám bế người khác trước sự chứngkiến của đông đảo các bạn trẻ ở bể bơi, hẳn họ đã thân thiết. Khả Vy đang tấtbật làm đồ ăn cho, không lẽ nào cô ta lại chăm chỉ như thế, chắc chắn muốn sóngyên biển lặng với mình đây mà.
- Anh ăn cá sốt nhé ? - Khả Vy hỏi ý kiến, cô xoay mình nhìn anh chờ đợi.
Vừa lúc điện thoại đổ chuông là tin nhắn rác nhưng Lạc Thiên nảy ngay sángkiến, anh cầm trên tay và nói một cách hưng phấn :
- Đặt bàn rồi à ? Anh cũng phải đến ư ?... Nhưng còn chị dâu của chú nữa… hàhà, có nhiều mỹ nhân ở đấy chứ ? - Lạc Thiên nhổm người theo dõi diễn biếnkhuôn mặt của Khả Vy, hài lòng vì cô lẩm nhẩm vài điều, thế rồi anh che tay úpchặt phần thu âm thanh ra bộ bí hiểm, xong dõng dạc - Khả Vy, trưa nay tôi cóviệc rồi ! Cô nấu một mình đi, tôi ra ngoài với Trần Hùng !